Chương 30: Bãi đỗ xe đầy cỏ dại (1)
Suy đi nghĩ lại rất lâu, Sở Quang vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Mặc dù nguyên lý phát điện rất đơn giản, học sinh cấp 2 đều biết, chẳng qua là "vật dẫn chuyển động làm cắt đường sức từ" . Nhưng để biến câu này thành "máy phát điện công suất 10KW thì không đơn giản như vậy.
Hỏi baidu, tất cả những gì nó gửi cho anh đều là mấy cái link mua hàng.
Haha
Ông đây nếu muốn mua hàng online, còn cần mày chỉ mua cái nào sao?
Cái gì cũng không phải!
Tiêu tốn rất nhiêu thời gian, Sở Quang cũng coi như đã tìm được một số tài liệu đáng tin cậy, nhưng xét đến tình hình thiếu hụt vật liệu hiện nay, không có tài liệu nào trong số này có ích cả.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó mà đã 6 giờ rồi.
Cùng với tiếng mở cửa, bốn người chơi tỉnh dậy.
"Chút nữa lại nghiên cứu tiếp"
Sở Quang bỏ chân gác trên bàn xuống, chỉnh lại bộ dạng của mình trước chiếc gương đã nhặt được, ung dung bước qua phòng bên cạnh.
Khi anh bước vào phòng, bốn người chơi đang kiểm tra thuộc tính của mình thông qua màn hình hiển thị của khoang hồi sinh.
"Quả nhiên, trình tự gen của tôi là sức mạnh... giá trị ban đầu có 7 điểm sức mạnh, nhưng thuộc tính trí tuệ chỉ có 3 điểm? Nhưng tôi cũng không thấy mình ngu ngốc." "Câu này nghe có vẻ không được thông minh cho lắm... ý là, râu của cậu mọc cũng quá nhanh rồi đó."
Râu của Lão Bạch đúng thật là quá dài rồi.
Hôm qua chỉ vừa mới nhú râu thôi mà nay đã dài bằng đốt ngón tay rồi.
"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, ở đây có dao cạo râu không?"
"Rõ ràng là không có, hay cậu thử dùng cái rìu cạo đi”
"Cút đi"
"Tôi vậy mà lại thuộc hệ linh hoạt, tôi còn cho rằng tôi là hệ trí tuệ." Phương Trường vuốt cằm và rơi vào trâm ngâm, dường như anh đang suy ngẫm điều gì đó.
"Tôi hệ trí tuệ" Cuồng Phong cười gượng giơ tay,'3 điểm sức mạnh có phải thấp quá không... ? 7 điểm trí tuệ... tôi cũng không cảm thấy mình trở nên thông minh hơn."
"Tôi là hệ nhạy cảm, thuộc tính nhạy cảm thì có ích gì? có thể dự báo được tương lai?" Dạ Thập có chút hụt hãng.
So với thuộc tính mơ hồ này, anh thích bản thân sở hữu sức mạnh hay độ linh hoạt vượt trội hơn.
Dù thế chất có không tốt đến đâu, chí ít cũng có thể làm một chiếc xe tăng.
"Có lẽ là trực giác về mối nguy hiểm, cậu đã quên rằng hôm qua đã tránh được cuộc tấn công bất ngờ của loài biến dị như thế nào hay sao?" Phương Trường suy nghĩ rồi nói "Nếu dùng tốt thuộc tính này, có thể sẽ tương đương với BUG luôn đó... thật đáng tiếc khi rơi vào tay của cậu."
"Đcm" “Khu”
Sở Quang bước vào phòng ho một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của 4 người chơi.
Có lẽ do đêm qua anh đã dùng danh tính của người lập kế hoạch để trò chuyện với họ về độ yêu thích, ánh mắt bốn người chơi nhìn anh đã thay đổi.
Để tạo cảm giác nhập vai, Sở Quang vẫn tiếp tục duy trì hình tượng uy nghiêm, tiếp tục nghiêm túc nói chuyện:
"Thời gian gấp rút, tôi sẽ nói ngắn gọn."
"Công việc cân làm chất đống, nhưng thời gian không còn nhiều, để không ảnh hưởng đến những kế hoạch tiếp theo, chúng ta phải nhanh chóng làm xong tiền đồn của bề mặt trái đất trước khi mùa đông đến."
"Đồ ăn, thức uống, nhiên liệu... tất cả đêu được dự trữ, cũng như xây dựng công sự phòng ngự và hầm trú ẩn trên mặt đất.
"Những việc cần làm tôi đều đã sắp xếp trên bảng kế hoạch rồi, các cậu có thể xem ở bảng thông báo chỗ lối vào viện điêu dưỡng."
Mấy người chơi mắt sáng lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ háo hức mong chờ.
Hệ thống nhiệm vụ hoàn thành hết rồi?
"Tình hình cơ bản là vậy đó, còn gì muốn hỏi không, nếu không thì chúng ta xuất phát."
"Khoan đã, chờ một chút, quản lý!"
"Nói"
Dạ Thập đỏ mặt, giơ tay.
"Cho hỏi, toilet ở đâu ạ?"... Toilet.
Đây thực sự là một vấn đề đó.
Tầng B1 của chỗ lánh nạn số 404 giống như khu vực lễ tân vậy, tuy có vách ngăn đặt khoang hồi sinh nhưng không có tiện cho việc sinh hoạt nào trong đó.
Nhìn thấy những người chơi vội vội vàng vàng lao ra khỏi viện điều dưỡng sau khi lên đến mặt đất, Sở Quang đột nhiên nhận ra, với lượng người chơi như thế này, không chỉ ăn uống là vấn đề mà việc đi vệ sinh cũng có thể sắp trở thành vấn đề lớn.
Ở các nhà vệ sinh công cộng ở phố Bethe, phân người và động vật đều được thu gom, nghe nói bán cho nông trường Brown gần đó.
Sau khi đến viện điều dưỡng của công viên đầm lầy, Sở Quang cứ luôn tìm một nơi an toàn trong rừng để giải quyết vấn đề, nhưng anh lại chưa bao giờ tính đến vấn đề cả trăm người lôi kéo đến đó.
Không biết có phải do đau bụng hay không, bốn người chơi trở về đều đi khập khiêng.
“Thật khó chịu khi không có nhà vệ sinh.'
"Giấy còn không có nữa, ông đây lấy lá cây lau... suýt chút nữa trây xước chảy máu"
"+1 "
"Đệt, sao tôi lại thấy nóng hừng hực vậy... các cậu có thấy thế không?
"Không"
"Cậu có phải đã lau đít bằng lá tâm ma không?
"Gì, lá tâm ma là gì?" "Hông có gì, ráng chịu chút là hết ý mà” "22"