Chương 42: Thợ săn hoang dã! Thương nghiệp thổi lẫn nhau?
Lý Hiên tạm thời không để ý đến đồng đội.
Mà liếc mắt nhìn hệ thống nhắc nhở. . .
【 tinh! Kiểm tra ngài đã kích hoạt ức vạn thiên phú! 】
【 chúc mừng ngài, trong ván trò chơi này ngài rút trúng thiên phú: Thợ săn hoang dã (cấp độ SSS)! 】
【kỹ xảo săn đuổi: Cảm giác nhạy bén vị trí của dã quái vật gần ngài nhất và khi di chuyển về phía dãi quái vật, tăng tốc độ thêm 50%.】
【 trừng trị: Tạo thành sát thương cho dã quái tăng lên 500%! 】
【thu hết: Đánh giết dã quái mở ra bảo rương, có thể thu hết ba kiện vật phẩm, cũng có thể lựa chọn một kiện trong đó để tăng phẩm cấp lên. 】
【kinh nghiệm đi săn: Mỗi lần đánh giết một cái dã quái, toàn bộ thuộc tính tăng lên 10 điểm, cũng thu được năng lực đặc thù của dã quái ( vô hạn)! 】
Đây là. . .
Thiên phú đi rừng?
Lý Hiên liếc mắt nhìn, đại khái đã biết rõ thiên phú này chơi như thế nào.
Không cần não đánh xong là xong việc.
Giết dã quái, ích lợi so với giết người còn cao hơn nhiều.
Chẳng những có thể thu hoạch được 10 điểm toàn bộ thuộc tính, còn có thể thu hoạch được năng lực đặc thù của dã quái kia!
Bảo rương đánh giết dã quái, ba kiện vật phẩm còn có thể thu hết, thậm chí lựa chọn một kiện trong đó để tăng phẩm cấp!
"Chỉ cần giết hơn 20 con dã quái, toàn bộ thuộc tính của ta liền vượt qua 200 điểm, thu hoạch được kết toán điểm tích lũy thuộc tính ngoài định mức."
"Đây không phải dễ dàng sao?"
"Hơn nữa, đánh càng nhiều thì thuộc tính càng cao!"
"Đáng tiếc duy nhất là thiên phú này không thủ đoạn bảo mệnh nào. . . Phải dựa vào kỹ năng năng lực đặc thù của dã quái."
Lý Hiên phân tích rất rõ ràng ưu khuyết điểm của thiên phú này.
Nếu như là bản đồ nhỏ, thì thiên phú này hơi tệ.
Nhưng bây giờ là bản đồ 5000*5000 m!
Cho nên, số lượng dã quái trên bản đồ khẳng định sẽ rất nhiều.
Thậm chí ván này, Lý Hiên có thể giết tới một trăm con dã quái, là toàn bộ thuộc tính liền vượt qua 1000 điểm, tùy tiện là có thể ăn gà.
Ngay tại thời điểm hắn nghiên cứu thiên phú.
Đồng đội hắn, cũng đều tiến vào trò chơi, đồng thời bắt đầu trao đổi.
"A, đây không phải An Mộ Tình sao?"
Người đàn ông béo số 09527, nở một nụ cười rất ân cần, nói với đồng đội nữ: "Tiểu An, đại tỷ không ở tại thành phố S làm lính đánh thuê cho tốt, sao lại chạy tới địa phương này chơi rồi?"
Tên bụng phệ mập béo này, nhìn không giống như có thể đánh.
Nhưng hắn có thể tham gia thi đấu tấn cấp, thì đã nói rõ thực lực người này tuyệt đối không kém.
Người được hắn gọi là "An Mộ Tình", chính là số hiệu 10000 mỹ nữ đồng đội kia.
"Đường Lăng Ti Trường?"
Mỹ nữ đồng đội nhìn tên mập mạp một chút, cười ha ha nói: "Nghĩ không tới ván này, lại cùng một đội với đại danh đỉnh đỉnh Tiếu Diện Phật, xem ra có hi vọng tấn cấp rồi."
Đường Lăng, người được xưng là Tiếu Diện Phật, là phó giám đốc của Cục giám sát thành phố K.
An Mộ Tình, là người đứng đầu một trung đoàn lính đánh thuê ở thành phố S.
Đều là nhân vật có mặt mũi!
Nữ nhân được gọi là An Mộ Tình này, mặc áo da màu đen.
Nàng rất cao, lại có những đường cong bức người, hai chân thon dài co dãn, rõ ràng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Tính cách vẫn rất cởi mở, một mái tóc đen dài đơn giản ghim lên.
Gương mặt đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, làm cho người ta một loại cảm giác giống như là ngôi sao.
Đáng tiếc. . . Dưới mắt trái của nàng có một vết sẹo nhạt dài ba centimet, lộ ra một cỗ sát khí mạnh hơn so với lính đánh thuê bình thường.
Dù vậy, cũng không che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Trái lại, thêm một khí chất quyến rũ đặc biệt, khiến mọi người nhớ nhìn một chút liền nhớ mãi không quên.
"Ta mới hẳn là may mắn, cùng Tiểu An một tổ, ván này thi đấu tấn cấp ổn a."
Khẩu Phật tâm xà Đường Lăng cười ha ha ha.
"Đâu có đâu có, Đường trưởng ty nhất định là lợi hại hơn nhiều so với ta, ván này liền dựa vào Đường trưởng ty vậy."
An Mộ Tình cũng phi thường khách khí.
? ? ?
Hai thương nghiệp này đang tâng bốc lẫn nhau à?
Lý Hiên nhìn hai người này một chút, cũng không chút để ý nữa.
Ngược lại, hắn lại khá để ý đến một đồng đội khác. . . Gia hỏa này, là một nam nhân trẻ tuổi, thân hình thon dài, mặc áo trắng.
Còn mang theo một đôi bao tay trắng, nhìn khí chất ưu nhã.
Nhưng. . .
Lý Hiên từ trên người người này, cảm nhận được hương vị giết chóc cực kì nồng đậm!
Mà lúc này.
Đường Lăng cùng An Mộ Tình đã tâng bốc lẫn nhau xong, rốt cục cũng đưa mắt nhìn đồng đội mình. . . Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người trẻ tuổi mặc áo trắng kia.
Sắc mặt hai người đồng thời biến đổi.
"Lệnh Hồ Tu?"
Tội phạm truy nã kinh khủng vừa rồi chạy trốn tới thành phố S!
Vậy mà cũng tham gia trận trò chơi sinh tồn này!
"Các ngươi, đừng theo ta."
Người trẻ tuổi mặc áo trắng kia nghiêng đầu lại, nheo mắt và nở một nụ cười tao nhã: "Nếu như phá hủy nghệ thuật giết chóc của ta, ta sẽ giết luôn các ngươi."
Được rồi, hai cái thương nghiệp tâng bốc lẫn nhau thổi, còn một kẻ thì giả trang là tội phạm.
Hoặc nhiều hoặc ít thì đầu óc cũng đều có chút vấn đề.
Lý Hiên không thèm đếm xỉa tới bọn hắn, xoay người rời đi.
Trên bản đồ nhỏ của hắn, cho thấy có một con dã quái cách hắn gần nhất, hắn phải nắm chắc thời gian đi đánh dã quái.
Thời gian chính là thuộc tính.
Thuộc tính chính là điểm tích lũy sinh tồn!
"Hả?"
An Mộ Tình nhìn hắn một cái, hé miệng cười hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi muốn đi chỗ nào? Ván này là tổ bốn người một tổ đó, ngươi đi một mình, rất nguy hiểm."
"Nhìn qua chỉ là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, Tiểu An, chúng ta đừng để ý tới hắn, tự mình ôm đội là được rồi."
Tên mập Đường Lăng cười ha ha nói.