Chương 24 - Khác lạ
Lúc nói ra những lời này, trên gương mặt của Tô Mạn lộ ra vô cùng chân thành, nghiêm túc lại tự tin, xen lẫn với chút chờ mong, điều này khiến cho tâm trạng của đại đội trưởng Quách cũng nhận xúc động theo.
Thái độ làm việc của Tô Mạn vẫn luôn là im lặng cống hiến, ban ngày làm xong việc của mình, buổi tối còn muốn đi kể chuyện xưa cho mọi người, thật đúng là hiếm có.
Hơn nữa hình như trước đó ông ấy cũng đã từng hứa hẹn qua, Tô Mạn làm việc tốt, ông ấy sẽ giúp cô đến bên cấp hai công xã nói một tiếng.
“Như thế này đi, hai ngày nữa chú sẽ đến bên trường cấp hai công xã hỏi thăm qua, để xem có thể làm như vậy hay không, đến lúc đó cháu cũng đi theo chú.”
Lúc này vẻ mặt Tô Mạn tràn đầy kích động đứng lên: “Cháu cảm ơn đại đội trưởng đã giúp đỡ và ủng hộ.”
Nói cho cùng đại đội trưởng Quách chính là cán bộ, nói chuyện rất giữ lời, nói hai ngày chính là hai ngày, hai ngày sau quả thật thông báo cho Tô Mạn đến ban quản lý đại đội.
Vì chuyện này Tô Mạn còn cố ý cho bọn nhỏ nghỉ một ngày.
Vì chuyện này mà bọn nhỏ cảm thấy rất thất vọng.
Hiện tại mỗi ngày bọn nhỏ đều ngóng trông cùng Tô Mạn đi học, sau khi học xong còn được nghe kể chuyện xưa, còn có thể chơi trò chơi, học ca hát, thời gian trôi qua còn vui vẻ hơn cả đi móc trứng chim, đào giun.
Chờ lúc Tô Mạn xuất phát đi đến công xã, còn có rất nhiều đứa nhỏ đứng ở trên đường đưa mắt nhìn cô, giòn giã hô: “Cô giáo Tô nhớ về sớm một chút nhé.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của đám trẻ, trong lòng Tô Mạn hơi khẽ động, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt, Tô Mạn đã để cho bản thân tỉnh táo lại.
Không thể mềm lòng, không thể ôm chờ mong với người khác.
Cô nở một nụ cười tiêu chuẩn với bọn nhỏ: “Mấy đứa về đi, cô sẽ về sớm dạy các em.”
Bọn nhỏ vẫn dõi theo cô.
Tô Mạn cũng không để ý đến bọn nhỏ nữa, quay người đi theo đại đội trưởng Quách.
Đại đội trưởng Quách nhìn Tô Mạn và đám nhỏ ở chung, cười nói: “Cô giáo Tô đối xử với bọn nhỏ thật tốt, nếu không đám nhỏ này đâu dính lấy cháu như vậy, xem ra cháu rất thích hợp làm cô giáo.”
“Chính là bầu không khí trong đội chúng ta tốt, bọn nhỏ không cứng đầu cứng cổ như thế, rất dễ dạy dỗ.”
Trong này mơ hồ khen ngợi đại đội trưởng Quách, khiến cho trong lòng đại đội trưởng Quách rất vui.
Nhắc đến chuyện này, đại đội trưởng Quách cũng không tính là một đại đội trưởng có trách nhiệm, giống như những đại đội trưởng khác đều có lòng ham hư vinh, cho nên hai năm này không thiếu làm ra chuyện báo cáo sai sản lượng, hiện tại mỗi ngày trong đội đều phải ăn cháo có liên quan rất lớn đến ông ấy.
Thế nhưng ngoại trừ điểm này thì những phương diện khác, đại đội trưởng Quách cũng xem như chính trực, không giống với một số đại đội trưởng có lòng dạ đen tối, ỷ thế hiếp người, ức hiếp người dân.
Cho nên đối với biểu hiện của mình, đại đội trưởng Quách rất tự tin, cảm thấy mình là một người đội trưởng tốt, vì nhân dân phục vụ.
Hiện tại Tô Mạn nói bầu không khí trong đội tốt, cũng chính là người đại đội trưởng như ông ấy có phương pháp quản lý.
Công xã cách đội sản xuất Đại Kiều Loan không xa, vượt qua một ngọn núi không cao lắm là đến.
Đại đội trưởng Quách quen cửa quen nẻo dẫn Tô Mạn đến trường cấp hai công xã, trường cấp hai và cấp ba công xã ở cùng một chỗ.
Dù sao toàn bộ công xã Bắc Hà này, người có thể lên cấp hai không nhiều, người học đến cấp ba lại càng ít, cho nên cũng không tốn quá nhiều diện tích.
Tô Mạn nhân cơ hội đánh giá một lần, một kiểu tường đỏ ngói đen, ở thời đại này kiến trúc như thế đã được xem là “hùng vĩ”.
Dù sao trên trấn có rất nhiều nhà vẫn là gạch xanh, thậm chí là nhà đất.
Nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, Tô Mạn lại một lần nữa ghét bỏ hoàn cảnh của mình ở đội sản xuất Đại Kiều Loan.
“Khởi điểm quá thấp.” Tô Mạn thở dài: “Hệ thống, nếu như ngay từ đầu mi cho tôi trở thành giáo viên cấp hai, có lẽ hiện tại tôi đã gây dựng lên hoạt động Lôi Phong trong trường, cho nên mi biết mi đã bỏ lỡ gì không?”
789 phát ra một icon nịnh nọt: “Ký chủ, bây giờ cô có thể làm như thế ở lớp học của mình, nhiều đứa nhỏ như thế, bồi dưỡng từ nhỏ, sau này thế giới sẽ tràn ngập tình yêu.”
Tô Mạn: “Tâm trạng không tốt, không muốn làm.”
789: “…”
Một lát sau, đại đội trưởng Quách dẫn cô đến một cửa phòng căn nhà một tầng, trên đó có ghi biển phòng giáo vụ.