Chương 42: Cách chơi trò chơi hộp cát (3)
"Có chuyện gì sao?" Sở Quang bình tĩnh nói.
Dư Tiểu Ngư duỗi cánh tay giấu sau lưng ra.
Lúc này Sở Quang mới nhìn thấy trên tay cô đang cầm một miếng bánh nhỏ màu đen, có lẽ là làm từ thanh mạch ngao.
"Anh hai của em nhờ em đưa cho anh, anh ấy bảo em nói rằng em làm rồi đưa cho anh.' Từng chữ từng chữ nói ra.
Mối quan hệ chủ ngữ - động từ giữa anh và em đã bao quanh Sở Quang cả buổi, phải mất một lúc mới biết được rằng chính Dư Hổ đã bảo cô tặng chiếc bánh này cho mình.
"Cảm ơn?"
"Không có gì.'
Đặt chiếc bánh vào tay Sở Quang, Tiểu Ngư xoay người bỏ chạy, chỉ để lại Sở Quang đang lộn xôn trong gió. ...
Cuộc sống hiện tại.
Kim Lăng.
Sau khi cởi mũ bảo hiểm, Nhan Phong xoa xoa mũi, vươn tay lục lọi một hồi trên tủ đầu giường, tìm kính rồi đeo vào.
Ngồi bên giường một lúc, ông mới đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc áo khoác vào, bước xuống lầu đạp xe, chậm rãi đi đến căng tin.
Bây giờ là năm giờ rưỡi. Ngoại trừ sinh viên thi nghiên cứu, rất ít người sẽ đến nhà ăn vào thời điểm này, toàn bộ đại sảnh trống không, chỉ có một vài cửa sổ cạnh cửa là mở cửa buôn bán.
Bác gái của quán cà phê đang bận rộn sau cửa sổ, nhìn thoáng qua thấy khách quen, vẻ mặt tươi cười nói.
"Giáo sư Nham, hôm nay sớm vậy...'
"Chà, hôm qua tôi ngủ khá sớm... Hai cái bánh bao."
"Bánh vừa hấp xong, ông chờ một lát."
"Không cần vội."
Nham Phong lấy thẻ ăn ra và quẹt nó trên đầu đọc thẻ.
Hơi sương bay ra từ lồng hấp rất thơm.
Nham Phong rất thích cái mùi này, nó khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng tiếc rằng nó không thân thiện với kính đeo của ông.
Lấy mắt kính ra rồi xoa xoa làn hơi mờ trên mắt kính, Nham Phong không khỏi nghĩ đến nhân vật của mình trong đất hoang OL.
Thực lực ban đầu của bản thân trong thế giới ảo có thua kém một chút, nhưng so với bản thân trong thực tế vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Điều quan trọng nhất chính là, chính mình trong thế giới ảo không phải là mắt bị cận thị.
Lúc này, có người võ vào vai ông.
Nham Phong đeo kính mắt quay đầu lại, là giáo sư Uông Hải Dương.
"Có lớp dạy vào buổi sáng sao?"
"Không có lớp, không ngủ được nên tỉnh." "Tôi còn nghĩ rằng các anh làm vật lý sẽ thức muộn."
"Đấy là anh nghĩ thôi. Tôi hiếm khi mang công việc về nhà." Đẩy kính mắt, Nham Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn ông ta nói: "Đúng rồi, có chuyện tôi muốn hỏi ý kiến anh một chút."
Giáo sư Uông Hải Dương nhướng mày.
"Là chủ đề của ngày hôm qua?”
Nham Phong gật đầu.
"Đúng rồi."
"Chờ một chút, tôi hỏi anh một câu nữa, cuốn tiểu thuyết mà anh nhắc tới sẽ không phải là do anh viết chứ."
Giáo sư Uông Hải Dương cười nói:
"Cái loại tiểu thuyết này nó chỉ hơi giống ở bên ngoài là tốt rồi, nếu mà nó giống như đúc ngoài hiện thực, ngược lại sẽ không hấp dẫn."
"Kỳ thật nó không phải tiểu thuyết, nói thẳng ra, nó là... Một trò chơi."
“Trò chơi?"
"Ừ" Sau khi lấy bánh bao từ tay của bác gái ở căng tin, Nham Phong bóc túi ni lông và cắn một miếng: "Một trò chơi có chủ đề về ngày tận thế"
Giáo sư Uông Hải Dương quan tâm, hỏi han.
"Còn cụ thể thì sao?"
"Tôi không biết cụ thể. Tôi không biết nhiều về trò chơi vì hiện tại, nó còn đang trong giai đoạn thử nghiệm." Nham Phong dừng lại một lúc: "Anh nói xã hội đang phát triển hơn, vậy bao giờ mới có thể tạo ra chiếc xe không có nguồn điện." "Không có nguồn điện?" Giáo sư Uông Hải Dương sửng sốt, cười nói: "Ý của anh là sử dụng công nghệ cấp điện kỹ thuật để thay thế cấp điện cố định?"
"Rất khó sao?" Nham Phong hỏi.
"Tôi không biết có khó hay không, chỉ theo quan điểm chuyên môn của tôi mà nói... Công nghệ cung cấp điện kỹ thuật cũng không khó, cái khó là làm thế nào để có được năng lượng sạch và tiện nghi đó, để dù hao tổn 90% năng lượng thậm chí còn hơn thì chi phí vẫn ở mức độ chấp nhận được."
Nói đến đây, giáo sư Uông Hải Dương dừng lại, dùng giọng điệu giêu cợt nói.
"Tôi không thể nghĩ ra một giải pháp tốt hơn ngoại trừ loại khả khống hạch hoàn ứng nhiệt hạch khoa học viễn tưởng mô tả trong tiểu thuyết kia."
Hạch phản ứng nhiệt hạch sao?
Nham Phong có vẻ trâm ngâm.
"Đúng như vậy...
Có vẻ như thiết lập bối cảnh câu chuyện của "Đất hoang OL" thậm chí còn hoành tráng hơn ông ta tưởng tượng.
Ở đây sẽ có nhiều nơi đáng để đào sâu hơn.
"Khi nào tiểu thuyết của anh sẽ được xuất bản? Anh có thể cho tôi xem một chút được không?”
Nham Phong liếc nhìn ông ta.
"Tôi đã nói nó không phải là một cuốn tiểu thuyết."
"Được, được, anh nói không phải là không phải." Nhận bữa sáng từ bác gái ở căng tin, Uông Hải Dương cười vỗ vai đồng nghiệp: "Tôi còn có lớp, tôi đi trước. Chúc anh may mắn!"