"Muốn nhờ các đệ làm một việc"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Doanh Châu tiên sơn, quanh năm lơ lửng trên biển khơi, ẩn hiện sau tầng mây có những vòng sáng lấp lánh uốn quanh, rừng xanh hoa nở, lầu gác tựa núi.
Chim uốn lượn từng đàn qua dải cầu vồng, cá bơi dưới khe suối xanh biếc.
Các đệ tử đi đi lại lại tươi cười rạng rỡ, thế ngoại xuất trần.
Đã ba năm trôi qua kể từ ngày Ma vực có biến, Liên Hề Vi cũng bế quan dưỡng thương được gần ba năm rồi, đến nay vẫn chưa xuất quan.
Trái lại hai huynh đệ Tắc Dung và Tắc Tồn xuống đáy biển chịu phạt được thả ra trước.
Trước khi hai huynh đệ vào xoáy nước dưới biển còn phong độ ngời ngời, gương mặt non nớt, lần này trải qua ba năm rèn luyện, lúc trở ra trông như hai đứa ăn mày, áo quần rách rưới thảm thương, đặc biệt là Tắc Tồn, chút phong độ ngày xưa chẳng còn đâu, đáy quần còn rách đến lọt gió nữa là.
Lúc xoáy nước nhả hai người bọn họ ra, mới vừa đứng vững đã thấy đại sư huynh chờ sẵn ở bên ngoài.
Tắc Tồn vuốt lại mái tóc rối tung rối mù của mình, hít sâu một hơi, chạy tới chỗ đại sư huynh, ôm chân hắn.
"Đại sư huynh! Huynh gạt bọn đệ à! Chả phải huynh nói dưới đáy biển có nơi ngủ nghỉ sao? Dưới đó làm gì được ngủ chứ, lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập.
Đại sư huynh biết không, ba năm qua đệ chẳng được ngủ một giấc ngon lành nào! Còn cái phong đinh kia nữa, huynh nói nó dễ tóm lấy mà, nhưng có phải vậy đâu, không những khó tóm mà cho dù tóm được cũng trốn thoát nhanh như gió, còn có độc nữa kìa, đôi tay để đánh đàn của đệ bị nó đâm cho không biết bao nhiêu cái lỗ nè!"
Chấp Đình để mặc y ôm chân mình, cũng không quan tâm bộ quần áo sạch sẽ bị dính vết đen.
Đợi y khóc xong, hắn ôn hòa nói: "Sư đệ ngốc, sao đệ lại để sư huynh lừa gạt dễ dàng như thế.
Sau này phải nhớ kỹ, không được dễ dàng tin tưởng lời nói của kẻ khác."
Tắc Tồn chỉ muốn làm nũng để sư huynh an ủi mình, tốt nhất là tặng quà gì đó bù đắp, ai dè ba năm không gặp sư huynh còn đáng sợ hơn trước, đột nhiên giảng đạo lý làm y ngây cả người.
Tắc Dung từ từ đi tới, hắn bước đi không vững do dưới biển chân không thể chạm đất, bây giờ trở lại bình thường nên có chút không quen.
"Đại sư huynh, chiếc đèn lồng yêu da huynh tặng cho bọn đệ…" Tắc Dung nói.
"Nó thế nào rồi?" Chấp Đình cười hỏi.
Tắc Tồn giành trả lời: "Nó bị làm thành đèn lồng rồi mà còn chưa chết, trông nổi bật dưới đáy biển lắm cơ, gây ra không ít phiền phức cho bọn đệ.
Sau đó nó chạy thoát, trở mặt công kích bọn đệ! Đại sư huynh, trước khi làm đèn lồng không phải nên xử lý nó trước sao?"
Chấp Đình tỏ ý xin lỗi, mỉm cười nói: "Có thể là vì lần đầu tiên ta làm đèn lồng yêu da nên không thành thạo lắm."
Tắc Dung nói thẳng: "Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh cố ý làm như vậy? Cố ý tặng đèn lồng cho bọn đệ, để bọn đệ có nhiều cơ hội rèn luyện hơn?"
Chấp Đình cười mà không đáp.
Tắc Dung gật đầu, "Ồ, đệ hiểu rồi, sư huynh vất vả dụng tâm như thế, Tắc Dung thật sự học được rất nhiều."
Tắc Tồn cũng đồng tình với ca ca, ngọn lửa nhỏ trong lòng tắt ngóm.
Làm người nhỏ nhất đúng là đáng thương, đại sư huynh lừa gạt mình thì bỏ qua đi, ca ca cũng là người bị hại như mình thế mà chẳng đứng về phía mình,xem ra phải đi tìm sư phụ nhõng nhẽo thôi.
Nhắc tới sư phụ…
Tắc Tồn nhìn ngó dáo dác, không thấy sư phụ đâu, nhất thời thất vọng nói: "Đại sư huynh, sao sư phụ không đến? Đừng nói là xuống núi rồi nha? Hay là quên thời gian bọn đệ trở ra rồi? Bọn đệ không gặp sư phụ ba năm trời chẳng lẽ người không nhớ bọn đệ chút nào sao?"
Chấp Đình xoa đầu y, nói: "Ba năm trước sư phụ gặp nạn ở Ma vực, bị trọng thương, đến nay vẫn đang bế quan dưỡng thân."
Tắc Tồn nghe thế, vẻ mặt thất vọng biến mất ngay tức khắc.
Y căng thẳng hỏi: "Đại sư huynh, chuyện là thế nào? Sao sư phụ lại bị thương ở Ma vực? Có nghiêm trọng không, bây giờ không sao rồi chứ?"
Tắc Dung cũng lo lắng không thua gì đệ đệ, vả lại hắn là người tinh tế, hay suy nghĩ nhiều, nhắc đến Ma vực thì nhớ ngay đến nguyên nhân mình và đệ đệ bi phạt.
Hắn hỏi: "Ma vực, không lẽ có liên quan đến đệ và Tắc Tồn? Vì bọn đệ không nghe lời khuyên của sư phụ mà tự tiện vào Ma vực ư?"
Chấp Đình lắc đầu: "Không, không liên quan gì đến các đệ.
Vì trong Ma vực xảy ra chút chuyện mà thôi."
Chấp Đình tóm tắt ngắn gọn chuyện xảy ra ba năm trước, sau cùng an ủi hai sư đệ: "Bạn của sơn chủ Lạc Thư Bạch tiền bối đã ổn định thần trí giúp sư phụ rồi, hiện nay sư phụ không có vấn đề gì nữa, chắc hẳn vài ngày nữa là có thể xuất quan, các đệ chớ lo lắng."
"Sao không lo cho được chứ." Tắc Tồn nói: "Chuyện lớn thế mà bọn đệ để lỡ mất.
Còn đại sư huynh thì sao, lúc đó huynh cũng ở trong Ma vực có phải cũng bị thương rồi không?"
"Ta không sao, vài vết thương nhỏ nghỉ dưỡng mấy ngày là khỏi.
Năm đó quái vật bị sư phụ đánh trọng thương, sau này mọi người hợp sức mới khống chế được nó." Chấp Đình không tiếp tục chủ đề này nữa, hắn nói: "Bây giờ các đệ đã trở về, ta có một nhiệm vụ muốn giao cho các đệ."
"Nhiệm vụ gì thế ạ?"
"Nửa tháng trời, Hưởng Thủy Ổ ở Đông Lăng trực thuộc Doanh Châu tiên sơn chúng ta gửi thư xin trợ giúp.
Trong thư nói rằng bọn họ bị quái vật tập kích, ta đã phái một số đệ tử đi thăm dò, nhưng hôm qua lại nhận được thư xin giúp đỡ của bọn họ.
Do chưa rõ tình hình ra sao, ta định tìm vài đệ tử có tu vi cao đi điều tra, nhất thời chưa tìm được người thích hợp, nay đúng lúc các đệ quay về, phiền các đệ đi một chuyến vậy."
"Chao ôi, bọn đệ mới ra mà phải đi làm việc rồi á?" Tắc Tồn gãi đầu.
"Đại sư huynh phân phó, bọn đệ chắc chắn sẽ hoàn thành tốt." Tắc Dung trịnh trọng đáp.
"Này này, ca ca huynh đồng ý nhanh quá vậy!"
Tắc Dung mặt không đổi sắc, "Ý đệ là muốn từ chối?"
Tắc Tồn nhìn đại sư huynh mỉm cười ôn hòa bên cạnh, "Ha ha, sao thế được, đệ chắc chắn sẽ giúp đại sư huynh phân ưu đâu ra đó."
Chấp Đình: "Vậy nhờ cả vào hai đệ rồi."
Tắc Dung lưỡng lự một lúc mới hỏi: "Đại sư huynh, bọn đệ đi thăm sư phụ có được không? Đệ biết không thể làm phiền sư phụ nhưng bọn đệ chỉ đứng bên ngoài nơi người bế quan xem một chút thôi."
Tắc Tồn: "Phải phải, đại sư huynh, cho bọn đệ đi thăm sư phụ đi mà!"
Chấp Đình không từ chối, dẫn hai người đến Hựu Minh động nơi Liên Hề Vi đang bế quan.
Hai huynh đệ thăm sư phụ xong thì quay về tắm rửa, chuẩn bị lên đường đi Đông Lăng.
Trên đường về Trạc Vân Phong, Tắc Tồn luôn cười nói hi hi ha ha bỗng nghiêm túc một cách khó hiểu.
Tắc Dung cho rằng y đang lo lắng cho sư phụ, nhưng khi cả hai chuẩn bị tách ra ai về gỗ người nấy thì Tắc Tồn kéo hắn lại.
"Ca ca."
"Sao thế?" Tắc Dung nhìn nét mặt của đệ đệ, thầm thấy khó hiểu.
Tắc Tồn hơi chần chừ nói: "Huynh có cảm thấy hình như đại sư huynh thay đổi rồi không?"
Tắc Dung còn tưởng y định nói gì, nghe xong, hắn nhíu mày nói: "Ba năm không gặp đương nhiên sẽ có thay đổi rồi."
"Không phải kiểu thay đổi đó." Tắc Tồn cau màu: "Đệ không nói rõ được, nhưng ca ca huynh biết đó linh cảm của đệ luôn luôn chuẩn xác.
Đệ cảm thấy đại sư huynh có gì đó không giống lúc trước…" Còn một câu mà Tắc Tồn không nói ra.
Đại sư huynh của hiện tại, vào một khoảnh khắc nào đó, y cảm thấy hắn thật xa lạ và đáng sợ.
Tắc Dung lắc đầu, "Ta không nhìn ra, đệ cũng đừng nghĩ nhiểu quá." Tắc Dung không hiểu vì sao một người thường ngày hay cười đùa như đệ đệ có những lúc lại sinh ra những nghi ngờ quái lạ như thế.
Tắc Tồn thấy ca ca không tin thì thở dài nói: "Được rồi, có thể là đệ bị mấy cái phong đinh dưới biển đâm đến khùng rồi, linh cảm sai mất."
Tắc Dung bỗng giơ tay cốc đầu y, "Ta biết đệ suy nghĩ nhiều hơn ta, nhưng Tắc Tồn à, nhiều khi con người ta thay đổi bởi vì bất đắc dĩ, cho dù đại sư huynh thật sự thay đổi thì ta cũng vẫn tin rằng huynh ấy sẽ không hại chính ta.
Đệ biết mà, đại sư huynh không chỉ là đại sư huynh của chúng ta."
Tắc Tồn: "Ai da đệ biết rồi, với lại đệ nói đại sư huynh sẽ hại chúng ta lúc nào, đệ chỉ nói ba năm không gặp đại sư huynh trở nên có khí thế hơn thôi,ca ca đừng nghĩ nhiều."
Tắc Dung: "Là ai nghĩ nhiều hả.*
Tắc Tồn: "Tất nhiên là huynh!"
Hai huynh đệ về Tinh Phường và Nguyệt Phường tắm rửa, chỉn chu ra dáng đệ tử tiên sơn rồi lập tức mang theo tờ nhiệm vụ và tín vật của đại sư huynh xuất phát đi Đông Lăng.
Trên đường thấy náo nhiệt Tắc Tồn cũng không lén bỏ đi xem, nếu Chấp Đình có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ khen ngợi tiểu sư đệ hiểu chuyện hơn xưa.
Lúc đến Đông Lăng đã là một ngày sau.
Tình hình bên ngoài Hưởng Thủy Ổ không nghiêm trọng như họ đã nghĩ.
Hưởng Thủy Ổ nằm trên con sông lớn nhất ở Đông Lăng, là một ốc đảo nhỏ hình dáng như trăng lưỡi liềm, chỗ nhô lên là lối vào duy nhất từ ngoại giới.
Xung quanh Hưởng Thủy Ổ là nước non xanh biếc, đi vào lối nhỏ dẫn vào nội vi Hưởng Thủy Ổ, hồ nước hình tròn bên trong có màu đỏ nhạt, vì trong hồ mọc vô số loại cỏ hình chuông màu đỏ, lúc loại cỏ này trôi trên mặt nước còn phát ra âm thanh nghe như tiếng chuông.
Cái tên Hưởng(*)Thủy Ổ cũng ra đời tứ đó.
(*) Hưởng là vang, vang lên, vang vọng.
Trên đảo là môn phái tu tiên, tuy nhiên môn phái này rất nhỏ, chỉ có hơn trăm người.
Sở dĩ bọn họ có thể trở thành một nhánh thuộc Doanh Châu tiên sơn là vì họ có thuật rèn độc nhất vô nhị, các tu sĩ trên đảo đều biết chế tạo vũ khí.
Năm xưa, Liên Hề Vi đi vân du đến đây, ngay lúc họ gặp nạn, sau khi cứu họ, vì tán thưởng thuật rèn kiếm của họ mà nàng chọn họ làm môn phái dưới trướng Doanh Châu tiên sơn.
Từ đó Hưởng Thủy Ổ mới hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ.
Trước đây Tắc Dung và Tắc Tồn chưa từng đến nơi này, nhưng nghe nói có liên quan đến sư phụ, yêu người yêu cả đường đi lối về nên hai người chợt có hảo cảm với nơi này.
Đến bên ngoài Hưởng Thủy Ổ, thấy bốn đệ tử đang đi tuần, hai người nói rõ thân phận, còn lấy ra tín vật ra, bốn người nọ bèn tươi cười dẫn hai người vào trong.
"Hóa ra là cao đồ của ân nhân, đi đường xa đến đây vất vả rồi, mời hai vị vào trong rồi nói." Đệ tử mặc trường bào hoa văn màu lam nói.
"Ta thấy vẻ mặt mọi người không có gì kỳ lạ, chẳng lẽ nguy cơ trên đảo đã giải quyết rồi?" Tắc Tồn thấy lạ bèn hỏi.
"Phải, nhờ cả vào các tiên hữu đến từ Doanh Châu, nếu không có họ, e là Hưởng Thủy Ổ chúng ta khó thoát kiếp nạn này." Một người trẻ tuổi da ngăm đen cười nói: "Mọi người vẫn còn ở trên đảo đây, chúng ta qua đó trước cái đã."
Tắc Dung Tắc Tồn đi theo họ, nhưng lúc đến bên hồ, chẳng thấy hồ nước đẹp đẽ màu đỏ nhạt trong truyền thuyết đâu, chỉ thấy mặt nước màu xám đục ngầu.
"Đây là sao?" Tắc Tồn nhướn mày hỏi.
Đệ tử nọ cười đáp: "Là quái vật gây ra, nhưng ít lâu nữa chúng ta sẽ dọn sạch chỗ này, đến lúc đó mặt nước sẽ trở về nguyên dạng thôi."
"Ồ." Tắc Tồn gật gù, trông thấy hai bên lối vào có dấu vết của cơ quan, y hỏi: "Lối đi này có cơ quan trận pháp đúng không, sao các ngươi không dùng?"
"Là vì quái vật kia tấn công làm hỏng rồi, chúng ta sắp sửa đổi sang cái mới rồi."
Tắc Tồn còn định hỏi nữa nhưng bị Tắc Dung nháy mắt ra hiệu, Tắc Tồn chỉ đành ngậm miệng, cười hi hi nhìn ốc đảo ngày càng gần trước mắt.
- Hết chương 102 -.