Chương 16: Gâu gâu gâu 1
Ông ta không giám chậm trễ nữa, vội vàng ngồi lên xe bò rời đi, bà cụ Từ ở sau lưng gọi vài tiếng, không gọi được ông ta lại, trái lại Ngưu Tam càng đi nhanh hơn.
Trong lòng ông ta yên lặng thở dài cảm khái, bà cụ Từ là người yếu đuối như thế, hiện tại không trấn áp được con dâu, tương lai phải làm thế nào đây, ông ta không tránh khỏi vì chuyện này mà có thêm mấy phần lo lắng cho cô em gái già này.
Mà lúc này bà cụ Từ đã đi về sân, vui vẻ nói: “Bà biết ngay ông ta sẽ không lấy mà.”
Từ Toa ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân, giơ ngón cái lên với bà cụ Từ.
Bà cụ Từ vui vẻ đi vào trong nhà, nhìn thấy Cổ Đại Mai còn chưa bắt đầu nấu cơm, lập tức mắng: “Cái đồ xui xẻo này, cô còn không mau nấu cơm đi à? Chờ ăn phân ư? Tôi xúc cho cô một bát bột màn thầu, cô làm riêng cho Hổ Nữu Nhi hai chiếc bánh màn thầu. Còn cả thịt mà tôi mua về nữa, cô xào riêng cho Hổ Nữu Nhi một đĩa.”
Sau khi nói xong, bà cụ Từ đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại âm trầm nhìn chằm chằm con dâu: “Nếu cô mà dám ăn vụng, tôi đánh gãy chân chó của cô!” Lúc này mới rời đi.
Cổ Đại Mai vô cùng tức giận, cô ta dùng sức nhéo tay chồng: “Anh nhìn mẹ đi, bên ngoài giả bộ yếu đuối, nhưng thực chất bên trong là một bà già chanh chua, nên để mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xí của bà ấy.”
Từ Sơn uể oải đáp qua loa: “Em nấu cơm đi, anh quá mệt mỏi, đi nằm nghỉ một lát.”
Chỉ cần có thể nghỉ ngơi, nhưng cái khác không quan trọng.
Đi bộ hơn nửa ngày, thật đúng là muốn mạng già.
Mẹ chồng là kẻ hai mặt, ông chồng lại là kẻ lười biếng, Cổ Đại Mai hùng hùng hổ hổ, trên tay lại bắt đầu làm cơm trưa, đang làm thì đột nhiên thấy Từ Toa đứng ở cửa ra vào, Cổ Đại Mai bị dọa, tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi đồ.
Cô ta ổn định lại, giọng điệu không tốt cho lắm: “Cháu làm gì thế, muốn dọa chết người à!”
Từ Toa: “Cháu không quan tâm mợ mắng ai, nhưng nếu còn để cho cháu nghe được mợ mồm miệng không sạch sẽ nhắc đến bà ngoại, cháu sẽ đánh nhừ tử.”
Sắc mặt Cổ Đại Mai lúng túng, chẳng qua rất nhanh đã hùng hồn đáp: “Mợ không mắng chửi người, mợ chỉ nói sự thật thôi.”
Từ Toa chăm chú nhìn mợ mình, dứt khoát nói: “Cháu không quan tâm mợ nói đúng hay không, ai khiến bà ngoại cháu không vui, ai làm cháu khó chịu, cháu sẽ khiến cả nhà họ không thoải mái.”
Từ Toa dữ tợn trừng mắt nhìn Cổ Đại Mai: “Cháu cũng không phải đứa dễ bị ức hiếp.”
Cổ Đại Mai nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, lập tức bị dọa sợ.
Đúng lúc này bà cụ Từ cũng tới đây, mặt mày bà cụ mang theo ý cười: “Bà chỉ đi lấy tiền, sao cháu lại chạy đến đây rồi? Công việc này cứ để mợ cháu làm, không cần đến cháu.”
Bà cụ còn nói thêm: “Nào, đây là 50 tệ, cháu cất đi.”
Cổ Đại Mai không vui, lẩm bẩm: “Mẹ, sao mẹ lại cho con bé tiền thế? Mẹ cho thì cho, còn cho ngay trước mặt con nữa, đây không phải là làm tan nát trái tim con hả?”
Bà cụ Từ lạnh lùng đáp: “Đây là 50 đồng mà nhà họ Trần bồi thường cho Hổ Nữu Nhi, không cho con bé, chẳng lẽ cho cô? Cô có cần mặt mũi nữa không thế?”
Trong mắt Cổ Đại Mai thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài: “Nhà họ bồi thường 50 đồng? Ôi chao, bằng này tiền con có thể đổi…”
Cô ta lau ngón tay, đếm một lúc lâu cũng không rõ: “Có thể đổi 1000… 1000 bao nhiêu quả trứng gà nhỉ?” Nhìn ra được trứng gà chính là đơn vị tính toán của Cổ Đại Mai.
Từ Toa rốt cuộc tìm được người học tập còn kém hơn cả cô, vui vẻ nói: “3 xu một quả, 50 đồng đổi được 1667 quả trứng gà.”
Cổ Đại Mai kích động xoa tay, ánh mắt nhìn chòng chọc: “1667 quả? Đây cũng quá nhiều rồi? Nhà họ Trần bọn họ thật đúng là có tiền.”
Từ Sơn giãy dụa đứng dậy, ghé vào khung cửa nói với bọn họ: “Trần Tam đầu cơ trục lợi ở chợ đen, rất có tiền.”
Ánh mắt bà cụ Từ sáng như đuốc: “Sao con lại biết, không phải con cũng đi làm cái này đấy chứ? Nếu như bị bắt, anh rể con còn làm người sao được? Con…”
Từ Sơn vội vàng cắt ngang: “Mẹ à, mẹ hiểu lầm con rồi, con lười như thế, sao có thể đi làm những chuyện đó, nghĩ cũng không có khả năng.”
Anh ta tủi thân nói: “Con chính là con ruột của mẹ đấy, mẹ còn không biết rõ con có bao nhiêu lười à?”
Bà cụ Từ suy nghĩ một lát: “Nói thế cũng đúng.”
Từ Toa: “…”
Thật đúng là được mở mang tầm mắt rồi.
Chẳng qua chuyện này cũng không ngoài ý muốn, kiếp trước cậu cũng lười như vậy.