Chương 33 - Diễn thuyết 1
“Con đàn bà lắm miệng này!” Tô Nhị Trụ tức giận mắng.
Tô Mạn nâng lên mí mắt nhìn anh ta: “Anh Hai, chú ý cách dùng từ. Ngày mai em sẽ được khen thưởng, vì thế em không hy vọng trong nhà xảy ra chuyện gì đó cho người khác chê cười.”
Lý Xuân Hoa nói nhanh: “Đúng đúng đúng, đều đừng làm cho Nhị Nha nhà ta mất mặt, nếu ai làm nhà ta xấu hổ, mẹ sẽ quăng người đó ra ngoài.”
Tuy tính tình của Tô Nhị Trụ nóng nảy, nhưng chỉ giới hạn đối với vợ của mình. Còn đối với những người khác trong gia đình thì kiềm chế rất nhiều. Đặc biệt là hiện giờ em út đang có tương lai, anh ta lại càng thu liễm hơn, vì thế chỉ xụ mặt trừng mắt nhìn vợ mình, cũng không tiếp tục phát cáu.
Tống Ngọc Hoa thật cảm kích mà nhìn cô em chồng.
Tô Mạn làm bộ như không thấy. Cô cũng không muốn khiến bà chị dâu này cảm thấy là mình cố ý trợ giúp chị ấy. Cho chị ấy cảm thấy có người có thể dựa vào.
Cô cũng không có ý định xen vào loại vấn đề của vợ chồng này. Chỉ muốn cho đồng chí Tống Ngọc Hoa biết, chồng của mình cũng không phải vô địch.
Bị mẹ và em gái nói hai câu cũng sẽ sợ hãi im miệng.
Ngày hôm sau người trong đội đều được thông báo là giữa trưa hôm nay
trong đội sẽ mở đại hội.
Bởi vì thời tiết nóng nực, thời gian nghỉ giữa trưa dài, đúng lúc dùng để tổ chức đại hội, cũng không làm chậm trễ công việc. Càng không chậm trễ thời gian học xóa nạn mù chữ vào buổi tối.
Trong đội đã lâu không tổ chức đại hội khen thưởng, sau khi nghe được tin tức này, đúng thật là làm cho không khí của cả đại đội sản xuất sinh động lên rất nhiều.
Buổi sáng còn tan tầm trước một tiếng để dựng sân khấu.
Chờ lúc Tô Mạn cũng cho bọn nhỏ tan học, sân khấu trên quảng trường cũng đã dựng xong.
Còn treo một cái biểu ngữ, trên biểu ngữ dùng giấy đỏ dán mấy chữ to viết bằng bút lông: “Đại hội khen thưởng anh hùng Tô Mạn anh dũng cứu người.”
Đám xã viên vừa buông cái cuốc xuống đã chạy tới đứng dưới ánh mặt trời, trên mặt tràn đầy hưng phấn chuẩn bị xem náo nhiệt.
Người nhà họ Tô được thơm lây, được đứng ở đằng trước. Một đám đều hưng phấn kiêu ngạo ra mặt.
Đại đội trưởng Quách đang nói lời mở đầu: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, chính là ở hai ngày trước, đồng chí Tô Mạn của chúng ta đã anh dũng cứu bé Tôn Tiểu Cương bị đuối nước, cũng chính là Hắc Bì nhà Đại Lượng. Xong việc, đồng chí Tô Mạn kiên định từ chối quà cảm ơn của vợ Đại Lượng, đây là một phẩm đức cao thượng anh dũng cứu người, quên mình vì người, không cầu hồi báo, cho nên, đại đội sản xuất Đại Kiều Loan của chúng ta quyết định khen thưởng đồng chí Tô Mạn. Hiện tại, mời đồng chí Tô Mạn lên sân khấu phát biểu ý kiến.”
Tô Mạn đang chuẩn bị lên sân khấu, đã bị người của đại đội ngăn cản, cài một đóa hoa đỏ thắm lên người cô, rất giống cái mà tân lang thời cổ đại đeo.
Tô Mạn: “…”
Lúc này ở cửa thôn, Tô Thu Nguyệt đang mồ hôi đầy đầu đi về nhà.
Dọc theo đường đi cô ta bị ánh nắng chiếu đến mức có chút choáng váng, chỉ muốn lập tức về nhà thôi.
Nghĩ đến lúc sau khi trở về còn phải làm đồng để kiếm công điểm, cô ta như muốn chết ở trong lòng một ít. Trong đầu suy nghĩ nên tìm cớ gì để trốn việc.
Đột nhiên, cô ta phát hiện trong ruộng vậy mà không có người, từ lúc vào thôn cũng không thấy ai.
Về tới nhà, trong nhà thế nhưng cũng đóng cửa.
Cô ta gọi hai tiếng cũng không ai trả lời.
Trái lại cánh cửa nhà bên có một giọng nói truyền đến, là tiếng đáp lại của một bà cụ bị liệt nằm trên giường: "Hình như là tiếng con gái lớn nhà họ Tô đúng không, trong nhà không có ai đâu, hôm nay trong đại đội mở đại hội khen thưởng để khen ngợi Nhị Nha nhà cháu, mọi người đều tập trung ở quảng trường hết rồi."
Tô Thu Nguyệt lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Không phải cô ta nghe lầm chứ, khen ngợi Nhị Nha?
Tại quảng trường lúc này, dưới sự vỗ tay nhiệt tình của mọi người, Tô Mạn căng da đầu bước lên đài, lộ ra một nụ cười bình tĩnh: “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn trong đội đã khẳng định và cổ vũ tôi. Sau đó cũng muốn cảm ơn mọi người tại đây giữa trưa nắng nóng thế này, vẫn tới tham gia đại hội khen thưởng. Mọi người vất vả rồi.”
Lời này làm trong lòng mọi người thoải mái.
Thời tiết này đúng là rất nóng, cô giáo Tô thật đúng là chu đáo.
Đại đội trưởng Quách đúng lúc xen kẽ lời tự thuật: “Đồng chí Tô Mạn, kể một chút về ý nghĩ của cháu lúc cứu người đi, trong lòng có cảm tưởng gì?”