Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật (Dịch)

Chương 28: Nhiệm vụ mỗi ngày (1)

Chương 28: Nhiệm vụ mỗi ngày (1)
"Máy phát điện? Anh hỏi thứ đó làm gì?"
Bây giờ, tại căng tin đại học Kim Lăng.
Nhìn thấy giáo sư Nham Phong ngồi đối diện bàn ăn nghiêm túc hỏi, giáo sư Uông Hải Dương ngưng đũa.
Đối với người giáo sư họ Nham này, ông không biết rõ lắm, chỉ biết ông ta ở khoa Vật lý, cũng trạc tuổi ông, cả hai đều khoảng tầm 30 tuổi.
Thêm wechat từ lúc nào không nhớ nữa, sau khi thêm cũng chưa bao giờ trò chuyện với nhau. Ông thuộc Học viện Quản lý Công trình, vốn dĩ công việc của cả hai không liên quan gì đến nhau cả.
Nhưng vào hôm nay, ông đột nhiên nhận được lời mời của vị giáo sư họ Nham này, hẹn ăn trưa ở căng tin, nói là có chuyện muốn xin thỉnh giáo.
Thật lòng mà nói, nhìn thấy hai chữ thỉnh giáo, giáo sư Uông còn cho rằng là việc gì quan trọng cần giải quyết, kết quả, sau khi đến chỗ hẹn, không ngờ anh ta lại hỏi một câu kì lạ như vậy.
Chủ đề cuộc trò chuyện đang tiếp tục trong bầu không khí tán gẫu
Nham Phong giải thích:
"... gần đây có đọc một cuốn tiểu thuyết, vê chủ đề ngày tận thế, tôi muốn biết nếu như thật sự xảy ra tình huống như này, những người may mắn sống sót cần phải giải quyết vấn đề vê điện như thế nào?"
"Mấy thứ trong tiểu thuyết anh xem có gì là thật chứ, đọc xem tác giả viết thế nào là được rồi, Uông Hải Dương phì cười nói: "Nhưng mà câu hỏi của anh khá thú vị đó, tận thế... vậy phải xem cụ thể là loại tận thế nào và ngày thứ mấy sau ngày tận thế.
Ông cũng khá thích đọc tiểu thuyết, nhưng đều là truyện tu tiên, ít đọc đề tài tận thế.
Nói chứ ông vẫn không ngờ đến lại có một ngày sẽ cùng đồng nghiệp trường đại học nghiêm túc bàn luận về nội dung một cuốn tiểu thuyết như thế.
Theo bối cảnh thiết lập, là hai trăm năm sau chiến tranh hạt nhân.
"Hai trăm năm? Chiến tranh hạt nhân?" Giáo sư Uông Hải Dương ngẩn ra một lúc, rồi ngập ngừng nói: "E là sẽ có chút rắc rối."Thiết bị điện tử không được bảo vệ có thể bị hư hại bởi các xung điện từ do nổ hạt nhân tạo ra. Thiết bị càng tỉnh vi thì càng khó tồn tại.
"Có cách gì không?" Nham Phong nhíu mày
Có thì cũng có, chẳng hạn như máy phát điện diesel dự phòng có thể tìm thấy trong các khu chung cư hay nhà hàng nói chung, đây không phải là thiết bị rất tinh vi, nhưng đã hai trăm năm... người ta ước tính rằng nó đã bị đào khoét từ lâu. Vả lại, cứ coi như không bị đào khoét đi, không được bảo dưỡng trong một thời gian dài, các linh kiện trong đó 80% đều bị hỏng rồi. Và nhiên liệu cũng là một vấn đề, hai trăm năm sau ngày tận thế, không thể mong có thể tìm được xăng ở trạm xăng.
Uông Hải Dương sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.
"Thế nhưng không phải hoàn toàn không có cách"
"Cách gì?" Nham Phong lập tức hỏi
"Thông thường, trên mỗi xe ô tô đều có một máy phát điện có thể thu hồi được, chỉ cần roto quay, nó có thể tạo ra điện DC ổn định 12V, sửa một chút là có thể dùng được. Đối với việc phát điện quy mô nhỏ, ví dụ như chiếu sáng hay cái gì đó, 12V điện áp là đủ. Nếu có thể tìm được Inverter, chuyển đổi nguồn DC thành AC 240V cũng không phải là không thể, cậu có cần ghi chú gì vê điều này không?”
Nhìn thấy Nham Phong cầm quyển vở chăm chú ghi chép, Uông Hải Dương mặt đầy sững sờ.
Đọc tiểu thuyết thôi, có cần phải nghiêm túc đến vậy không?
Đẩy kính xuống, Nham Phong điềm nhiên như chưa có chuyện gì, nói.
"Không cần phải để ý, anh hãy tiếp tục đi”
Uông Hải Dương '...'
Trước đó cũng đã từng nghe nhiều người nói, Học viện Vật lý đều là những kẻ lập dị, ông còn cho rằng là một khuôn mẫu.
Bây giờ, trái lại ông đã tin một chút rồi...
Đất hoang.
Bãi lánh nạn số 404.
Sở Quang ngủ trên sàn trong hội trường dân cư, tới rạng sáng 4 giờ thì tỉnh giấc, vừa mở mắt tôi liền thấy cửa sổ bật lên nhắc nhở hệ thống.
[Chúc mừng host, mở khóa thành tích "hướng dẫn viên người mới"(người chơi đã online hơn 8 tiếng vào ngày đầu tiên đăng nhập)] [Thưởng:+10 điểm thưởng]
Còn có chuyện tốt như thế này nữa sao?
Vừa ngủ dậy lại có thể rút hộp mù rồi.
Dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, Sở Quang mở hệ thống, chọn trang con [Quản trị viên phụ cấp] trong giao diện. Cậu phân vân giữa hộp mù sơ cấp giá trị 1 và hộp mù trung cấp giá trị 10, cuối cùng Sở Quang vẫn bỏ toàn bộ "con chíp" đè vào công tắc hộp mù trung cấp, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện.
Xin đấy.
Nhưng tuyệt đối đừng lấy ra siro hol
Tia sáng xanh nhạt lập lòe.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy căng thẳng của Sở Dương, cánh cửa hợp kim ở vách tường hội trường dân cư mở ra, trên bục xuất hiện một ống tiêm bọc bao ni lông.
[Tiêm tăng tế bào cơ. (tăng cường độ cơ bắp vĩnh viễn biên độ nhỏ, thời gian sử dụng cách nhau 24 giờ, sử dụng nhiều lần hiệu quả sẽ giảm)]
"Tăng cường độ cơ bắp vĩnh viễn?"
Thứ đồ này là đồ tốt đấy!
Sở Quang không do dự, lập tức xé bao bên ngoài ra, tháo nắp kim tiêm, nhưng thật bất ngờ, không thấy kim tiêm đâu.
Thứ đồ này dùng như nào vậy?
Chần chừ một lúc, Sở Quang đưa đầu ống kim tiêm lên cánh tay, ấn vào cái nút dường như là công tắc đóng mở ở phần đuôi, cánh tay như bị thứ gì đó châm chích, sau đó...
Không có sau đó nữa.
"Vậy là xong rồi đó hả?"
Sở Quang có chút mơ hồ, anh vung nắm đấm, cũng không cảm nhận được cơ thể có sự biến đổi gì rõ ràng cả. Lẽ nào hết hạn rồi? Rốt cuộc thứ đồ hai trăm năm trước. . Vì để thận trọng, Sở Quang vẫn tự mình đi khám sức khỏe. Và sau khi anh cầm được kết quả kiểm tra trên tay, sự bối rối trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp. [ ID: Sở Quang Trình tự gen: quản trị viên Cấp độ: LV. 5 ——thuộc tính cơ bản—— Sức lực: 9 Độ linh hoạt: 6 Thể chất: 7 Độ nhận biết: 7 Trí lực: 6 ]


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất