Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch)

Chương 19: Cướp thịt

Chương 19: Cướp thịt
Nữu Tể nghiêng cái đầu, ra vẻ không hiểu lắm.
Từ Toa lên tiếng: “Sao em ấy vẫn chưa biết đi thế?”
Bà cụ Từ lập tức đáp: “Con bé biết đấy, Nữu Tể biết đấy, nhưng mà vẫn chưa đi vững, bò cũng không nhanh, con bé chính là không thích đi.”
Từ Toa tỏ vẻ như chuyên gia mà nói: “Trẻ con mà không nghe lời, cứ đánh cho một trận là được rồi.”
Cổ Đại Mai đang chuẩn bị bỏ đồ ăn ra khỏi nồi lén hừ một tiếng khinh thường, trong lòng tự hỏi đây là con nhóc xấu xa gì vậy. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn qua thì ấm áp đáng yêu, thực chất là cả một bụng xấu xa.
Đúng thật là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột thì biết đào hang.
Cháu gái của một bà già hai mặt thì làm sao có thể là người tốt được cơ chứ, chắc chắn cũng là kẻ hai mặt. Thực sự là một chút cũng không sai.
Cô ta ngửi mùi thịt phát ra từ trong chiếc nồi, len lén liếc mắt nhìn ra bên ngoài, con nhóc ác độc kia vẫn đang bắt nạt con gái của cô ta, cô ta vừa rụt đầu lại đã nhanh chóng lấy một miếng thịt từ trong nồi ra, đúng lúc đang định bỏ vào miệng, thì nghe thấy tiếng bên ngoại gọi: “Đại Mai…”
Cổ Đại Mai giật mình, miếng thịt trong tay lập tức rơi ngay xuống đất.
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, Đại Hoàng lúc nãy vẫn còn đang ở trong sân đột nhiên lao tới, nhanh chóng chạy qua đây, trong chốc lát đã ngoạm lấy miếng thịt rơi dưới đất rồi nhồm nhoàm ở trong miệng.
“Á á á!!!!!!!!!!!” Cổ Đại Mai kêu lên những tiếng thảm thiết
Rầm rầm, Từ Sơn bị cô ta dọa cho ngã lăn từ trên giường xuống.
Đại Hoàng nhanh chóng phóng như bay ra khỏi sân, Cổ Đại Mai cũng không chút do dự mà chạy đuổi theo: “Cái con chó chết tiệt này, mau trả lại thịt cho tao!”
Cổ Đại Mai một thân mạnh mẽ phóng về phía trước, chẳng mấy chốc mà đã bắt được đuôi của con chó, Đại Hoàng kêu lên một tiếng, Cổ Đại Mai không chút do dự mà hướng về phía trước tóm chặt lấy đầu của con chó, hai tay nắm chặt lấy mồm nó, trên dưới tách ra hai hàm, cô ta tức đến mức mặt đỏ ửng cả lên, hét lớn: “Trả thịt của tao lại cho tao.”
Một người một chó, đánh nhau luôn rồi!
Từ Toa nhìn đến ngây người, buột miệng kêu lên: “Ôi mẹ ơi.”
Cô đã từng đánh nhau rất nhiều lần, cũng từng chứng kiến rất nhiều người đánh nhau.
Nhưng mà, chó với người đánh nhau, quả thật là chưa từng xem qua.
Miệng của con chó còn đang cướp thức ăn, càng là chưa từng gặp qua.
“Đánh!” Tiểu Nữu Tể hưng phấn vỗ tay, trốn bên này, trốn bên kia: “Gâu!”
Từ Sơn lảo đảo bước ra ngoài, nói: “Con mẹ nó, vợ à em cẩn thận một chút….”
Anh ta không gọi thì vẫn còn tốt, vừa mới gọi, Cổ Đại Mai lập tức thoáng chút thất thần, Đại Hoàng bèn dùng sức đá một cái, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi tay của Cổ Đại Mai, vẫy vẫy cái đuôi, kêu lên hai tiếng rồi chạy thẳng ra ngoài. Cổ Đại Mai ngọ nguậy bò dậy, khí thế hừng hực mà chạy đuổi theo ra ngoài: “Cái con chó chết tiệt nhà mày, trả thịt của tao lại cho tao!”
“Ẳng ẳng ẳng, gâu gâu gâu!!!”
“Áaaaaa! Thịt của tao!”
Tiếng hét đinh tai nhức óc, vang tận cả trời xanh.
Vừa qua buổi trưa, phần lớn mọi người đều đã ăn xong bữa, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, nhưng mà vào lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng hét bi thương: “Con chó chết tiệt, trả thịt lại cho tao!!!”
Cách cả nửa cái thôn, vậy mà vẫn nghe được một cách rõ ràng.
Đương nhiên, “vang tận trời xanh” là một từ dùng để hình dung, mọi người tất nhiên không thể nghe được ở khoảng cách xa như vậy.
Sự thật là, chỉ vì một miếng thịt, Cổ Đại Mai đã đuổi khắp cả nửa cái thôn, không phải, mà là hơn nửa thôn đều có thể nghe thấy, Cổ Đại Mai mệt đến mức thở hổn hển, cuối cùng vẫn là chấp nhận chịu thua. Cô ta buồn bã chán nản buông thõng cánh tay, lê từng bước chân trở về nhà, cảm thấy đôi chân mình như nặng ngàn cân.
Mà cũng vào lúc đó, dưới sự chỉ huy của bà cụ Từ, Từ Sơn đã sắp xếp xong bát đũa.
Từ Toa đang chuẩn bị ngồi xuống thì nhìn thấy Cổ Đại Mai bước vào cửa, trong vô thức, Từ Toa hình như nhìn thấy trên đầu cô ta như có một đám mây đen, đang rơi xuống những hạt mưa nhỏ li ti.
Khóe mắt Cổ Đại Mai đỏ ửng, chất chứa đầy sự đau khổ: “Không giành về được.”
Cô ta giơ tay ra, vô cùng đau đớn: “Một miếng thịt bằng đầu ngón tay cũng bị nó tha đi mất rồi!”
Từ Toa: “Phụt…”
Từ Sơn tức giận nói: “Cái đồ đáng chết này!”
Bà cụ Từ thế mà còn nói được một câu công bằng: “Đầu ngón tay lớn bao nhiêu, đáng để con đánh nhau với chó vậy à?”
Cổ Đại Mai kích động đáp: “Sao lại không đáng? Đó là thịt đấy! Là thịt đấy! Chín hào một cân thịt! Miếng thịt đó, ít nhất thì cũng phải một xu, không thì cũng phải năm li. Nhà lão Hoàng đúng là chẳng có tí lương tâm nào cả, đã đầu cơ trục lợi kiếm tiền thì thôi đi, lại còn không nuôi con chó cho cẩn thận, dung túng cho chó ra ngoài cướp thịt nhà người khác. Đúng thật là đáng chết!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất