Trở Lại Thi Đại Học, Nghỉ Hè Từ 10 Nguyên Kiếm Được 2 Ức

Chương 04: Ta bình thường nhường nhịn, thi đại học một tiếng hót làm kinh người!

Chương 04: Ta bình thường nhường nhịn, thi đại học một tiếng hót làm kinh người!
"Tôi nào có khi dễ bạn học, chỉ là không nghĩ tới cô ấy cũng tới, ít khi gặp quá..."
Lý Dịch ý thức được hành động của mình hơi không đúng.
Đem kính mắt trả lại cho Phạm Văn Tư.
Sau đó đánh giá Cố Mạn Mạn, cô bạn học có đôi chân dài, nhan sắc khá cao, xinh đẹp như yêu tinh này.
Trong lớp có rất nhiều người thích cô ấy.
Trong đó cũng có cả tôi!
Chỉ là, đó chỉ là sự ái mộ của tuổi thiếu niên thôi.
Lý Dịch nhớ Cố Mạn Mạn thi tốt nghiệp trung học rất tốt, đỗ Yến Đô sư phạm đại học.
Sau đó hình như ở lại trường dạy học.
Không có nhiều liên hệ lắm.
Cố Mạn Mạn đưa mâm trái cây và đồ ăn vặt đang cầm, đặt trước mặt Phạm Văn Tư: "Ăn đi!"
Sau đó, cô ấy mới nhìn Lý Dịch, cũng đánh giá từ trên xuống dưới:
"Cậu thay đổi nhiều quá, cả giọng nói lẫn sự bạo dạn... Xem ra là thi đại học xong, không còn gì phải lo, nội tâm được giải phóng rồi?"
Lý Dịch biết Cố Mạn Mạn đang nói đến chuyện vừa rồi cậu tùy ý nhìn cô ấy.
Trước kia cậu chắc chắn không làm vậy, vẫn còn ngại ngùng.
Bây giờ thì khác!
Trùng sinh trở về, bề ngoài vẫn là cậu thiếu niên 18 tuổi ngây ngô.
Nhưng trong lòng đã là người trưởng thành hơn 20 tuổi."Cô ăn mặc đẹp như vậy, chẳng phải là để người ta ngắm sao?"
Lý Dịch dựa vào ghế sô pha mềm mại, hỏi ngược lại.
Sau đó, càng không chút kiêng kỵ dò xét Cố Mạn Mạn.
Nhan sắc và dáng người tổng thể có thể chấm 90 điểm, thêm đôi chân dài có thể thêm 5 điểm nữa, thành 95 điểm.
Đáng tiếc, ngực hơi khiêm tốn... Nếu như có thể "bằng E người thân thiết" thì tốt hơn!
Nhưng cô ấy mới mười bảy mười tám tuổi, yêu cầu này có hơi cao.
Về sau biết đâu lại phát triển thêm thì sao?
Cố Mạn Mạn bị cậu nhìn chằm chằm như vậy.
Mấu chốt là, kẻ trước mắt còn nhìn chằm chằm ngực mình nữa chứ?
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua... nhìn xuống tận mũi chân, quả thật hơi phẳng.
Giờ khắc này, Cố Mạn Mạn cảm thấy ánh mắt của Lý Dịch mang ý nghĩa: Nhỏ!
Cô lập tức trừng mắt Lý Dịch: "Cậu có hơi quá đáng rồi đấy?"
"Khụ khụ ~ xin lỗi, tôi không có ý nói ngực cô nhỏ... À không, tôi không nói gì cả!"
Lý Dịch vô tình thốt ra điều nghĩ trong lòng.
Cố Mạn Mạn càng tức giận.
Cô trừng mắt nhìn Lý Dịch, hận không thể xé nát cái miệng kia.
Một bên, Phạm Văn Tư ăn hoa quả và đồ ăn vặt.
Cô cẩn thận nhìn hai người.
Cũng không dám nhìn nhiều, chỉ liếc qua rồi lại thôi.
Trông cô cực kỳ giống chú chuột hamster cảnh giác, có chút đáng yêu!
"Thi đại học xong, kết quả thế nào?"
Cố Mạn Mạn định bụng đả kích Lý Dịch một chút.
Cô là ủy viên học tập, thành tích rất tốt.
Phạm Văn Tư bên cạnh, thành tích còn tốt hơn cô.
Còn Lý Dịch, thành tích dù không tệ lắm, nhưng chắc chắn không bằng hai người cô.
"Ừm ~ chắc là cũng được, vượt xa so với bình thường."
Lý Dịch vừa ăn hoa quả và đồ ăn vặt Cố Mạn Mạn mang tới, vừa gật đầu trả lời.
Cậu chẳng có vẻ gì là bị đả kích cả.
"Thật sao? Vậy câu cuối bài toán cậu làm thế nào?"
Kỳ thi đại học này, câu khó nhằn nhất chính là câu cuối bài toán.
Câu này có chút mẹo, sơ ý một chút là bị lừa ngay.
Một khi bị lừa, chắc chắn không được điểm tối đa, chỉ được một phần điểm thôi.
"Tôi làm được!"
Lý Dịch nói đáp án ra.
Mặc dù kiến thức cấp ba của cậu không lý tưởng lắm... Không đúng, là cậu đã trả hết cho thầy cô rồi.
Nhưng cậu có thể chỉnh lý lại ký ức.
Thêm vào "Dự báo tương lai" để xem đáp án, vẫn có thể giải thích được.
"Ghê thật!"
Nghe Lý Dịch nói ra đáp án, Cố Mạn Mạn lập tức cảm thấy bất ngờ.
Sau đó hai người cũng không cãi nhau nữa, chủ đề chuyển sang thi đại học, Phạm Văn Tư cũng bị kéo vào, ba người cùng nhau dò đáp án.
"Cậu đúng là... kỳ lạ!"
Sau khi dò đáp án xong, Cố Mạn Mạn và Phạm Văn Tư nhìn Lý Dịch với ánh mắt hơi khác.
Lý Dịch cao mét bảy mấy, không nói là đẹp trai hơn Phan An.
Nhưng ngũ quan đoan chính, tương đối góc cạnh, tuyệt đối là người ưa nhìn.
Bị hai cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy, cậu chưa quen, sờ lên mặt mình: "Sao thế? Tôi đẹp trai lắm à? Có gì lạ à?"
Phạm Văn Tư đỏ mặt, vội cúi đầu ăn đồ.
Cố Mạn Mạn thì trợn mắt, ghét bỏ nói: "Cậu tự luyến vừa thôi chứ?"
"Mà... có phải cậu thi xong là lên mạng tra đáp án luôn không đấy?"
"Thành tích bình thường của cậu đâu có tốt đến thế?"
Cố Mạn Mạn hơi nghi hoặc.
Cô là ủy viên học tập, ít nhiều gì cũng biết thành tích của từng bạn trong lớp.
Phạm Văn Tư cũng vậy, cô cũng biết Lý Dịch thường được năm sáu trăm điểm.
Nhưng dò đáp án thế này, có cảm giác cậu còn làm tốt hơn cả hai người họ.
Lý Dịch nghiêm túc nói: "Thường ngày tôi nhường nhịn, cố ý giấu thực lực, chỉ chờ đến thi đại học một tiếng hót làm kinh người thôi, biết không!"
"Tưởng bở!"
Cố Mạn Mạn không tin.
Dù giọng cậu có nghiêm túc đến đâu, cô vẫn thấy đây chỉ là trò đùa.
Ngược lại, Phạm Văn Tư ngạc nhiên hỏi: "Thật á?"
"..."
Lý Dịch hết nói.
Cô nàng hamster này, có chút đáng yêu, có chút ngây thơ.
Dù giọng cậu rất chân thành, nhưng là cậu cố ý mà.
Đúng là có chút đùa cợt.
Nhưng lần này Lý Dịch sẽ thi tốt.
Cậu muốn tranh thủ vị trí thủ khoa.
Cho nên cậu mới nói: Bình thường nhường nhịn, thi đại học một tiếng hót làm kinh người.
Câu này cậu chắc chắn sẽ còn phải dùng đến.
Cố Mạn Mạn cạn lời với sự ngây thơ của Phạm Văn Tư: "Cậu ta lừa cậu đấy!"
Lý Dịch phản bác: "Tớ nói thật, không lừa hai cậu, có kết quả thi là biết ngay."
"Vậy thì chờ có kết quả thi, tớ chờ!" Cố Mạn Mạn vẫn không tin.
Phạm Văn Tư cũng gật đầu, nói chờ kết quả thi rồi tính.
"Nếu cậu thi tốt như vậy, định đăng ký vào trường nào? Chắc chắn là Yến Đại hoặc Thanh Mộc rồi?"
Cố Mạn Mạn nói vậy, rõ ràng là không tin cậu có thể thi cao.
Sau đó cô lại hỏi Phạm Văn Tư: "Tư Tư, cậu định đăng ký vào trường nào?"
Phạm Văn Tư suy nghĩ một lát, mới nói: "Tớ chưa nghĩ ra!"
"Tớ chắc tầm 650 điểm, định vào Yến Đô sư phạm đại học, Văn Tư cậu cùng tớ đến Yến Đô đi, cậu có thể vào Yến Đại hoặc Thủy Mộc đấy!"
Thành tích bình thường của Cố Mạn Mạn cũng tầm 650, cô đã sớm nghĩ kỹ về ngôi trường mình muốn vào.
Phạm Văn Tư đáp: "Chờ có điểm rồi xem sao."
Lúc này, Lý Dịch lấy điện thoại ra, chăm chú nhìn.
Cậu chẳng nghe thấy Cố Mạn Mạn hỏi mình định đăng ký vào trường nào.
Đương nhiên là cậu không trả lời.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Cố Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lý Dịch.
Cô tiến lại gần.
Cũng chẳng để ý gì đến riêng tư... Đều là bạn học cả, riêng tư gì chứ.
"Xổ số? Cậu còn mua vé số à?"
Nhìn điện thoại của Lý Dịch, hình như cậu đang tra kết quả xổ số hai số.
"Thi đại học xong, tiện tay mua mấy vé."
Thời gian đã là 9 giờ tối.
Lý Dịch đang chờ kết quả xổ số.
Xổ số hai số quay thưởng vào thứ ba, thứ năm và chủ nhật.
Hôm nay vừa thi xong, lại đúng chủ nhật.
Nếu mua trước 20 giờ, sẽ xem kết quả hôm nay.
Nếu mua sau 20 giờ, sẽ tính cho kỳ sau.
Phải xem kết quả quay thưởng thứ ba.
Thời gian quay thưởng là 21:15.
Lý Dịch ăn tối xong ra ngoài lúc hơn 7 giờ, đến KTV chưa đến 8 giờ.
Nói chuyện phiếm với Cố Mạn Mạn và Phạm Văn Tư cũng đã được một tiếng rồi.
Gần đến giờ quay thưởng rồi!...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất