Sau một lúc lâu, Diệp Diệu Đông mới nhổ hết lông gà và làm sạch gà.
"Được rồi, gà tao xử lý xong, tụi mày ai nấu? Tiểu Tiểu? Mập?"
Tiểu Tiểu không ngẩng đầu lên nói: "Để Mập đi. Mập nấu ăn ngon hơn tao. Bây giờ tao đang may mắn lắm, chờ ăn xong tao dọn!"
"Được rồi! Đông Tử, mày tới thay chỗ đi!"
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Không muốn chơi, chán lắm. Đánh bài thì được!"
"Sáu người đánh kiểu gì? Hay là bầu cua?" A Quảng đề nghị.
"Chẳng thú vị gì, tất cả đều dựa vào may mắn, không có chút kỹ thuật gì cả. Tụi mày cứ chơi đi, tao xem là được."
"Hả? Đổi tính rồi à? mày không chơi bài cào, cũng không chơi bầu cua nữa?"
"Phải có người làm việc, nếu không lát nữa ăn cái gì, tao giúp Mập."
"Hôm nay mày uống nhầm thuốc à? Siêng năng như vậy sao?"
Một người một câu, ngay cả siêng năng cũng bị nghi ngờ. Diệp Diệu Đông tức giận nói: "Hôm nay tâm trạng tao rất tốt, lương tâm xuất hiện được chưa?"
"Vậy thì mày nhanh lên đi! Xong thì gọi tụi tao!"
Mập đã dùng dao chặt thịt gà trong phòng. Nhìn thấy anh đi vào liền nói: “May mà A Chính mang theo một con gà, nếu không cũng chỉ có hơn một cân rắn, ăn sao đủ? Chẳng đủ nhét kẽ răng! Trước đó tao còn về nhà cầm hai khúc xương, lát nữa hầm rắn thì hầm chung luôn."
“Nấu những thứ khác trước rồi hầm canh long phượng. Nấu nhiều canh chút, múc một chén mang về cho cha A Chính.”
"Không thành vấn đề."
Một con gà trống to nặng từ năm đến sáu cân, một con rắn nặng hơn một cân và hai miếng sườn nấu đầy một nồi lớn.
Mùi thơm vừa bay ra, những người còn lại không thể ngồi yên. Chơi một ván xong, cả đám liền vứt bài trên tay đi, mọi người quây quần quanh bếp lửa.
"Có phải chín rồi không?"
"Thơm quá đi!"
“Đã lâu rồi không ăn thịt rắn, nhớ quá!”
"Ăn được chưa? Tao đói quá. Một ngày ba bát cháo, đến tiểu cũng chẳng được hai giọt."
Diệp Diệu Đông bưng bát canh tới: "Chờ một chút, múc một chén cho A Chính trước, bảo nó bưng về cho cha mẹ nó ăn khi còn nóng.”
"À đúng, đúng, đúng, trước tiên múc một bát cho A Chính mang về."
A Chính có chút xấu hổ: "Chỉ cần một chén nhỏ là đủ rồi, chúng ta nhiều người vậy mà!"
"Nồi lớn, ăn đủ rồi. Còn có món khác mà. Tao cố ý nấu nhiều canh chút, tinh hoa đều ở trong canh đấy."
Sau khi múc đồ ăn cho A Chính xong, mọi người bưng bát ngồi vào bàn ăn.
Canh long phượng không cho thuốc bổ mà chỉ hầm với gừng và rượu gạo, mỗi người ăn một bát xong mới bắt đầu động đến hải sản trên bàn.
A Quang mân mê hạt dưa biển trên đĩa, nhặt một hạt lên nói: “Hôm nay đào được hạt dưa biển và nghêu cát à? Hôm nay có Đông Tử đi đào? Chẳng trách sáng nay Tiểu Tiểu đến tìm mày nhưng mày. Nhỏ vậy mà cũng khá béo đấy."
"Tao đào cả buổi sáng, nóng chết đi được. Ngày mai thủy triều sẽ rút thêm nữa. Tụi mày có muốn đi không? Thỉnh thoảng mò hải sản cũng thú vị lắm."
A Quảng đồng ý ngay: “Được, dù sao cũng rảnh.”
"Ăn no quá, trời nắng nóng còn muốn ra biển phơi nắng, không đi!" Mập từ chối ngay. Nhà anh ta không thiếu cơm nước nên anh ta không muốn đến bãi biển để phơi nắng.
"Tao không đi được, vợ tao bảo tao ngày mai cùng cô ấy về nhà cha mẹ đẻ. Sức khỏe mẹ cô ấy không tốt." Chuột, người luôn không có cảm giác tồn tại gì, nói.