Chương 8: Tên này làm thật luôn hả (2)
"À, Tiểu Thất."
"Làm sao vậy, chủ nhân?”
"Tôi cần cậu làm giúp tôi một việc."
Ngừng một chút, Sở Quang nói tiếp.
"Trang web chính thức của chúng ta quá thô sơ. Tôi cần cậu thêm chức năng diễn đàn và chức năng thông tin với sổ tay hướng dẫn bằng ảnh vào đó, có thể làm được không?"
Nói một cách đơn giản, anh muốn người chơi biết nhiều hơn về "trò chơi".
Chỉ dựa vào một cái miệng mà muốn lừa người ta xuống hố thì hơi khó, ít nhất cũng phải làm ra cái mác ngoài công phu chứ.
"Dĩ nhiên là được, ngài có quyền chỉnh sửa của trang web chính thức. Ngoài trang đặt trước trò chơi, có thể thêm trang phụ hoặc thực hiện thay đổi đối với các trang hiện có."
"Tốt lắm, vậy giao cho cậu nhé."
"Cứ trông cậy ở tôi!"
Tiểu Thất dường như rất vui với nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho, thậm chí còn tăng âm lượng lên nửa decibal.
Tất nhiên, đây cũng có thể là sự hiểu lầm của Sở Quang.
"Chủ nhân, khi nào ngài trở lại?"
Sở Quang nghĩ một hồi rồi nói:
"Chậm nhất là ba ngày." "Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì có lẽ là trước tối mai.'...
Hiện tại, trong nhóm câu lạc bộ Ngưu Mã.
Ông anh tên "Quang" trong nhóm đã biến mất tăm sau khi quăng cái link web, không biết là đang offline hay đang núp bên cạnh nhìn trộm vào màn hình.
Vốn dĩ chủ đề nói về "trò chơi thực tế ảo hoàn toàn nhập vai" đã gần kết thúc, nhưng cách đây vài phút, ông anh trong nhóm nhỏ này lại tự dưng nói lại cái chủ đề này trong nhóm lớn.
Cai Thuốc: [Móa, tên này làm thật luôn hả? ]
Cai Thuốc cũng là một thành viên hoạt động sôi nổi thường xuyên của nhóm, mặc dù không phải là quản trị viên.
Bạch Câu Qua Cửa: [ Ừ, sau khi mọi người nhấn đặt trước xong, anh ấy đã tạo một nhóm nhỏ và thêm cả mấy quản trị viên bọn tôi vào. (vò đầu)]
Bạch Câu Qua Cửa là chủ nhóm chat và nghiễm nhiên anh cũng nằm trong nhóm nhỏ đó.
Nghe đến đây, các thành viên trong nhóm lập tức sôi trào.
[Móal Gian thế nhỉ! ]
[Có ai biết tên công ty mà anh Quang đang làm không? Tôi sẽ báo cáo thương vụ đen của anh ta! (lol)]
[Chắc bốc phét thôi, công ty gì! Năm ngoái, bên cổ phiếu ung thư* có một công ty làm VR, ông giám đốc đền vãi luôn xong vô tù rồi đấy! Xu hướng bây giờ từ lâu đã chẳng phải VR rồi! ]
(*cổ phiếu ung thư là xu hướng cổ phiếu liên tục giảm trong một thời gian dài, không có cải thiện, khiến nhà đầu tư khó thể phát triển và sinh lời. ) [Bàn luận khẽ thôi, A Quang có khi đang núp sau màn đấy. (lol)]
[Cậu nghĩ anh ta đang định làm gì? Chỉ để đùa thôi à? ]
[Quỷ mới biết, có lẽ là chuyển anh em mình đến cái trang web lá cải, chờ đông đông rồi cắt xoèn xoẹt như cắt hẹ ấy! ]
[Tôi thấy tên này không phải là một kẻ tốt lành gì đâu! Kick khỏi nhóm đê. ]
Chủ đề dần trở nên khó chịu.
Thậm chí phát triển thành công kích cuộc sống.
Diệp Vĩ cau mày, vừa định nói gì đó, liền thấy chủ nhóm chat đã ra mặt ngưng đề tài lại.
(Cấm chat cả nhóm)
Bạch Câu Qua Cửa: [Mọi người đừng như vậy, thành viên mới vào có thể không biết A Quang, anh ấy là người khá ok, chỉ có bắn hơi gà, mắt hơi mờ, hơi ngáo ngáo tí, còn lại đều ổn nhé. ]
Lai Nhật Phương Trường: Chuẩn, tôi tin rằng A Quang không phải sa chân vào con đường sai lầm làm cái gì lá cải đâu. Hiện tại chúng tôi không chắc liệu anh ấy có bị hack nick không. Nếu có thì team quản trị viên chúng tôi sẽ giải quyết. Lát nữa sẽ cập nhật cho mọi người, giờ mọi người chuyển chủ đề ha. (cười)]
(Lệnh cấm chat cả nhóm được dỡ bỏ)
Chủ nhóm và quản trị viên đều nói vậy rồi thì mọi người cũng không còn bàn tán về chủ đề này nữa, nhanh chóng chuyển hướng sang cúp Châu Âu.
Diệp Vĩ không xem bóng, ít nhất không xem bóng đá.
Liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, lúc này đã là 18:00, vừa đúng đến giờ cơm.
Tải bài tập lớn đang làm dở lên cloud, Diệp Vĩ đẩy ghế đứng dậy, xuống nhà ăn gọi cơm chiên gà cay và ăn một cách vui vẻ.
Khi cậu trở lại phòng KTX, nhìn thấy trên bàn có cái hộp các tông, cả người đột nhiên sững sờ.
Đồ ship?
"A Vĩ, cậu mua cái gì đấy? To thế?"
Anh em cùng phòng đi tới, hai con súc vật kia cũng chú ý tới bên này.
Tất cả đều rất có ý thức.
Trước khi Diệp Vĩ trở vê phòng, không tiện chạm vào đồ của cậu. Bây giờ cậu đã trở lại, vậy thì không quan trọng nữa rồi.
Bọn họ đều tò mò tên này đã mua cái gì.
"Tôi không mua gì cả ... Ai đã đưa thứ này đến vậy?"
Ba người bạn cùng phòng liếc mắt nhìn nhau.
"Tôi không để ý..."
"Tôi cũng không để ý."
"Tôi không biết, tôi vừa ra ngoài lấy đồ xong."
Này.
Lạ nhai
Thường thì đồ ship toàn ném ở trạm chuyển phát nhanh dưới lầu ký túc xá, nhưng hôm nay giao đến tận cửa luôn.
Lạ hơn nữa là Diệp Vĩ tự hỏi mình cũng chưa từng ghi địa chỉ ở trang mua sắm trực tuyến nào, hay ghi cụ thể chỗ của cậu là chỗ nào trong phòng.
Mấy anh shipper bây giờ đều xịn vậy sao?
Mở hộp các tông ra, bên trong có một chiếc mũ bảo hiểm.
Hình dáng của thứ này rất giống mũ bảo hiểm xe máy, bên trong và bên ngoài được sơn đen nên trông không có gì nổi bật.
Nếu phải nói nó có gì đặc biệt thì chắc là ở chỗ nó không có mặt trước, đội vào có thể che cả đầu, nhìn không thấy gì nữa cả.
Thoạt nhìn, Diệp Vĩ còn tưởng thứ này là một cái nồi.
"Cái quái gì đây.'
Cậu bạn ở bàn bên cạnh cầm chiếc mũ bảo hiểm lên nghịch, đội thử lên đầu, rồi lại cởi ra, mù mờ trả lại cho Diệp Vĩ.
"Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai."
Lễ nào nó thực sự là một cái nồi?
Diệp Vĩ cũng thử đội nó trên đầu với vẻ mặt hoang mang.
Tầm nhìn bên trong tối đen như mực.
Tuy nhiên, ngay khi cậu định tháo nó ra, một chùm ánh sáng xanh nhạt đột nhiên xuyên qua bóng tối và phản chiếu lên võng mạc của cậu.
[Kích hoạt trò chơi sau: 71 giờ 19 phút]
Đây...
Đây là mũ chơi game hả? I
Douma.
Giao hàng nhanh vậy sao? Diệp Vĩ shock luôn.
"Các cậu không nhìn thấy gì à?"
Cởi mũ bảo hiểm xuống, Diệp Vĩ nhìn người bạn cùng phòng vừa đội mũ bảo hiểm.
Nhưng người bạn cùng phòng cũng ngơ ngác nhìn cậu.
"Nhìn thấy cái gì cơ?"
Diệp Vĩ vội vàng nói: "Đếm ngược thời gian đó! Nó nói chờ trò chơi kích hoạt!"
"Cái gì? Thứ này còn có thể là máy chơi game sao?”
"Tránh ra xem nào, mắt anh Lưu không tốt, để tôi xem thử."
Một người bạn cùng phòng khác lấy mũ bảo hiểm đội vào nhưng một lúc sau cũng mù mờ cởi mũ ra y như người trước đó.
"Không có gì mà."
"Để tôi thử"
Cả ba người bạn cùng phòng đều đội thử, và không ai trong số họ nhìn thấy gì cả.
Họ liếc nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Diệp Vĩ với vẻ mặt kỳ quái.
"Người anh em."
Diệp Vĩ: "... sao?”
"Hay là... cậu đến bệnh viện kiểm tra xem sao?"
"Cút!"
Diệp Vĩ vừa chửi vừa giật chiếc mũ bảo hiểm lại và không chút sợ hãi mà đội nó lên lần nữa.
Dòng chữ nhỏ màu xanh nhạt lại hiện lên.
[Kích hoạt trò chơi sau: 71 giờ 17 phút]
Thời gian đếm ngược đã tăng thêm 2 phút rồi.
Không chỉ có vậy...
Lúc này, cậu chợt nhận ra rằng dù có quay mũ bảo hiểm thế nào thì đồng hồ đếm ngược vẫn luôn xuất hiện ở giữa tâm nhìn của cậu.
Ngay cả khi cậu nhắm mắt.
Diệp Vĩ cởi mũ bảo hiểm ra, biểu cảm như thấy ma.
Đờ phắc?
Gặp ma thật luôn rồi!