Vị khách áo choàng
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tiên phường ở tu tiên giới là nơi tập trung của các tu sĩ.
Trong tiên phường có cửa tiệm làm ăn chân chính thì cũng có kẻ làm ăn không trong sáng.
Chung quy, thanh thiên bạch nhật luôn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới.
Chợ đen ở tiên phường chính là phần nằm trong bóng tối đó.
Những khu vực làm ăn chân chính đã bị các môn phái xung quanh chiếm lĩnh, còn lại khu vực chợ đen là địa bàn của vài vị đầu to mặt lớn.
Đây là quy tắc bất thành văn ở đây, phàm là tu sĩ có tí kinh nghiệm đều biết.
Hầu như tiên phường nào cũng tồn tại dạng chợ đen này.
Tiên phường gần Bạch Mã sơn trang có vài cái chợ đen, mà con đường tối đen như mực vị Thẩm Vô Cô tiểu công tử đi vào thuộc địa bàn của một người xưng là Hạt Tử (*).
Gã là nhân vật vừa chính vừa tà, nghe nói trước kia từng là đệ tử tiên sơn, sau này không biết học được thuật pháp quỷ dị từ đâu, bị trục xuất khỏi sư môn, lưu lạc tới nơi này.
(*) Hạt: mù
Hạt Tử này không thích gây chuyện cũng không thích người ta gây chuyện với mình.
Gã không giống mấy tên hàng xóm thích cướp bóc giành giật, gã không chủ động bắt con mồi nhưng nếu có kẻ đi vào địa bàn của gã thì tám chín phần phải chết dưới tay gã.
Thẩm Vô Cô tiểu công tử đi được một đoạn cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường.
Cậu ta phát hiện đường này đi mãi không hết, chân cậu ta mỏi nhừ rồi mà vẫn chưa thấy điểm cuối.
Cậu ta quay đầu nhìn xung quanh, đèn đóm bên đường tắt hết, phía trước phía sau đều là bóng tối.
Lá gan chó to bằng trời dám bỏ nhà ra đi của Thẩm thiếu gia cuối cùng cũng teo nhỏ lại, cậu ta chợt nhớ lại lời cảnh cáo "Lòng người hiểm ác, đâu đâu cũng có mấy con chó điên chực chờ cắn người" của tiểu sư thúc.
Thẩm Vô Cô rụt cổ lại, đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn xung quanh.
Ngay lúc này, phía trước mặt cậu ta xuất hiện một ánh đèn.
Ánh sáng đỏ giống như phát ra từ đèn lồng đang chầm chậm tiến đến gần.
Bấy giờ, Thẩm Vô Cô mới nhận ra đó là một chiếc kiệu treo đèn lồng đỏ, hai người khiêng kiệu mặt không biểu cảm y như người giả, chân bước đi rất đồng bộ.
Thẩm Vô Cô đứng qua mép đường, không có ý định cầu cứu.
Nhưng chẳng đợi cậu ta lên tiếng, chủ nhân của chiếc kiệu đó lại rất thích giúp đỡ người khác.
"Tiểu công tử, ngươi đang muốn đi đâu đó? Ở đây không an toàn, chủ nhân nơi này không hoan nghênh người ngoài, một mình ngươi đi rất nguy hiểm.
Tiểu công tử có muốn theo ta rời đi không, đến nhà ta dừng chân nghỉ ngơi cũng được?" Giọng nói rất dịu dàng, còn mang ý mê hoặc.
Có trách thì trách cái mặt nhỏ bé của Thẩm Vô Cô lúc không nghịch ngợm trông rất giống thằng ngốc dễ lừa.
Cậu ta nghe xong, chỉ chỉ mặt mình, ra vẻ khó tin, "Nhìn ta dễ gạt lắm hả? Bình thường nói thế này toàn là mấy kẻ không có ý tốt, ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi chắc?"
Người trong kiệu ồ lên, "Thế ngươi mấy tuổi?"
Thẩm Vô Cô: "Chín tuổi."
"Ôi chao, tuổi này cũng lớn quá nhỉ." Người trong kiệu thở dài, "Hiếm khi ta làm chuyện tốt giúp đỡ người khác, không ngờ còn bị hiểu lầm, thật đau lòng quá."
Hắn đổi giọng, "Ta đây không thích nhất là lòng tốt bị người ta xem thường, nên hôm nay ta phải đưa ngươi đi bằng được." Dứt lời, một dải dây đỏ bắn ra từ trong kiệu, cuốn Thẩm Vô Cô vào trong.
Thẩm Vô Cô không ngờ tên này mới nói vài câu đã hành hung bắt người nên không hề có phòng bị, chỉ kịp kêu á một tiếng rồi im bặt.
Chiếc kiệu treo đèn lồng đỏ được nâng lên, sau đó biến mất giữa con đường tối mịt.
Không lâu sau, người mặc áo choàng phong trần mệt mỏi kia đến nơi.
Con đường như biết nhìn mặt người, thấy nhóc con như Thẩm Vô Cô thì ngạo mạn phủ lấp bóng tối khắp nơi, khi thấy người áo choàng xuất hiện, bóng tối biến mất, hiện ra con đường hoang vắng mọc đầy cỏ.
Vị khách áo choàng giữ mũ áo, cả người tỏa ra khí tức vô hại, nói: "Làm phiền rồi, một vị tiểu bối của ta không cẩn thận đi nhằm vào nơi này, không biết có thể giao cậu ấy lại cho ta không?"
Một giọng nói khàn khàn vang lên giữa không trung.
Giọng nói rất khách sáo, nghe kỹ hơn còn có một chút e sợ, "Tiền bối lượng thứ, thằng bé không còn ở chỗ Hạt Tử nữa."
"Ồ?" Vị khách áo choàng đáp.
Trong ngữ khí của hắn không có vẻ gì là tức giận nhưng Hạt Tử không dám hiện thân đó lại sợ hãi đáp: "Yên Chi Lang vừa ghé qua mang thằng bé đi rồi."
Vị khách áo choàng thở dài, lẩm bẩm: "Khổ thân thằng bé." Sau đó hắn khẽ gật đầu với nơi phát ra âm thanh rồi biến mất ngay lập tức.
Về Thẩm Vô Cô tiểu công tử, cậu ta không biết có một vị khách áo choàng đang đi tìm mình, cậu ta bị đưa đến một tiểu lâu màu đỏ rất náo nhiệt, sau đó bị cái tên tự xưng là người tốt kia trói lại, thắt thành một cái nơ hồng rồi vứt lên đài hoa.
"Hàng tốt hiếm có nha, vị nào muốn ra giá thì nhanh nhanh lên!" Nam tử trang điểm đậm đứng bên đài hoa chính là Yên Chi Lang ngồi trong kiệu lúc nãy.
Hắn là phường lừa bán con nít nhờ vào giọng nói ôn nhu như nước của mình, lương tâm chẳng thấy bất an tí nào.
Dưới đài hoa là một dám yêu ma quỷ quái nhìn không rõ mặt mũi.
Thẩm tiểu công tử nhìn những ánh mắt thèm rỏ dãi bên dưới, cuối cùng cũng ý thức được việc mình đang là con heo chờ giết thịt.
Tiểu công tử nóng tính nhận ra mình bị người ta đem bán, nhất thời phẫn nộ, gào lên: "Bỏ ông nội đây xuống! Nếu không ông đánh chết cái đầu heo nhà ngươi!"
Yên Chi Lanh cười híp mí bước tới trước mặt cậu ta, bóp má cậu ta nói với những kẻ dưới đài: "Xem đây xem đây, hàng hôm nay hoạt bát chưa nè, thích loại này thì chớ bỏ lỡ nhé!" Nói xong còn chê chưa đủ, vén áo ra sờ mó cơ thể bé nhỏ của cậu ta, "Coi coi thịt thà non béo bở này, nô gia nhìn thôi mà cũng không cầm được lòng rồi này."
Dưới đài nháo nhào lên, sau đó bắt đầu có người báo giá.
Vị khách áo choàng đuổi theo Yên Chi Lang đến tiểu lâu đỏ.
Hắn không thông thạo đường xá nơi này nên mất chút thời gian, lúc đến cửa lâu, hai người chẳng ra nam chẳng ra nữ chặn hắn lại, "Công tử, hàng hôm nay bán hết rồi, ngày mai hãy đến."
Vị khách áo choàng không nói nhiều với bọn họ, nhanh nhẹn lướt qua hai người.
Đến khi chân hắn bước vào tiểu lâu, hai người kia đã biến thành hai bức tượng điêu khắc, đứng trước cửa bày ra tư thế đón khách.
Yên Chi Lang đang ngồi trong phòng thoa phấn, cứ thoa hết lớp này tới lớp khác.
Sau lưng bất chợt có một âm thanh vang lên, "Chủ nhân của chợ đen này, Yên Chi Lang?"
Yên Chi Lang hú hồn nhưng phản ứng nhanh nhạy, mỉm cười nói: "Ai dô, sao công tử vào khuê phòng của nô gia vậy, muốn làm gì đây, tuy nô gia làm cái ngành này nhưng không bán thân đâu."
Vị khách áo choàng hòa nhã hỏi: "Hạt Tử nói ngươi mang một đứa bé ở chỗ hắn đi rồi, đứa bé đó hiện đang ở đâu?"
Yên Chi Lang giả ngu: "Đứa bé gì cơ?"
Người mặc áo choàng lẳng lặng đứng đó không lên tiếng.
Yên Chi Lang cảm thấy áp lực kỳ lạ, mồ hôi lạnh túa ra, hắn lắp bắp nói: "Đây… không biết công tử nói về…"
Vị khách áo choàng lại kiên nhẫn hỏi: "Đứa bé hiện đang ở đâu?"
Yên Chi Lang cảm thấy mình như bị đuối nước vậy, linh lực và pháp thuật đều không dùng được nhưng vẫn cứng miệng nói: "Thật… thật sự không có đứa bé nào á… á!"
Theo sau tiếng hét thảm thiết đó, đôi chân của Yên Chi Lang đã nổ thành một đống máu me be bét.
Vị khách áo choàng đó vẫn bình tĩnh khuyên hắn: "Quyết không thừa nhận chẳng thể mang lại cơ hội sống sót cho ngươi, nói đúng sự thật thì ta còn có thể giữ một mạng cho ngươi, mong ngươi biết trân trọng sinh mạng của mình."
Yên Chi Lang vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi, bây giờ mới biết mình nhìn lầm rồi, người nói năng hòa nhã không có sát khí này thật ra không dễ dãi tí nào.
Hắn không dám chậm trễ, sợ người này giận lên sẽ cho nổ cả người hắn thành pháo hoa thì chết.
Hắn mặc kệ bảo mật và chữ tín của thương nhân gì gì đó, vội vàng báo tên.
"Là trang chủ Hắc Diêm trang mua rồi!"
Vị khách áo choàng thân thiện nói lời cảm tạ hắn, "Đa tạ." Sau đó quay người bỏ đi.
Yên Chi Lang lau mồ hôi lạnh trên trán, còn chưa kịp kiểm tra thương thế dưới chân thì đã bị nổ thành pháo hoa, chết không kịp ngáp.
Thẩm Vô Cô bị một nam tử trung niên mập mạp thô lỗ mua đứt.
Gã ta ăn mặc chẳng thấy giàu có mấy, chỉ có gương mặt là hung dữ nhất thôi.
Thẩm Vô Cô không sợ gã, giương nanh múa vuốt hét suốt cả quãng đường: "Thả ông nội ra mau! Nếu không ông đây đánh chết cái đầu chó nhà ngươi!"
Nhóc con còn nhỏ không giỏi mắng người, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có câu đó.
Nam tử trung niên điềm nhiên như không.
Đến khi về đến Hắc Diêm sơn trang, Thẩm Vô Cô đang giãy giụa kịch liệt chợt trông thấy một nam tử áo trắng tung bay đang ngắm hoa trong viện, nhất thời quên béng mọi thứ, nức nở gọi: "Tiểu sư thúc!"
Nam tử đó quay đầu, lộ ra một gương mặt tuấn tú.
Hắn bước tới bế Thẩm Vô Cô.
"Biết sợ rồi hả? Một mình lén chạy ra ngoài, gặp người xấu con có biết đường giải quyết không? Nếu lần này không có Diêm huynh phối hợp giúp đỡ dẫn con về thì con nghĩ xem mình sẽ có kết cục gì hả?"
Dứt lời, hắn nói với nam tử trung niên vừa đưa Thẩm Vô Cô về: "Diêm huynh, lần này làm phiền huynh rồi."
Nam tử mỉm cười, phất phất tay, "Đâu có đâu có, Kim Ngọc công tử khách sáo rồi, công tử giúp ta giải quyết họa ở Bạch Mã sơn trang, ta còn chưa cảm tạ công tử đàng hoàng, chút chuyện nhỏ này chẳng là gì đâu."
Thẩm Vô Cô chợt tỉnh, bật dậy, trừng mắt với tiểu sư thúc: "Không đúng! Có phải thúc cố ý làm lớn chuyện ra hù dọa con không!"
Kim Ngọc công tử nghĩ thầm, thằng nhóc này dễ bị người lạ gạt nhưng với người thân thì cảnh giác ghê thật.
Trong lòng thì nghĩ vậy, ngoài mặt hắn nghiêm túc nói: "Tiểu sư thúc là người nỡ lòng để con chịu khổ sao? Ta vô tình bắt gặp con xuất hiện ở tiểu lâu của Yên Chi Lang, biết đó không phải chỗ tốt lành gì, không muốn đánh rắn động cỏ đẩy con vào chỗ nguy hiểm nên ta mới nhờ Diêm huynh đóng giả làm người mua mua con về."
Thẩm Vô Cô bán tín bán nghi, "Thật không? Có phải thúc thông đồng với con mẹ bóng đó dọa nạt con để con chịu khổ không?"
Kim Ngọc công tử nói: "Yên Chi Lang đó không phải thứ tốt đẹp chi, sao ta có thể làm giao dịch với hắn được.
Con nghĩ nhiều rồi Tiểu Vô Cô." Câu này là thật, hắn chỉ cố tình xuất hiện trễ một chút nhằm để tiểu bá vương này nếm chút mùi đau khổ thôi.
Thẩm Vô Cô khịt mũi, quyết định tạm thời tin tưởng lời nói của hắn, nhưng vẫn không quên uy hiếp: "Nếu thúc gạt con thì con sẽ nói tên mụ Kim Bảo của thúc cho tất cả mọi người biết!"
Kim Ngọc công tử: "...!Con lấy cái này ra uy hiếp ta từ nhỏ tới lớn rồi, có tính cân nhắc đổi cái khác không?"
Diêm trang chủ: "..." Ta còn hiện diện ở đây nhé hai vị.
Vị khách áo choàng đứng trên mái nhà cách đó xa xa nhìn về phía ba người trong viện, nhìn Thẩm Vô Cô treo lủng lẳng trên người Kim Ngọc công tử, chẳng có thương tật gì, còn đang la hét om sòm.
Hắn mỉm cười, sau đó lại thấy vừa bất lực vừa buồn cười lắc lắc đầu rồi cũng như lúc đến, lặng lẽ rời đi.
Thằng bé rất giống mẹ nó thuở nhỏ, tính cách thì khá là khác, chắc do di truyền từ cha.
Vị khách áo choàng dừng trên đỉnh tháp tiên phường, sờ thanh kiếm được gói lại cẩn thận đeo trên lưng, như đang tự nói với mình mà cũng như đang nói với kiếm.
"Con của Tiểu Chiêu Nhạc biết bỏ nhà ra đi rồi đấy, thời gian trôi qua nhanh thật."
- Hết chương 121 -.