Chương 35: Hẳn là nói dối
Nếu như đấy là cậu của kiếp trước, thì có lẽ Từ Toa vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng cậu của cô kiếp này, chỉ lớn hơn cô có năm tuổi mà thôi. Có ai mà lại bày ra cái vẻ tôn kính với người cậu lớn hơn mình có năm tuổi đâu cơ chứ! Đấy há chẳng phải là đầu óc có vấn đề hay sao.
Thế cho nên Từ Toa kiêu ngạo mà hất cằm nói: “Đóng cửa lại, đừng để cho người khác nhìn thấy.”
Từ Sơn: “ … ”
Tim lớn bao nhiêu, thì có bấy nhiêu sự kích thích.
Anh ta ôm chặt con gái, lảo đảo nghiêng ngả đi đến cửa, ngó trái ngó phải, hoảng hốt đóng cửa sân lại.
Trước đó chưa đóng cửa sân thì không sao, cửa vừa đóng lại, Trần Nhị đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi, vốn dĩ anh ta đang ngồi, vậy mà trong nháy mắt, lập tức thay đổi tư thế, nhanh chóng quỳ rạp xuống: “Cô cô cô… Không phải cô muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?”
Từ Toa: “ …… ”
Đầu óc của người này có vấn đề à?
Trần Nhị khóc, anh ta thật sự đã khóc. Nước mắt nước mũi thi nhau mà chảy xuống, “Tôi sai rồi, tôi không nên đẩy cô, tôi không nên tới đòi tiền cô, tôi cũng không nên đến tìm cô kiếm chuyện? Cô tha cho tôi đi!”
Trên đời này đúng là có loại đàn ông như Trần Nhị, ở nhà thì ra vẻ đàn ông này nọ đánh vợ, nhưng hễ đến khi gặp chuyện thật, thì đúng là hèn nhát không có gì sánh được.
Cũng giống như ngay lúc này đây, anh ta đường đường là một thằng đàn ông, vậy mà thật sự không đánh lại Từ Toa hay sao?
Thật ra không phải thế.
Chẳng qua, sau khi bị Từ Toa quật ngã chỉ trong nháy mắt, anh ta cũng ngay lập tức từ bỏ việc phản kháng luôn rồi, khóc lóc thảm thiết tỏ vẻ đáng thương, nói: “Bà cô của tôi ơi, cô tha cho tôi lần này đi!”
Đừng nói là gọi bà cô, cho dù có gọi là bà cố nội đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ qua được.
Đầu óc Từ Toa ong ong, lập tức lớn tiếng quát: “Anh gọi ai là bà cô đấy hả? Nhìn tôi già như vậy sao?”
Trần Nhị run lên lẩy bẩy: “Á á á! Không phải! Tuyệt đối không phải!”
Anh ta giương mắt nhìn thoáng qua Từ Toa, hình tượng tương phản to lớn này của cô khiến cho Trần Nhị càng thêm sợ hãi.
Theo như những gì thím hai nói, Từ Toa đáng yêu đến mức khiến cho người ta muốn xoa đầu, nhưng nếu như để Trần Nhị nói, bộ dạng này của Từ Toa giống như nữ quỷ, quá kinh khủng.
Từ Sơn bế theo con gái, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Từ Toa, nhỏ giọng nghĩ kế: “Cháu, cháu gái à, tuy xung quanh sân này đều đã được rào, nhưng cũng không tránh được việc bị người khác để ý, hay là, chúng ta cứ lôi cậu ta vào trong phòng đã!”
Trần Nhị không dám tin nhìn sang Từ Sơn.
Não anh ta nhanh chóng chuyển dòng suy nghĩ, tuy rằng lúc này đầu óc của anh ta đã đặc sệt như hồ, nhưng đột nhiên “minh mẫn” mà nghĩ tới việc, bản thân nhất định không thể để bị kéo vào trong phòng, nếu như lỡ có làm không tốt, thì nhất định sẽ bị hại chết mất. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng anh ta đột nhiên bộc phát bản năng cầu sinh mạnh mẽ, lập tức đứng ngay dậy, nhanh chóng mà hướng về phía cửa phóng ra ngoài.
Từ Toa: “Con mẹ nó!”
Trần Nhị loạng choạng đâm sầm vào cánh cửa, cũng theo đó nhanh chóng mà chuồn ra ngoài.
Nhanh cứ như một cơn gió vậy.
Từ Toa trợn mắt há mồm.
Cô lẩm bẩm trong miệng: “Nếu như có thể chạy nhanh như vậy, sao lúc nãy còn để mình đánh cơ chứ?”
Từ Sơn: “...”
Hôm nay anh ta thấp thỏm ngồi không yên.
Từ Toa bình tĩnh lại lên tiếng: “Thôi bỏ đi, cứ kệ anh ta, để cho anh ta chạy đi.”
Cô vứt cái chổi xuống đất: “Ôi mệt quá, nếu như anh ta không chạy, chắc cháu phải mệt chết mất.” Cái giọng điệu này, vậy mà còn trách người ta chạy quá chậm.
Từ Sơn cảm thấy, hôm nay đúng là bị dọa cho chết khiếp, còn ghê hơn cả ngày mà Từ Toa mới về. Ngày mà Từ Toa trở về, người quân nhân đã đưa cô về có kể: Bởi vì vợ của phó đoàn trưởng giới thiệu đối tượng cho Từ Hồng Vĩ, Từ Toa đến nhà ông ấy hất cả bàn ăn lên.
Lúc đó Từ Sơn cũng chỉ là nghe lén, anh ta cho rằng, chuyện như thế này chắc chắn là giả rồi, với cái sức lực tí tẹo kia của Từ Toa, sao mà làm được. Tuyệt đối không có khả năng, mồm miệng của anh quân nhân kia, thế mà chả có câu nào là thật.
Nhưng mà hiện tại, anh ta lại cảm thấy, có khả năng anh quân nhân kia thật sự nói dối, chỉ dựa vào cái tính tình đó của Từ Toa, tuyệt đối không chỉ đơn giản là hất tung bàn ăn, nói không chừng ngay cả vợ của phó đoàn trưởng cũng bị đánh ấy chứ.
Nhất định là thế.