Rời đi
Những tia sáng đầu tiên lọt xuống từ lỗ hổng trên đỉnh đầu, trời sáng rồi. Sát khí nồng nặc tích tụ bao năm đã bị ngọn lửa của vị khách áo choàng đốt đi hơn nửa, nơi này cũng rực sáng hơn bao giờ hết.
Kim Ngọc đứng nhìn cây hòe bị thiêu rụi, đến cả khoảng cách cách đó năm mươi mét cũng bị lửa quét qua, diệt cỏ tận gốc triệt để.
Kim Ngọc nghĩ, học được rồi.
Làm xong việc, vị khách áo choàng quay sang nhìn y nói: “Thẩm Vô Cô không sao rồi.”
Kim Ngọc gật gù.
Vị khách áo choàng: “Cậu ta chơi đùa cũng tương đối rồi, ngươi cũng nên đưa cậu ta về Doanh Châu đi.”
Kim Ngọc hỏi: “Vậy huynh thì sao?”
Vị khách áo choàng vác kiếm lên lưng, đáp: “Ta cũng phải đi rồi.”
“Huynh muốn đi đâu? Huynh… không quay về sao?” Kim Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Vị khách áo choàng khẽ cười, “Ta không có nơi để về.”
Kim Ngọc không thèm vòng vo nữa, nói thẳng: “Ta đệ đoán không sai thì huynh chính là đại sư huynh Chấp Đình. Huynh chớ phủ nhận, ta nhận ra thanh kiếm huynh mang trên người, là Hi Vi kiếm của Thập Nhị Nương… ý ta là sư phụ. Huynh đừng có nói là nhặt được, kiếm của sư phụ không bao giờ vứt lung tung đâu, người nhất định sẽ giao phó kiếm của mình cho người đáng tin tưởng nhất.”
Nghe xong, vẻ mặt của vị khách áo choàng vẫn không có gì thay đổi. Hắn ôn hòa nói: “Vậy ta đi đây, không thể đích thân nói lời tạm biệt với Thẩm Vô Cô rồi vậy. Bảo trọng.”
Kim Ngọc: “Đợi đã! Huynh cứ thế mà đi à? Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của đệ!”
Vị khách áo choàng hiền hòa đáp: “Ta không trả lời thì ngươi làm gì được ta?”
Kim Ngọc: Ừ nhỉ, mình cũng có đánh lại người ta đâu.
Vị khách áo choàng chỉnh lý bộ y phục loang lổ vết máu còn bị rách một bên tay áo, nói “Bảo trọng.” sau đó quay người bỏ đi.
Kim Ngọc hớt hải cõng nữ thi của Liêu gia chạy theo. Công phu đeo bám của y luyện thành thục mấy năm rồi, hôm nay mới được phát huy.
“Đại sư huynh, huynh là đại sư huynh Chấp Đình thật à? Mấy năm qua huynh đi đâu vậy? Huynh không về Doanh Châu tiên sơn nữa hả? Huynh không định bề thăm Tắc Tồn sư huynh bọn họ sao?”
“Huynh bỏ đi như vậy sao mà được, thằng nhóc Thẩm Vô Cô sẽ nổi điên với đệ mất. Nó phiền lắm luôn á, huynh đừng đi vội mà, dù gì cũng đi gặp Tiểu Vô Cô nói một câu tạm biệt với nó chứ!”
Kim Ngọc giống như một đàn vịt cứ cạp cạp bên tai. Y cứ lòng vòng lải nhải hỏi vị khách áo choàng miết khiến hắn cuối cùng cũng dừng lại, nói với Kim Ngọc: “Một câu, ta chỉ trả lời một câu của ngươi.”
Kim Ngọc im miệng, sau đó nghiêm túc hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi nhất, “Vậy huynh nói cho ta biết, sư phụ chết thật hay chưa?”
Lúc trước khi chưa xác định được thân phận của vị khách áo choàng, y từng thử lòng thăm dò y, lúc đó hắn cứng nhắc đáp rằng chất rồi. Kim Ngọc cũng nhận định là như vậy, nhưng bây giờ, y vẫn không chịu chết tâm, thế nên lại hỏi câu hỏi này lần nữa.
Vị khách áo choàng im lặng giây lát, sau đó cho tra câu trả lời không giống lúc trước, “Có lẽ một ngày nào đó, nàng ấy sẽ trở về.”
Kim Ngọc không ngờ lại nhận được đáp án như vậy, y ngẩn ra, sau đó hai mắt phát sáng, hỏi dồn: “Thật không? Ý huynh là sư phụ chưa chết?”
Vị khách áo choàng không trả lời, thân hình hắn biến mất ngay trước mặt Kim Ngọc. Kim Ngọc nhìn lại thì phát hiện mình đã rời khỏi ao hồ nọ, từ đây về dưới chân núi chẳng còn nguy hiểm nào nữa.
“Nè! Đại sư huynh!” Kim Ngọc hét to, dùng cả thuật truy đuổi nhưng vị khách áo choàng đã cố ý che giấu hành tung thì với tu vi của y không thể tìm ra được.
Kim Ngọc đứng lặng ở đó, cảm nhận đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng. Có khả năng là sư phụ chưa chết, nghĩ đến điều này y cảm thấy vui mừng hạnh phúc vô cùng. Tuy rằng y còn hơi nghi ngờ liệu vị khách áo choàng có gạt mình không nhưng xuất phát từ bản năng tìm lợi tránh hại của con người thì y vẫn chọn tin tưởng những gì hắn nó. Có một ngày sư phụ sẽ trở về.
Kim Ngọc đứng đó một hồi mới hoàn hồn lại, thở dài: “Đi gấp vậy, tốt xấu gì cũng xử lý thương tích trên người trước đã.” Cơ mà, đại sư huynh thần thông quảng đại như vậy chắc không tới nỗi chết thảm giữa đường bởi chút vết thương này đâu nhỉ?
Kim Ngọc cõng nữ thi lên, đi xuống núi, vừa đi vừa nghĩ nên ăn nói với Thẩm Vô Cô và Liêu gia như thế nào.
Đến khi y hòa vào đám người trong trạch viện trước kia bọn họ trú tạm, vị khách áo choàng lặng lẽ theo sau mới thật sự rời đi. Hắn không có mục tiêu gì cả, chỉ đi theo cảm tính, nhiều lúc đi đâu dừng đâu chỉ bởi một nhịp đập trong tim.
Hắn chịu đau từ nãy đến giờ nhưng chút đau đớn này đối với người đã quen với nỗi đau thì có gì đáng nhắc đâu. Vậy nên vị khách áo choàng không xử lý vết thương mà tiếp tục đi về phía trước.
Trước đây khi hắn còn là Chấp Đình, biểu cảm bao giờ cũng ôn hòa, dù trong lòng có vui hay không cũng nở nụ cười. Nhưng những năm qua, có lẽ do không còn cái tên Chấp Đình nên nụ cười và nét ôn hòa trên mặt hắn dần dần nhạt màu, chỉ khi nhìn thấy người có liên hệ với quá khứ nụ cười mới lại treo trên khuôn mặt.
Những tia nắng ban mai dần trở nên nóng bức, vị khách áo choàng cứ đi về phía trước, đến khi hoàn hồn mới biết mình đến một vùng hoang dã từ lúc nào. Bốn bề cây cỏ um tùm không nhìn thấy điểm cuối. Xa xa hình như còn có một cái cây.
Vị khách áo choàng bước đến trước cái cây hình như đã lâu không được tưới nước đó, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hẳn vì vết thương chưa xử lý, mất máu quá nhiều dẫn đến mệt mỏi. Hắn tựa lên thân cây, cúi đầu nhìn vết thương đã rách ra của mình, máu đỏ chạy xuống thấm vào đất. Hắn bật cười, vỗ vỗ thân cây, “Chút máu này của ta không đủ giải khát cho ngươi đâu.”
Hắn lắc lắc đầu, tự nói một mình rồi bắt tay xử lý vết thương, “Ta thế này thật chẳng ra làm sao.”
Xử lý xong vết thương, vị khách áo choàng lấy bình nước của mình ra nhưng không uống mà đổ hết xuống gốc cây, cung cấp ít nước quý giá cho cái cây nọ.
Đổ xong, vị khách áo choàng tựa lên cây ngủ. Giấc ngủ chẳng phải thứ tốt lành gì với hắn, bởi vì khi tỉnh lý trí có thể khống chế những thứ loạn xạ trong đầu nhưng một khi đã ngủ, lý trí thả lỏng, ác mộng từ niên thiếu đến nay sẽ như hồng thủy cuồn cuộn ùa vào đầu hắn khiến hắn cảm thấy như mình sắp chết, người quan trọng người không quan trọng đều xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Bởi vậy, sau khi tỉnh dậy hắn không khôi phục được tí tinh lực nào mà trái lại còn mệt mỏi hơn. Nhưng mệt mỏi cách mấy, hắn vẫn nhận ra có người bên cạnh mình ngay lập tức.
Tia sáng cuối cùng của ngày tàn chiếu lên chiếc đầu trọc của người nọ, ánh sáng phản xạ lại hơi chói mắt, vị khách áo choàng giơ tay che mắt, sau đó nghe nam nhân nọ lên tiếng.
“Ngươi tỉnh rồi à, ta thấy ngươi bị trọng thương, không sao chứ?”
Vị khách áo choàng không biết hắn là ai nhưng vẫn đáp: “Không sao, không chết được.”
Hắn ngồi dậy, nhìn kỹ người nọ. Một hòa thượng y phục đầy bụi bặm có gương mặt tuấn tú, là tu sĩ, tu vi rất cao.
Hòa thượng cầm một miếng lá to, bên trên là hạt lựu đã được lột sẵn. Hắn nghiêng người qua đưa: “Ăn lựu không? À, thạch lựu này rớt ra từ trên người ngươi á, ta giúp ngươi lột vỏ thôi.”
Đấy là thạch lựu Thẩm Vô Cô cho hắn, là quả to nhất đỏ nhất trong đống lựu. Vị khách áo choàng nhận lấy, nghĩ thầm thằng nhóc đó chắc là đã theo Kim Ngọc về Doanh Châu tiên sơn rồi nhỉ.
Nhìn từ ngoài thì là lựu đã chín nhưng bên trong vẫn còn sống, chua lè. Vừa tỉnh ngủ đã ăn phải lựu chua, vị khách áo choàng nhổ hạt ra, cảm thấy cực kì tỉnh táo.
Hòa thượng không biết từ đâu ra kia ngồi cách hắn một khoảng, đang lặng lẽ ăn lựu, chẳng khách sáo tí nào.
Vị khách áo choàng đánh giá hắn, nhàn nhã hỏi: “Các hạ xưng hô thế nào?”
Hoà thượng trẻ tuổi đáp: “Ngươi gọi ta Quỷ hoà thượng là được rồi.”
Quỷ hoà thượng? Vị khách áo choàng biết người này, hơi ngạc nhiên: “Thì ra là Quỷ hoà thượng tiền bối, nghe danh đã lâu.”
Quỷ hoà thượng cười, “Nghe danh đã lâu? Hoà thượng đoán chắc không phải danh tốt gì đâu nhỉ, sư phụ ngươi nói về ta như thế nào ta biết cả mà.”
Vị khách áo choàng: “Ồ? Quỷ hoà thượng tiền bối biết ta là ai, cũng biết sư phụ ta là ai sao?”
Quỳ hoà thượng trỏ trỏ thanh kiếm cạnh bên hắn, “Hi Vi kiếm, ai mà không biết hả? Còn về ngươi, cũng dễ đoán thôi. Ngươi giống sư phụ ngươi, đều không thích dùng mặt thật.”
Vị khách áo choàng sờ tay lên mặt, gương mặt bình thường không có gì đặc sắc lập tức biến về nét tuấn mỹ của Chấp Đình. Khuôn mặt trắng bệch không biết vì chủ nhân của nó mất quá nhiều máu hay vì lâu ngày không ra ánh sáng.
“Ta dùng mặt thật rồi.” Vị khách áo choàng nói: “Không biết Quỷ hòa thượng tiền bối có tiện kể cho nghe chuyện về sư phụ?”
Quỷ hoà: “Kêu ta là Quỷ hoà thượng được rồi, nhắc tới lệnh sư…”
Hắn thuật lại tóm tắt chuyện năm xưa Liên Hề Vi dưới thân phận Thập Nhị Nương, dắt theo Chiêu Nhạc và Kim Bảo, còn giúp hắn một việc.
“Nhắc mới nhớ, năm đó lệnh sư còn nợ ta mười lượng bạc, bảo là mượn để mua y phục cho Chiêu Nhạc và Kim Bảo, lâu thế mà chưa thấy trả. Xem ra món tiền này không đòi về được rồi.” Quỷ hoà thượng thở dài.
Vị khách áo choàng lấy túi tiền của mình ra, đếm đủ mười lượng đưa cho hắn, “Ta trả thay cho sư phụ.”
Quỷ hoà thượng nhận lấy, nhét vào trong tay áo, cười nói: “Đa tạ, thật không ngờ còn có ngày đòi được món tiền này.”
Vị khách áo choàng nói: “Nhưng mà, Quỷ hòa thượng tiền bối chắc không phải vì nửa đường nhận ra thân phận của ta nên đến đòi nợ đấy chứ?”
Quỷ hòa thượng lắc đầu, “Tại vì mệt rồi nên ngồi nghỉ một chút, vừa vặn dừng ngay chỗ ngươi. Hòa thượng còn phải cảm ơn ngươi chiêu đãi ta nửa trái lựu này.”
“Không có gì.” Vị khách áo choàng cầm kiếm đứng dậy, “Nếu không có gì khác thì ta đi trước đây, cáo từ.”
“Khoan đã.” Quỷ hòa thượng nói, “Ta thấy ngươi dường như có nhiều tâm sự khó giải bày. Trong lòng chất chứa quá nhiều thứ sẽ rất khó bước tiếp. Nếu ngươi tin tưởng hòa thượng ta, có thể đi tìm một người, có lẽ ông ấy có thể giúp ngươi.”
Vị khách áo choàng khó hiểu, “Ồ? Người nào?”
Nét mặt Quỷ hòa thượng từ bi phổ độ chúng sinh, “Là người chỉ điểm ta năm đó.”
– Hết chương 135 –
NNPH lảm nhảm:
Thập Nhị Nương nói Quỷ hoà thượng thế nào ư? Để tui nhắc lại cho quý vị nhớ.:)))
“Sư phụ ta nói diện mạo Quỷ hòa thượng chả ra gì, người vừa lùn mắt vừa nhỏ miệng vừa rộng, còn bị nói lắp nữa.”