Diệp Diệu Đông nhìn anh cả và anh hai đều ướt đẫm, tò mò hỏi: "Không phải đi chèo thuyền sao? Sao trông như đi bơi về vậy?"
Diệp Diệu Bằng cúi đầu nhìn bộ quần áo đang dính chặt vào người mình, trong lòng cũng có chút khó chịu, nắm lấy vạt quần áo của mình lắc lắc, nói: “Khi bọn anh ra ngoài, thủy triều rất nông, không tiện chèo thuyền. Bọn anh bảo mấy người bạn hỗ trợ xuống nước đẩy một cái, nên đã trì hoãn cho đến bây giờ."
"Ồ, buổi tối muốn đi lúc mấy giờ?"
"Một, hai giờ đi, chú có muốn đi không? Cha nói lưới kéo không thể chở ba người, hai người là được. Bảo bọn anh thay phiên đi ra ngoài với ông, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi."
Lão nhị Diệp Diệu Hoa cũng chân thành nói: “Thằng ba, chú cũng đi theo thay phiên với bọn anh đi, học cách lái thuyền với cha, cách đọc la bàn để tránh bị lạc khi đi biển. Chúng ta là người ở cạnh biển, không thể không phân biệt được phương hướng trên biển."
“Các anh đi là được rồi.”
Anh làm sao có thể không biết lái thuyền? Anh cũng có thể đọc được la bàn. Lái thuyền lớn nhiều năm, anh còn có thể cầm lái, làm sao có thể lạc đường trên biển?
Chỉ là vừa mới rơi xuống biển sâu, anh còn chưa hồi sức, bây giờ bảo anh ra biển, anh cảm giác không được cho lắm.
Mẹ Diệp ở một bên xẵng giọng nói: “Lúc sáng ở trong phòng còn nói là muốn học anh cả và anh hai của anh tính siêng năng chăm chỉ, thế mà chỉ toàn lời bốc phét. Tiếp theo anh không được đi đâu cả, ở nhà mà giúp việc. Không đi biển cũng phải giúp đan lưới, nếu không sẽ đánh gãy chân chó của anh.”
"Mẹ à, ăn một miếng cũng chẳng mập ngay được, dù sao mẹ cũng phải để con từ từ đã..."
"Cả ngày đều không muốn làm việc, còn để anh từ từ, từ đến khi nào? Từ từ đến lúc con trai anh lớn làm việc cho anh, nuôi anh đúng không?"
"Uây, ý kiến này không tệ nha!"
Mẹ Diệp trừng mắt, giơ tay lên muốn đánh chết cái đồ không nên thân nhà anh.
Tuy nhiên, khi Diệp Diệu Đông đang ba hoa đã có chuẩn bị trước mẹ mình sẽ tức giận, nói xong lập tức chuồn đi. Đồ mình cực khổ thu hoạch được không cầm, con trai cũng không gặp.
Anh chạy đi vài bước rồi mới nói với bà: "Nóng chết đi được, con về trước."
Dù sao thì vợ anh và những người khác cũng đã lên bờ, chỉ chân trước chân sau.
Sau khi chạy bộ về nhà, anh đổ mồ hôi đầm đìa, cả mặt đỏ bừng vì phơi nắng. Bà cụ nhìn mà xót vô cùng.
"Sao đi ra ngoài không đội mũ? Phơi nắng đến mức này, mẹ con và những người khác đâu rồi?"
"Bọn họ đang đi phía sau, sắp về tới nhà rồi."
Bà cụ gắp bắp ngô đã nấu chín trong giỏ đưa cho anh: "Muộn thế này rồi, có đói không? Ăn ít bắp lót bụng trước đi. Cháo đã nấu xong rồi, chờ mọi người về là có thể bắt đầu ăn."
"Vâng, được ạ."
Ngô tự trồng mềm, dẻo, ngọt, ăn hoài không chán.
Buổi sáng chỉ ăn một bát cháo khoai lang thái sợi với cải bẹ, ngay cả nước tiểu cũng chẳng có, mồ hôi chảy ra cũng không có nước. Anh ta đã sớm đói bụng, lúc này cũng đã hơn mười hai giờ rồi.
"Mấy đứa trẻ kia đâu? Đã đến giờ cơm rồi mà còn chưa về à?"
“Lúc trước về mỗi đứa cầm một cái bắp ngô chạy ra ngoài vui chơi rồi, ai biết chạy đi đâu. Lát nữa ra ngoài hét mấy tiếng là tụi nó về thôi.”
“Cháu đi gọi!” Nhai hai ba miếng đã hết cái bắp ngô, anh ném lõi bắp vào góc, đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả vừa ra khỏi nhà đã đụng phải mẹ, trên tay mẹ anh đang cầm một chậu nghêu cát. Bị anh va phải, nước biển trong chậu bắn tung tóe khắp người anh!
"Anh làm cái gì vậy? Lớn vậy rồi mà còn hấp ta hấp tấp, đáng đời!"