Bác cả Diệp trừng mắt nhìn Diệp Diệu Đông rồi mới bước vào ngưỡng cửa. Sáng sớm kẹp cổ ông ta, ông ta còn nhớ rõ đấy!
Sau khi hai người vào nhà, Diệp Diệu Đông và Diệp Diệu Hoa theo sát phía sau.
Phụ nữ ở nhà đang dọn bàn rửa bát, cha Diệp đang cầm tẩu thuốc, định rít vài hơi sau bữa ăn thì thấy hai anh trai lại đến nữa.
Bác cả Diệp và bác hai Diệp vừa đến nơi đã đi về phía bà cụ, đồng thanh gọi bà cụ trước: "Mẹ!"
"Ừ, đã ăn gì chưa?"
“Ăn rồi, mẹ cũng ăn rồi phải không?”
"Ừm."
Diệp Diệu Đông ở một bên trợn mắt, biết rõ còn cố ý hỏi. Các thức chào hỏi của người trong nước đều mở đầu bằng "Ăn cơm chưa?". Thật sự là kỳ lạ, thời đại nào cũng vậy.
Nhà họ Diệp liếc nhìn bác cả Diệp, sau đó bác cả Diệp mới ho một tiếng rồi nói: "Mẹ, sáng nay chúng con đã đến đây, thấy mẹ không có ở đây nên giờ lại đến."
"Cố ý đến thăm mẹ à?" Bà cụ cố ý hỏi.
"À, không phải. Ờm, vâng ạ..."
Ông ta chưa kịp nói gì thì đã tự rối loạn, coi như súng không dễ xài, nhà họ Diệp dứt khoát tự nói.
“Thế này mẹ, không phải chú ba vừa bắt được một lưới cá đù lớn màu vàng bán được hơn một nghìn sao? Thuyền lớn đó là cha để lại, lúc đó đã chia cho chú ba. Mặc dù đã để chú ấy chiếm lợi, nhưng chúng con cũng không thể không biết xấu hổ mà bảo chú ấy chia phần."
"Nhưng con cái ở nhà đều đã lớn rồi, nhà cũng không đủ nữa. Chúng con muốn vay chú ba mỗi người ba trăm tệ để xây hai căn nhà cho con cái ở nhà. Mẹ xem..."
Bà cụ cau mày, nghiêng người, áp sát uMLjhbaIṽ lại: "Hả? Con nói cái gì? Mẹ bị lãng tai, con nói to lên!"
"Ha ha ha!"
Diệp Diệu Đông không khỏi bật cười. Bà cụ thật sự rất thú vị, bình thường tai thính mắt tinh, bây giờ lại nghễnh ngãng rồi?
Bà cụ lén trừng mắt giận dữ nhìn anh.
Bác hai Diệp cũng bị nụ cười của anh làm cho lúng túng. Bà cụ có lãng tai hay không, bọn họ còn không biết à?
Cha Diệp đặt tẩu thuốc xuống, bất lực nói: “Sáng nay hai anh tới đây để đòi tiền phải không, bây giờ lại nói đến chuyện mượn tiền. Sao còn không bỏ cuộc thế? Nhà tôi có ba đứa con trai, cả gia đình lớn chen chúc trong một nhà, một giường bốn, năm người. Tôi còn phải xây nhà, tiền đâu ra cho các anh mượn?”
“Vậy chú cho mượn ít đi, chúng tôi tự thêm vào. Chú ba à, cháu của chúng tôi lớn cháu chú…”
"Chẳng lẽ cháu tôi chưa lớn?"
"Không phải chú có thuyền à. Chú tự mình đánh cá còn nhiều tiền hơn bọn tôi đi chiều thuyền thuê cho người ta."
"Kiếm ăn nhờ trời làm gì ổn định như vậy? Hai đứa con trai của các anh đã ở riêng rồi, anh cần gì quan tâm mấy cháu trai anh sống ở đâu. Cứ để con trai các anh lo là được, các anh cứ sống của mình thôi."
Mọi lời nói đều bị cha Diệp chặn lại, bác hai Diệp còn có thể nói gì nữa.
Bác cả Diệp vẫn không bỏ cuộc. Ông ta còn đang nói với bà cụ đang giả câm điếc: “Mẹ, chúng con có thể thuê thuyền của chú ba được không? Một tháng ba mươi ngày, con với chú hai mỗi người thuê mười ngày. Mẹ thấy được không?
"Mẹ bị điếc, con đi bàn bạc với em ba của con đi!"
Bác cả Diệp không nói nên lời!
Diệp Diệu Đông cười ôm lấy vai bà cụ nói: “Bà nội lớn tuổi rồi, các bác đừng khiến bà phiền lòng nữa. Thuê thuyền thì không thể. Lỡ hư hỏng thì ai chịu trách nhiệm? Tuy là thuyền cũ nhưng nó cũng là bảo bối của nhà chúng cháu. Các bác cũng đừng nghĩ ngợi gì nữa, chúng cháu cũng vừa mới ra khơi thôi."
Nghe anh nói xong, ý nghĩ của bác hai Diệp đột nhiên bắt đầu lan man, có phần nản lòng.
Đúng, đây là thuyền cũ rồi. Có sửa lại cũng đâu biết có bền không. Nếu bị hỏng gần bến tàu còn có thể quay lại. Dù gì cũng có thể bơi về. Nhưng nếu ra biển mà bị hỏng...