Chương 14 - Giúp đỡ khi nào
“Ngọc Hoa, em có thấy em chồng quá rảnh rỗi không? Em nói xem, con bé tự nguyện giúp đỡ người ngoài, thế mà lại không giúp đỡ người nhà một chút gì hết, đây là muốn làm gì chứ?”
Tống Ngọc Hoa đang cúi đầu làm việc, sau khi nghe Lâm Tuyết Cúc nói xong, thì lắc đầu đáp: “Em gái cũng thường xuyên giúp đỡ em mà.”
Lâm Tuyết Cúc hỏi: “Giúp đỡ lúc nào thế?”
“Lúc mọi người đi ngủ trưa.” Tống Ngọc Hoa có chút cảm động mà đáp.
Mặc dù, em chồng vẫn không để ý đến cô ta, nhưng con bé cũng làm không ít việc. Con bé thật sự là loại người ngoài lạnh trong nóng!
Lâm Tuyết Cúc mở to mắt hỏi lại: “Thế sao con bé lại chưa bao giờ giúp chị?”
Tống Ngọc Hoa nhìn cô ta một cái, ánh mắt kia lại cho Lâm Tuyết Cúc đọc được nhiều loại ẩn ý.
Tóm lại chính là, em chồng này không thích người chị dâu cả như cô ta.
Lâm Tuyết Cúc tức giận đến nghiến răng.
Tuy rằng bị người nhà làm ầm ĩ một trận như thế, nhưng Tô Mạn lại hoàn toàn không để trong lòng. Ngược lại, cô vẫn kiên định đi theo con đường mình đã chọn.
Làm hết công việc của mình, Tô Mạn lập tức ra cửa. Đúng lúc này, trên đường đi cô lại đụng mặt người đưa thư.
Cô nhanh trí nói: “Đồng chí có cần tôi giúp đỡ không? Tôi biết rõ trong đội hơn anh.”
Đồng chí đưa thư thấy đồng chí nhỏ tuổi nhiệt tình như thế, cũng rất thoải mái, cười nói: “Không cần đâu, vì nhân dân phục vụ là công việc của chúng tôi mà, sao có thể để người khác giúp đỡ được chứ! Cùng không có mấy bức, một bức cho đại đội trưởng của các cô, còn một bức nữa là cho đồng chí lão đội trưởng trước kia Hứa Căn Sinh. Mình tôi cũng làm xong!”
Tô Mạn nghe xong, trong mắt cũng càng hiện lên ý cười. Lúc trước hay nghe nói, thư từ trong nhà của lão đội trưởng có chút nhiều, cũng vì hai con gái đều không ở bên cạnh, nên thường ngày cũng hay đưa thư qua lại tới tấp.
Thật không ngờ, mình lại đụng phải.
Cô gật đầu mỉm cười.
...
Lão đội trưởng Hứa Căn Sinh đã về hưu, nên trong nhà lúc này cũng vắng vẻ.
Hai người đang cầm bức thư, vừa gửi từ bên ngoài về mà đọc.
Thư này là do con gái của họ gửi cho.
Lúc trước, gả con gái xa nhà nên đi về khó khăn, những năm nay con bé cũng thường xuyên viết thư về nhà.
Chẳng qua lão đội trưởng lại không biết nhiều chữ cho lắm, nên ông ta muốn đi tìm đại đội trưởng đọc giúp.
Đúng lúc này, Tô Mạn cũng đi ngang qua cửa nhà họ, cô đã gặp vợ của Hứa Căn Sinh rồi nên lập tức gọi một tiếng “dì”.
Vợ của Hứa Căn Sinh lập tức bật cười.
Mấy ngày nay, Tô Mạn cũng giúp đỡ bà ấy không ít việc, lần trước lấy nông cụ trong nhà kho, cũng là do cô bé Tô Mạn này giúp bà đăng ký đấy!
Tô Mạn thấy bà đang cầm bức thư muốn đi ra ngoài, lập tức cố ý hỏi: “Dì muốn đi đâu vậy?”
“Đứa con gái lớn của nhà dì gửi thư về, dì lấy đi đưa cho đại đội trưởng hỏi một chút thử xem con bé viết cái gì. Dì không biết chữ, nên cũng đành chịu thôi.”
Tô Mạn nghe xong thì cười nói: “Nếu như chú dì không ngại, thì cháu đọc cho dì nghe, cháu biết chữ mà.”
Nghe được Tô Mạn nói như thế, mắt vợ Hứa Căn Sinh cũng sáng lên.
Đúng rồi, đứa con gái thứ hai của nhà họ Tô cũng đã học qua tiểu học rồi nhỉ!
“Như thế không làm phiền cháu chứ?”
“Chuyện này không khó khăn gì hết!”
Ngay lập tức, vợ Hứa Căn Sinh không nói hai lời, bà lôi kéo Tô Mạn vào trong nhà.
Ngay trước mặt vợ chồng Hứa Căn Sinh, Tô Mạn bóc bìa thư ra, sau đó dùng giọng tình cảm dạt dào đọc lại nội dung bức thư.
Vợ Hứa Căn Sinh nghe chất giọng tuyệt vời lên xuống trầm bổng của Tô Mạn đọc, mà mặt đã rơi đầy lệ từ lâu.
“Sao tôi nghe giống như con gái lớn của mình đang ở trước mặt như vậy chứ?” Vợ Hứa Căn Sinh nói.
Hứa Căn Sinh cũng âm thầm đồng cảm, ông ta sờ lên khóe mắt nói: “Làm phiền cháu rồi nhóc Man.”
Tô Mạn đáp: “Đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Sau này nếu như cần đọc thư từ gì, chú dì cứ tìm cháu. Người trong đại đội chúng ta đều bận rộn với cuộc sống của mình, cũng chỉ có cháu lúc nghỉ ngơi vẫn luôn rảnh, không làm chậm trễ chuyện gì.”
“Được, sau này dì sẽ tìm cháu. Cháu đọc hay lắm.” Vợ Hứa Căn Sinh vừa gạt nước mắt vừa cười nói: “Ai bảo ông chú này của cháu không biết chữ!”
Tô Mạn nghe thế, trong lòng lập tức nảy ra một ý tưởng, cô lập tức nói: “Học chữ cũng nhanh lắm, nếu chú dì muốn học thì cháu sắp xếp thời gian dạy cho hai người. Dù sao thì tự mình biết chữ cũng là thuận tiện hơn nhiều.”
Nghe Tô Mạn nói như thế, vợ chồng Hứa Căn Sinh liếc nhìn nhau.
Sau đó, trên mặt họ có chút chột dạ.