Chương 33: Nấm ô xanh (1)
Sở Quang thắt chặt túi ni lông lại rồi nói tiếp.
"Các cậu nên cảm thấy vui mừng vì đã không tiếp tục tiến vào trong. Loại nấm này thường mọc gần tổ của những con đỉa đột biến."
Dạ Thập choáng váng.
"Đỉa đột biến?"
Sở Quang thản nhiên nói.
"Ừm, con đỉa đột biến vị thành niên chỉ to bằng cái bàn tay. Ngoại trừ phần miệng đặc biệt, nó trông không khác gì con đỉa bình thường cả."
"Tuy nhiên, một khi bước vào kỳ trưởng thành, kích thước của nó sẽ tăng hơn 1 mét nhanh chóng, và con dài nhất thậm chí có thể lên tới 3 mét, và cách ăn uống của nó cũng sẽ thay đổi. Tôi nghe nói rằng nó thậm chí có thể nuốt chửng cả người sống chỉ trong một lần... Tất nhiên, tôi chỉ là nghe nói."
Sau khi nghe quản trị viên mô tả, Dạ Thập cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Hèn gì lúc hái nấm, cậu đã cảm giác không ổn, nhưng lại không nói được là chỗ nào không ổn. Như vậy mà nói, hóa ra cậu đã đi một vòng trước cổng địa ngục.
"Không ăn được à?" Vẻ mặt Cuồng Phong khá là tiếc nuối, nhìn đống nấm mà Sở Quang thu lại, anh lẩm bẩm nói: "Tôi còn nghĩ là có thể thêm buff."
"Đừng suy nghĩ nhiêu quá."
Làm gì mà có nhiều buff thế.
Có một câu mà Sở Quang không nói ra. Mặc dù thứ này không ăn được, nhưng nó là nguyên liệu chính để chế tạo chất ngăn chặn bức xạ.
Sở Quang cũng không nắm rõ nguyên tắc cụ thể, anh ấy chỉ nghe lão Charlie ở phố Bette nói qua.
Nấm ô xanh có chứa một loại polypeptide đặc biệt, có thể làm dịu và chữa lành một cách hiệu quả những tổn thương không chí mạng do tia gamma gây ra.
Thương đội ở Thành phố Boulder sẽ mua những thứ này, và giá cả mà họ đưa cũng không hề rẻ, thông thường sẽ được vận chuyển đến Thành phố Boulder và bán cho các nhà máy ở đó.
Chỉ là thứ này thực sự khó tìm, và rất ít người thu gom tình nguyện liều mạng đi đến đầm lầy, tàu điện ngầm và cống rãnh để tìm kiếm tổ của đỉa đột biến.
Khó tìm là một chuyện.
Tìm thấy và còn mạng để đem nó về, đó là một chuyện khác.
Cho dù có bị cuộc sống ép buộc, cũng không ai muốn đối phó với bọn đỉa ăn thịt người không tiếc xương này ...
Không ngờ ở gân trong gang tấc như vậy, lại thực sự có một tổ đỉa đột biến.
Sở Quang tâm trạng nửa vui nửa buồn.
Điều đáng mừng là loại nấm ô xanh này có thể bán được khá nhiều tiền, nhưng điều đáng lo lại là không dễ đối phó với đỉa đột biến.
Rắc muối?
Đi đâu lấy ra hàng trăm kg muối, có nhiều muối như vậy thà trực tiếp đi bán muối cho rồi.
Phóng hoả?
Thứ này thường sống ở những khu vực ẩm ướt và thực sự khó để bắt lửa.
"Cậu có nhớ vị trí cụ thể lối vào cống đó không?"
Trước câu hỏi của quản trị viên, Cuồng Phong nhanh chóng lấy bản đồ ra và chỉ vào vị trí đã đánh dấu.
"Chính là chỗ này."
Sở Quang nhìn một lần qua vị trí trên bản đồ, lắng lặng ghi nhớ nó.
"Tôi biết rồi."...
Nấm ô xanh do Cuồng Phong và Dạ Thập mang về chắc nặng khoảng 2 kg, thông thường cứ 50 gram sẽ đổi được một con chip.
2000g thì là 40 chip.
Con số này gần như tương đương với tất cả số tiền mà Sở Quang đã tiết kiệm được trong năm tháng qua.
Mà còn là giá do trạm thu gom ở phố Bette đưa ra.
Giá trị thực của thứ này cao hơn con số này ít nhất gấp đôi.
Sở Quang định bán hết số nấm này đi, sau đó dùng những con chip để mua lại những vật liệu cần thiết cho tiền đồn.
"Vật tư ở tiền đồn cần bổ sung. Tôi đi ra ngoài một chuyến, các cậu ở lại đây, nhớ là đừng đi xa."
"Năm giờ chiều, Tiểu Thất sẽ đúng giờ mở thang máy cho các cậu trở về hầm trú ẩn."
"Lúc tôi đi vắng, Tiểu Thất sẽ thống kê thành quả làm việc của các cậu, có thể hỏi nó nếu các cậu có gì không hiểu."
Riêng với 2 kg nấm ô xanh, Sở Quang đã tính cho Cuồng Phong và Dạ Thập tổng cộng 220 điểm cống hiến.
Trong đó, 200 điểm cống hiến là do phát hiện ra tổ đỉa đột biến, và 20 điểm cống hiến còn lại là cho nấm ô xanh.
Không phải là anh keo kiệt khi chỉ cho có bấy nhiêu, mà là anh sợ cho quá nhiều khiến những người chơi này nếm được vị ngọt, mà liều mình chạy đi nhặt thứ này, rồi vô tình bỏ mạng trong đó.
Trước khi tìm được máy phát điện để cung cấp điện cho "máy chiết xuất hoạt chất", anh nghĩ tốt hơn hết là nên cẩn trọng một chút.
Cháo lúa mì xanh cho bữa trưa.
Nói đến cháo, Sở Quang cảm thấy có chút giống với cháo đậu xanh nhưng mà không có vị ngọt.
Thứ này không có mùi vị gì cả, đơn giản là để làm no bụng thôi.
Nhưng làm Sở Quang không ngờ là, bốn người chơi lại ăn như hổ đói, giống như con ma đói đầu thai.
Nó ngon như vậy sao?
Sở Quang nghi ngờ về tài nấu nướng của mình.
Lẽ nào mình thực sự giỏi nấu ăn?
Không lễ nào...
Nhanh chóng giải quyết xong một bữa.
Thu dọn xoong nồi, Sở Quang dập lửa rôi một mình lên đường, trong viện dưỡng lão chỉ còn lại bốn người chơi, và một con robot AI được treo trên lầu. Phương Trường nhìn chằm chằm vào bảng công việc được cắm ở lối vào của viện dưỡng lão, chìm trong suy nghĩ.
Dạ Thập ở một bên hỏi.
“Anh đang nhìn gì đó?"