Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 83: Thế giới dưới đáy biển 13

Chương 83: Thế giới dưới đáy biển 13


Vốn dĩ Thẩm Tiêu cho rằng mình sẽ bị nhốt rất lâu, kết quả cô vừa nằm xuống không bao lâu, cô đồng chí nhỏ đưa cơm cho cô chạy đến nói rằng bên ngoài có bà cụ Vương đến cục cảnh sát đòi người.
Bà cụ Vương?
Thẩm Tiêu tỉnh táo trong nháy mắt.
Trong sảnh trước của cục cảnh sát, bà cụ Vương thường ngày vẫn hay chống gậy cười ha hả với mọi người giờ đang lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, mà đối diện bà ta, tất cả những người có thể nói chuyện được trong cục đều có mặt.
“Mấy người nói cho tôi biết, mục đích giam giữ cô ấy là gì?” Bà cụ nói.
“Trong khoảng thời gian này số lượng gián điệp tăng mạnh, chúng tôi lo cô ấy là gián điệp từ nơi khác phái đến, vì vậy nên muốn giữ lại theo dõi vài ngày.” Người đàn ông trung niên đã ra lệnh nói: “Bà Vương, hẳn là bà vẫn chưa quên chuyện suýt chút nữa đám gián điệp đã dùng hành tung của nguyên thủ gây ra chuyện lớn vào mấy năm trước nhỉ. Giờ đã sắp cuối năm rồi, vì để đảm bảo an toàn cho quần chúng nhân dân, thời kỳ đặc biệt dùng biện pháp đặc biệt, chúng tôi chỉ giữ cô ấy lại mấy ngày, cũng không hề quá quắt.”
Bà cụ không tranh luận cùng ông ta, sắc mặt đã khá hơn một chút: “Tôi đồng tình với lý do này, sắp cuối năm rồi, quả thật nên canh phòng nghiêm ngặt.” Lời của bà ta khiến tất cả mọi người trong cục đều thấy yên tâm, nhưng sau đó lời của bà cụ lại thay đổi, nói: “Tôi nhớ nhân lực trong cục vẫn luôn không đủ, hiện tại cuối năm lại càng thiếu. Giờ mà nhốt cô ấy lại thì có hơi lãng phí tài nguyên, hơn nữa nếu cô ấy là gián điệp, tôi sợ là mọi người cũng không đề phòng nổi. Không bằng cứ giao cô ấy cho tôi, tôi đích thân theo sát.”
Đây là đòi người trá hình rồi.
“Thế này thì không ổn lắm...” Người đàn ông trung niên nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã thấy bà cụ lấy giấy chứng minh thân phận ra: “Thân là đồng chí của Cục An ninh quốc gia, trông coi gián điệp là việc nằm trong phận sự của tôi.”
Có cái thân phận này, người trong cục há còn nói được gì.
Sau tầm 10 phút, Thẩm Tiêu được thả ra đang đứng trước mặt bà cụ.
Bà cụ đánh giá cô một lượt, thấy cô không có chỗ nào bị thương, lúc này mới gật đầu: “Đi thôi, về nhà.”
Bà ta vừa dứt lời thì đã bị người đối diện ôm chầm lấy.
“Cảm ơn.” Thẩm Tiêu ôm vóc dáng thấp bé của bà cụ nói. Thật ra cô đã chuẩn bị để bị giam đến nỗi tự mình chuồn ra, không ngờ bà cụ lại đưa cô ra, rõ ràng hai người mới quen nhau chưa được một tháng.
“Sến súa vậy làm gì chứ.” bà cụ ngây người, lập tức có chút không quen mà hùng hổ nói: “Có phải là cô chảy nước mũi không, đừng có chùi lên người tôi.”
“Có đâu.” Thẩm Tiêu đứng thẳng dậy, thuận thế thân mật khoác lấy cánh tay bà ta: “Chỉ là cảm động thôi, không được à?”
“Mau đi thôi, đừng có ở đây làm mấy chuyện xấu hổ.” Bà cụ làm ra vẻ ghét bỏ, nhưng rất nhanh lại tự bật cười: “Đi thôi, người không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hai người vừa cười vừa nói đi ra khỏi cục cảnh sát, đợi đến khi đi khá xa, đến một quảng trường nhỏ, thấy xung quanh không có bao nhiêu người, Thẩm Tiêu mới nói: “Rốt cuộc bà có thân phận gì, sao mà vừa đòi người là đòi được thế.”
Bà cụ lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra đặt vào trong tay cô: “Tự xem đi.”
Thẩm Tiêu đi đến ngọn đèn phía trước xem: “Cục An ninh quốc gia... Vương Mỹ Lan...” Xem xong, cô lại nhìn về phía bà cụ: “Bà là người của cục An ninh quốc gia?”
Thấy sự bất ngờ trên mặt cô, bà cụ có chút đắc ý: “Không ngờ chứ gì.”
“Có thể nghĩ đến việc cụ An ninh quốc gia còn dùng một bà lão trăm tuổi mới là lạ đó...” Thẩm Tiêu thắc mắc: “Nếu thế thì trước đó bà tiếp xúc tôi, thật ra cũng là muốn xem thử tôi có phải nhân vật nguy hiểm không chứ gì?”
Bà cụ vô cùng bình thản: “Lai lịch của cô không rõ, thân phận cũng chẳng có tí thông tin gì, không nghi ngờ cô thì nghi ngờ ai. Chắc là cô sẽ không cho rằng mình bình an ra khỏi cục cảnh sát là mọi việc có thể thuận lợi đó chứ.”
“Tôi là công dân lương thiện, lại không làm việc gì trái với lương tâm, cứ để mặc bọn họ điều tra giám sát.” Thẩm Tiêu lại làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
“Nhưng chẳng phải hôm nay cô đã bị nhốt lại rồi sao.” Bà cụ nói, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: “Trong lòng cô rất rõ, cô không quyền không thế, không có chống lưng. Chỉ cần có người muốn chỉnh cô, chúng sẽ trở thành sơ hở của cô. Nếu cô muốn sinh tồn ở đây thì nhất định phải loại bỏ chỗ sơ hở này.”
Thẩm Tiêu im lặng, vốn dĩ cô không sợ là vì đối với không gian này, cô chỉ là một vị khách qua đường. Đối diện ánh mắt quan tâm của bà cụ, cô không khỏi nói: “Vậy bà có biện pháp tốt hơn không?”
“Leo lên trên cùng với tôi.” Bà cụ nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất