Tác phong làm việc của
Minh Viễn xưa nay luôn giống như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau khi tôi vừa tan
ca, anh đã lái chiếc xe chở đầy đồ đạc đến chờ tôi ở ngoài cửa đơn vị. Tôi hỏi
anh: “Anh làm gì thế? Cứ như là định chuyển nhà vậy.”
Anh cười, trong sự hưng
phấn còn mang theo một nét đắc chí: “Hôm qua không phải em đã nói là muốn anh
chính thức cầu hôn sao?”
Hôm qua tôi có nói như
vậy sao? Hình như tôi đã nói, chuyện kết hôn còn phải bàn bạc với mẹ tôi mới
được.
Sau đó hai chúng tôi lái
chiếc xe giống như xe chở đồ ấy tới nhà cha mẹ tôi, khi còn ở dưới lầu, anh đã
ngẩng đầu gọi cha mẹ tôi ầm cả lên. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, xưa nay anh luôn là
một người lịch thiệp, chưa bao giờ kêu gào ở nơi công cộng thế này. Nhưng khi
cha tôi thò đầu ra từ trên ban công với vẻ đầy đắc chí, tôi đã lập tức hiểu ra…
Người khó giải quyết nhất trong nhà tôi chắc chắn không phải là vị thái hậu khó
tính kia.
Một lát sau, cha tôi chỉ
hận không thể gọi hết mấy bác hàng xóm trong cả tòa nhà xuống giúp đỡ, còn chắp
tay sau lưng đi đi lại lại như một thầy đội đi tuần, đã thế lại còn tỏ ra hết
sức nghiêm túc, khiến mọi người không kìm được cất tiếng trêu chọc: “Lão Chung
này, lần này là con rể tới nhà đấy hả?”
Cha tôi cười khà khà mấy
tiếng, rồi lôi từ trong đống đồ ra một tút thuốc lá Trung Hoa [15], bóc ra phát
cho mỗi người một bao, có bác nôn nóng lập tức bóc ra ngay, rồi châm một điếu
lên hút thử, không kìm được sảng khoái kêu lên: “Úi chà, là hàng thật.”
Cha tôi tỏ vẻ không vui
ra mặt, cất tiếng mắng ngay: “Chẳng lẽ tôi lại lấy đồ giả ra lừa bác chắc, thật
đúng là!” Nói xong vội vàng cất tút thuốc đi, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu gì đó,
chắc là đang mắng ai.
Các bác hàng xóm ngồi
lại trong nhà tôi một lát, biết Minh Viễn có chuyện quan trọng cần nói, nên mọi
người chỉ tán gẫu mấy câu rồi về ngay. Cha tôi hôm nay được phen nở mày nở mặt,
tâm trạng rất tốt, từ lúc Minh Viễn vào cửa đến giờ đều hí hửng vô cùng, đến
khi Minh Viễn nhắc đến chuyện kết hôn với tôi ông cũng chỉ im lặng một chút rồi
đồng ý, không hề làm khó gì anh cả.
Nhưng mẹ tôi rất quái
lạ, đợi đến lúc Minh Viễn ngồi uống rượu với cha tôi bà liền kéo tôi vào phòng,
đóng cửa lại, hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí hỏi tôi: “Sao hai đứa con tự nhiên
lại nôn nóng thế, có phải là… có rồi không?”
Tôi hơi ngẩn người ra
một chút rồi mới hiểu bà nói vậy là có ý gì, lập tức đỏ bừng hai má, vừa xấu hổ
vừa bực bội nói: “Mẹ, mẹ n
“Thế tại sao lại nôn
nóng như vậy?” Mẹ thấy tôi có phản ứng như vậy, chắc cũng hiểu ra là mình đã đoán
nhầm, bèn cười hà hà nói: “Chưa có thì tốt, chưa có thì tốt. Bây giờ không phải
là cái này đang phổ biến sao, mà hai đứa con lại nôn nóng như vậy, nên mẹ mới
đoán bừa một chút thôi. Đúng rồi, sao hai đứa con lại vội kết hôn vậy chứ? Mới
quen nhau được bao lâu, như vậy có phải là gấp quá rồi không?”
Tôi không sao ngờ được,
cuối cùng người đưa ra ý kiến lại là mẹ tôi. Tôi luôn cho rằng, chỉ cần nghe
nói có người chịu lấy tôi, mẹ nhất định sẽ mừng đến nỗi khoa chân múa tay, rồi
lập tức đóng gói tôi lại đưa đến tận nhà anh chàng đó.
“Này này, con ngây ra đó
nhìn mẹ cái gì?” Mẹ tôi cau mày cốc nhẹ một cái lên trán tôi: “Mẹ đang nói con
đấy, thằng bé Minh Viễn đó đúng là không tệ, nhưng tuổi hình như hơi lớn một
chút. Nó hơn con đến tám, chín tuổi thì phải.”
“Làm gì có!” Tôi lập tức
phản bác: “Còn chưa đến tám tuổi mà, hơn nữa trông anh ấy cũng trẻ, đàn ông lớn
một chút thì có sao đâu.”
Mẹ tôi bụm miệng cười
nói: “Được rồi được rồi, nhìn con kìa, còn chưa lấy chồng đâu đấy, thế mà đã
nôn nóng nói giúp nó rồi.”
Khuôn mặt tôi lại bắt
đầu nóng bừng lên, ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn mẹ nữa. Mẹ tôi
không nói gì thêm, căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng. Một hồi lâu sau, tôi mới
nghe thấy giọng nói đầy vẻ nặng nề mà kìm nén của mẹ: “Haizz, thật không ngờ
Tuệ Tuệ của mẹ mới thoáng đó mà đã sắp lấy chồng rồi. Nhớ lúc con mới sinh,
trông nhỏ bé biết mấy, lại chẳng biết làm gì, cứ khóc oe oe ầm lên. Thế mà giờ
đã hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng vẫn hời cho thằng nhóc Minh Viễn đó.”
Thế là chuyện kết hôn đã
được quyết định như vậy, nhưng vấn đề thời gian vẫn chưa rõ ràng, một là vì cha
tôi nhất định đòi đi tìm một ông thầy bói về xem ngày, hai là nhà tôi có nhiều
họ hàng thân thích, thủ tục cưới hỏi cũng rườm rà, nên không thể sắp xếp xong
trong một hai tháng được. Nhưng sau khi ra ngoài Minh Viễn lại lén bàn bạc với
tôi, xem có nên đi làm thủ tục luôn trong tuần sau không.
Lần này thì tôi không
phản đối, tâm trạng anh lập tức phấn chấn hẳn lên, suốt dọc đường lái xe nhanh
vun vút.
Ngày đi đăng ký kết hôn
còn chưa xác định, anh đã lại phải về miền Bắc. Việc sửa sang trụ sở chính ở
thành phố C vẫn còn phải rất lâu nữa mới làm xong, nên phần lớn các nghiệp vụ
của công ty vẫn đặt ở thành phố S. Minh Viễn thân là Chủ tịch hội đồng quản
trị, có quá nhiều chuyện không thể không tự mình làm chủ được.
Công ty dường như đột
nhiên có chuyện gấp, nên anh đi rất vội, ngay đến điện thoại cũng là gọi ở sân
bay. Tuy tôi có chút hụt hẫng, nhưng vẫn rất thông cảm cho anh, cầm điện thoại
dặn dò anh tỉ mỉ một hồi, cuối cùng mới nói: “Công việc vẫn là quan trọng nhất,
anh đi cẩn thận nhé!”
Ở đầu dây bên kia, anh
im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Tuệ Tuệ, đối với anh, em mới là quan
trọng nhất.”
Anh chàng này… thỉnh
thoảng lại nói ra một câu tình cảm vào lúc tôi không chú ý, tuy không mùi mẫn
như lời thoại trên TV, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngọt ngào mà ấm áp,
giống như giữa mùa đông được uống một chén trà gừng vậy.
Suốt một ngày tiếp theo,
tâm trạng ủ rũ của tôi đã bay biến hoàn toàn, hạnh phúc giống như đang được ở
tít trên mây, gặp ai cũng cười tươi rói, ngay đến lãnh đạo cũng không kìm được
cười trêu tôi: “Tuệ Tuệ hôm nay vui vẻ như vậy, chắc không phải là sắp làm đám
cưới đấy chứ?”
Tôi thản nhiên cười đáp:
“Dạ vâng, bọn cháu chuẩn bị đi đăng ký rồi.”
Lãnh đạo hơi ngẩn ra một
chút, lúc lâu sau mới có phản ứng, cười khà khà chúc mừng: “Chúc mừng cháu nhé,
đây đúng là một chuyện mừng lớn đấy. Chú đã nói rồi mà, gặp người vừa mắt thì
phải kết hôn thật nhanh, chứ cứ để dây dưa rắc rối là rồi lại chẳng đâu vào đâu
cho mà x
Tin tức trong đơn vị
truyền đi rất nhanh, chưa đến hai ngày, mọi người đều đã biết chuyện tôi sắp
kết hôn, không ngừng cười hỉ hả đến đòi tôi chia kẹo.
Cũng vui mừng như tôi
còn có Lưu Hạo Duy, anh chàng đã thăng chức, được lãnh đạo coi trọng cho làm
một chức quan nhỏ, bắt đầu công tác tại sở Tư pháp. Nhưng như vậy anh chàng
cũng không thể tiếp tục ở lại nhà tôi nữa, vì sở Tư pháp nằm ở ngoại ô phía
nam, đi từ nhà tôi ra phải bắt hai chuyến xe bus mới tới nơi, nếu gặp phải giờ
cao điểm ít ra cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới về được tới nhà.
Lưu Hạo Duy nhanh chóng
thuê một căn hộ nhỏ bên cạnh đơn vị, rồi lại nhanh chóng dọn khỏi nhà tôi. Khi
tôi gọi điện thoại báo tin này cho Minh Viễn biết, anh ở đầu điện thoại bên kia
đã mừng đến suýt phát điên lên.
Nhưng dù anh có lòng,
thì cách trăm núi ngàn sông cũng chẳng thể lập tức chạy về đây ngay được, đành
nói cho đã nghiền qua điện thoại mà thôi. Tôi cũng không nói gì, để mặc cho anh
nghĩ gì thì nghĩ.
Chiều thứ Năm, tôi đột
nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, người đàn ông ở đầu điện thoại
bên kia hỏi: “Chị là bạn của Lâm Hà đúng không? Phiền chị đến cục Cảnh sát một
chút!” Nói xong anh ta liền gác điện thoại, làm tôi sợ đến nỗi mồ hôi lạnh toát
ra khắp toàn thân.
Tôi quả thực nghĩ không
ra Lâm Hà đã xảy ra chuyện gì mà phải vào cục Cảnh sát, hơn nữa cô nàng đang ở
thành phố C, sao không gọi điện thoại cho người nhà mà lại tìm tôi? Còn nữa…
người vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, sao nghe giọng có vẻ quen tai thế nhỉ?
Tôi đi xin phép với lãnh
đạo một tiếng, rồi vội vàng bắt taxi tới cục Cảnh sát. Có lẽ vì cái dáng vẻ
sạch sẽ tinh tươm của tôi quá bắt mắt, nên rất nhanh đã có một anh cảnh sát
chạy tới hỏi tôi: “Chị tới đây làm gì vậy?”
Tôi vội vàng trả lời:
“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, nói bạn tôi đang ở cục Cảnh sát, tên cô
ấy là Lâm Hà
“Úi chà, là cô ấy à.”
Cậu cảnh sát đó lập tức tỏ ra hào hứng, ra sức vẫy tay gọi tôi: “Chị qua đây,
qua đây, tôi dẫn chị đi.”
Nhìn vẻ mặt cậu ta, hình
như không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả, tôi nghi hoặc đi theo cậu ta, rảo
bước lên tầng trên.
Cậu cảnh sát đó vừa dẫn
đường vừa tán gẫu với tôi, trên mặt không làm sao kiềm chế được nét cười: “Này,
cô bạn đó của chị đúng là ghê thật, chỉ một cú mà đã túm chặt được đội phó của
bọn tôi rồi, chắc lúc này vẫn còn chưa buông ra đâu. Hê hê, đó là đội phó đội
cảnh sát đặc nhiệm chúng tôi đấy nhé, tài nghệ khỏi nói luôn…” Vừa nói cậu ta
lại vừa cười xấu xa, ánh mắt hết sức mờ ám.
Tôi rốt cuộc cũng có thể
thở phào, xem ra đúng là không có chuyện gì lớn, mất công tìm tôi đến đây hóa
ra là để giải cứu đội phó của bọn họ.
“Chính là chỗ này rồi.”
Cậu cảnh sát đó đi tới bên ngoài một căn phòng làm việc cửa khép hờ thì dừng
lại, cười hì hì nói: “Hay là chị tự vào đi, tôi… thôi khỏi vào nữa, hì hì.”
Tôi đi tới gõ cửa, trong
phòng có người buồn bực quát lên: “Ai đấy?”
Tôi bèn dứt khoát đẩy
cửa bước vào phòng, quả nhiên nhìn thấy Lâm Hà đang mặt mày căng thẳng giữ chặt
lấy cánh tay một người đàn ông da dẻ đen thui nhất quyết không chịu buông ra.
Người đó đang hết sức tức giận, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì chợt ngẩn ra, mấy
giây sau, mới đột nhiên nhảy dựng lên lùi về phía sau mấy bước, hét toáng lên:
“Có ma…”, cú nhảy này rốt cuộc đã giúp anh ta thoát khỏi Lâm Hà.
Đây rốt cuộc là chuyện
gì thế?
“Sao vậy, sao vậy?” Cậu
cảnh sát bên ngoài chắc cũng nghe ra âm thanh trong phòng có chút khác thường,
nên lập tức chạy như bay vào trong, vừa khéo nhìn thấy đội phó đội cảnh sát đặc
nhiệm của bọn họ đang hai chân run lẩy bẩy thiếu chút nữa thì ngã xuống đất,
thế là bèn lập tức xoay người lại, tỏ ra hết sức nghiêm túc nói với tôi: “Hơ
hơ, chúng tôi không nhìn thấy gì hết đâu đấy nhé!”
Cái cậu này đúng là buồn
cười thật!
Nhưng tôi cũng chẳng hơi
đâu mà để ý tới tâm trạng của anh chàng đội phó kia, rảo bước đi tới đỡ Lâm Hà
đang ngồi trên mặt đất dậy, rồi thấp giọng hỏi: “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì
thế?”
Cậu cảnh sát kia quay
lưng về phía chúng tôi lớn tiếng nói: “Chị không xem thời sự sao, sáng nay trên
đường Mùng Một Tháng Năm xảy ra một vụ án cướp giật giết người bằng súng, bạn
của chị là nhân chứng mục kích sự việc, nên sợ quá đấy mà.”
Tôi tỉ mỉ quan sát Lâm
Hà một lúc, thấy cô nàng quả nhiên vẫn còn ngẩn ngơ chưa tỉnh táo trở lại, vừa
gặp được tôi, lập tức túm chặt tôi không chịu buông ra.
Anh chàng đội phó kia
rốt cuộc đã bám được vào chiếc ghế bên cạnh mà đứng thẳng người dậy, trên mặt
vẫn còn vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, ra sức nhìn chằm chằm vào cái bóng của
tôi trên mặt đất, sau đó lại nhìn khuôn mặt tôi, vừa nhìn vừa cảm thán: “Thật
đúng là… giống như đúc…”
Vừa nghe thấy lời này,
trong lòng tôi liền có một suy nghĩ thoáng qua, đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước
Minh Viễn từng nói với tôi, hai người bạn của anh là Cổ Hằng và Vương Du Lâm đã
cùng xin được điều tới thành phố C. Nếu đã từng nhìn thấy tôi, vậy anh chàng
này chính là… “Cổ Hằng?” Tôi thử thăm dò gọi khẽ một tiếng, anh ta lập tức
trượt chân, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Chung… Chung… Đúng… Đúng là cô sao?”
Tôi cảm thấy hết sức xấu
hổ, đang yên đang lành tự nhiên xuất hiện ở đây thế này, thảo nào anh ta lại
cho rằng tôi là ma.
“Hì hì…” Tôi ngượng
ngùng đưa tay lên gãi đầu, lí nhí nói: “Có phải anh cảm thấy em trông rất
giống… rất giống với người đó không?”
“Vậy cô rốt cuộc có phải
là người đó không?” Giọng nói của Cổ Hằng đã có chút run rẩy.
Đúng là lạ thật, con
người lại sợ ma như vậy chứ? Hơn nữa, chắc trước đây tôi cũng chưa từng làm gì
anh ta chứ nhỉ?
Tôi vội vàng giải thích:
“Chỉ là trông giống nhau thôi, thật đấy! Anh nhìn này, em có bóng cơ mà!” Vừa
nói tôi còn cố ý đi đi lại lại bên cửa sổ vài bước. Anh chàng Cổ Hằng đó rốt
cuộc đã đưa tay lên lau mồ hôi, rồi dần trở lại bình thường, thở ra một hơi
thật dài nói: “Đúng là sợ chết đi mất! Ấy… Mà không đúng!” Anh ta rốt cuộc đã
có phản ứng: “Sao cô lại biết tôi vậy?”
Tôi đột nhiên cảm thấy
không biết nên trả lời thế nào, sau khi do dự một chút, bèn dứt khoát nói thật:
“Em… là bạn gái của Minh Viễn.”
Cổ Hằng lại một lần nữa
ngây ra.
Chừng nửa giờ sau, Vương
Du Lâm cũng nhận được điện thoại của Cổ Hằng mà chạy tới, khi bước vào cửa nhìn
thấy tôi, anh ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã tỏ ra thấu hiểu. Quả
đúng như lời Minh Viễn nói, đầu óc Vương Du Lâm tốt hơn Cổ Hằng nhiều… Anh ta
là một trong số ít những người thông minh mà không làm người ta ghét.
Dù sao Cổ Hằng từ đầu
đến cuối cũng đều chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đặc biệt là
sau khi anh ta biết tôi cũng tên là Chung Tuệ Tuệ, đầu óc lại càng trở nên đờ
đẫn, lúc này gần như đã rơi vào trạng thái chết máy rồi.
Cậu cảnh sát lúc trước
dẫn tôi lên lầu lúc này cũng rất thông minh mà tránh đi, trong căn phòng rộng
lớn chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
“Vậy… em… bao nhiêu tuổi
rồi? Có từng đến thành phố S chưa?” Cổ Hằng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục
truy hỏi.
Tôi chỉ biết lắc đầu. Lý
lịch của tôi căn bản không có vấn đề gì hết, dù anh ta có điều tra thế nào thì
cũng không tìm ra được bất cứ manh mối gì… Nếu không phải là Minh Viễn nói với
tôi, đến bản thân tôi còn không tin ấy chứ. Nhưng anh chàng Vương Du Lâm kia
một mực không nói năng gì, tôi luôn cảm thấy, hình như anh ta đã đoán ra được
một số điều.
Cổ Hằng hỏi han hồi lâu
mà chẳng có thu hoạch rốt cuộc đã hơi tin là tôi và cô Chung của anh ta chỉ có
vẻ ngoài giống nhau mà thôi. Rồi một lát sau, anh chàng tính cách tùy tiện này
bắt đầu chấp nhận sự thực rằng tôi là bạn gái của Minh Viễn, thậm chí còn không
ngừng luyên thuyên về việc tôi giống “cô Chung” đến chừng nào, Minh Viễn dựa
dẫm vào “cô Chung” bao nhiêu, thậm chí còn kể lại những biểu hiện khác thường
của Minh Viễn sau khi “cô Chung” qua đời nữa…
“Minh Viễn… thật sự… đã
từng trải qua những ngày tháng tinh thần thất thường sao?” Tim tôi giật thót,
bàn tay cũng hơi run rẩy, toàn thân gần như chẳng còn chút sức lực nào. Đối với
quãng thời gian sau khi tôi “rời” đi, mỗi lần anh đều chỉ nhắc đến sơ qua bằng
một hai câu, nên trước giờ tôi chưa từng hay biết, thì ra anh đã từng phải trải
qua những sự đau khổ và cảm thương lớn đến thế.
Lúc đó anh bao nhiêu
tuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?
Bao nhiêu năm như vậy,
anh đã chờ đợi với một tâm trạng như thế nào?
Tất cả những chuyện ấy,
tôi đã không làm sao biết được. Bây giờ tôi chỉ biết rằng… tôi muốn gặp anh,
muốn vô cùng.
man8�lr���
�
uả nhiên, bình thường
năm rưỡi đã tan ca rồi, nhưng hôm nay mọi người hình như đột nhiên có chuyện,
ai nấy đều ở lại trong phòng không chịu đi, ánh mắt cứ liếc về phía chúng tôi
không ngớt, trong mắt thấp thoáng vẻ kích động và tò mò.
Tôi vốn còn rất khách
sáo từ chối cậu ta một cách mềm mỏng, nhưng cậu nhóc này không ngờ lại rướn cổ
lên, cất tiếng oang oang nói: “Chị có ý gì vậy hả, nếu chị không có ý gì với
tôi, tại sao cứ đầu mày cuối mắt như vậy chứ? Thế này không phải là cố ý bỡn
cợt người ta sao?”
Lửa giận của tôi lập tức
bốc cao ngùn ngụt, đưa mắt nhìn về phía cửa, ở đó đã có một đám người đang đứng
xem náo nhiệt rồi, quả nhiên Trần Kỳ cũng ở đó. Gã Đoàn Nhân Kiện này thỉnh
thoảng còn liếc mắt nhìn ra cửa, nếu nói hai người bọn họ không hề bàn bạc gì
từ trước, chắc chắn chẳng ai tin.
Cô ả Trần Kỳ này, đúng
là muốn đối đầu với tôi rồi đây!
Lúc này tôi không nổi
giận nữa, khuôn mặt trầm hẳn xuống lạnh lùng nhìn Đoàn Nhân Kiện bằng tư thái
của người bề trên. Gã bị tôi nhìn đến nỗi có chút chột dạ, liền co ro muốn chạy
ra ngoài, nhưng bị tôi quát lại.
“Cậu đứng im đó cho
tôi!” Tôi cười lạnh nói: “Đoàn Nhân Kiện ơi là Đoàn Nhân Kiện, tôi vốn còn rất
thông cảm cho cậu đấy. Một cậu con trai tốt như thế, tuy đôi mắt hơi kém một chút,
nhưng nhân phẩm dù sao cũng không tệ, sao lại cam tâm tình nguyện để người ta
đùa bỡn như vậy chứ? Nhưng bây giờ thì tôi chẳng còn chút thông cảm nào nữa
rồi, cậu đúng là đồ đê tiện, cái tên mẹ cậu đặt cho cậu đúng là không sai tí
nào[14]! Cậu tự nhìn lại mình xem, cao thì không cao bằng bạn trai tôi, đẹp
trai cũng không đẹp trai bằng bạn trai tôi, kiếm tiền cũng chẳng bằng bạn trai
tôi, đã thế bộ dạng lại còn thô bỉ hèn mọn, đến một cái ngón chân của bạn trai
tôi cậu cũng không so được. Tôi mà lại thèm đầu mày cuối mắt với cậu sao? Chỉ
sợ là cậu nằm mơ rồi! Cậu nhóc này, nghe tôi khuyên một câu nhé, trước khi làm
chuyện gì thì hãy động não một chút, đừng để người ta lợi dụng! Nếu người ta
thật sự có ý với cậu, có thể bảo cậu đi làm mấy chuyện như thế này sao?”
Khi nói, tôi còn tức tối
trừng mắt nhìn Trần Kỳ, mọi người đều hiểu ý của tôi, lập tức lộ vẻ sáng tỏ.
Trần Kỳ tức đến nỗi mặt mày tái xanh, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà lên
tiếng: “Chung Tuệ Tuệ, chị nói ai đấy?”
Tôi cười đáp: “Tôi nói
ai thì người đó tự biết, nếu không sao lại vội vàng tiếp lời của tôi như thế?”
Trần Kỳ giận dữ nói:
“Nếu không phải chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại thèm đi nói chuyện với
chị sao? Tôi nói cho chị biết nhé, chị đừng có ăn nói lung tung! Bảo tôi xúi
giục cậu ta, chị phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì chính là nói bừa,
là đang xúc phạm tới danh dự của tôi!”
“Đúng là nực cười quá
đi!” Tôi chống nạnh đưa mắt nhìn quanh mọi người một lượt: “Không phải bây giờ
chúng ta đang ở tòa án sao, cần phải có chứng cứ nữa à? Tôi cứ nói đấy thì đã
sao? Tôi có chỉ họ gọi tên ai đâu nào. Còn về việc đang nói đến ai, trong lòng
mọi người đều biết rõ. Đừng có nghĩ mọi người trong đơn vị này dễ đùa bỡn nhé,
chỗ này chẳng có ai là kẻ ngốc đâu. Tôi nói có đúng không, chủ nhiệm Trịnh?”
Trong lúc chúng tôi cãi
nhau, lãnh đạo đã mặt mày đen kịt đi ra, cũng không biết rốt cuộc đã nghe được
bao nhiêu rồi, chỉ thấy ông cụ xua tay lớn tiếng nói: “Giải tán giải tán, đã
tan ca rồi còn ở lại đây làm gì, mau về nhà hết đi cho tôi!”
Mọi người đều cười hềnh
hệch, tuy cũng đi ra phía ngoài, nhưng tốc độ đều chậm như ốc sên vậy.
“Chị Tuệ Tuệ, chị thật
sự có bạn trai rồi sao?” Đợi lãnh đạo đi xa, Tiểu Hoàng cất tiếng hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút,
dù sao chuyện này cũng đã như vậy rồi, cứ giấu giếm thêm nữa cũng không phải là
cách, có khi còn để Trần Kỳ có cơ hội mỉa mai mấy câu. Thế là tôi liền dứt
khoát thừa nhận, thản nhiên nói: “Có từ lâu rồi, chỉ là… chỉ là anh ấy xấu hổ,
ngại không dám đến mà thôi.”
Tiểu Hoàng lập tức kích
động: “Vậy… Vậy anh ấy thật sự… thật sự vừa cao vừa đ tiền như chị nói sao? Ôi,
sao chị không dẫn anh ấy đến đây một chút cho oai, nhất định sẽ khiến cho cô ả
Trần Kỳ kia tức chết ấy chứ! Em ghét cô ta lắm rồi!”
Đang lúc chúng tôi nói
chuyện thì Minh Viễn gọi điện tới, tôi chỉ do dự một giây rồi lập tức nghe máy:
“Hay là anh đến đón em một chút nhé.”
Anh chàng ở đầu điện
thoại bên kia rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó giọng nói lập tức trở nên mừng rỡ:
“Tuân lệnh! Anh tới ngay đây, hai mươi… à không, mười lăm phút nữa sẽ tới!”
“Anh đừng có lái xe
nhanh quá đấy!” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhưng anh đã gác máy rồi, có trời mới
biết anh rốt cuộc đang kích động vì cái gì nữa.
Tiểu Hoàng dỏng tai lên
lắng nghe chúng tôi nói chuyện, nghe nói Minh Viễn sắp đến, cô bé kích động
hẳn, nói là phải vào nhà vệ sinh một chút, rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, khỏi
cần nói cũng biết, nhất định là lại đi buôn chuyện. Cô bé này thật đúng là,
nhanh gì không nhanh, riêng cái miệng là nhanh hết cỡ.
Tôi thản nhiên ngồi chờ
trong phòng làm việc, một số nhân vật ưa hóng chuyện cũng đều ở lại không chịu
đi, cứ rề rà như thể trong tay có chuyện làm mãi không hết. Theo thống kê không
chính thức, trên tầng lầu này còn chừng 50% số đồng sự chưa ra về, trong đó bao
gồm cả lãnh đạo của chúng tôi… Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ, hóa ra
ông cụ này cũng thuộc thành phần ưa hóng chuyện…
Thời gian cứ trôi qua
từng chút, từng chút một, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sáu giờ năm phút,
điện thoại của tôi lại một lần nữa đổ chuông, Tiểu Hoàng lập tức đứng dậy nói:
“Chị Tuệ Tuệ, anh rể đến rồi đúng không?”
Cái cô bé này, sao lại
nôn nóng hơn cả tôi thế nhỉ?
Tôi nghe điện thoại, bảo
Minh Viễn chờ một chút, sau đó thu dọn đồ đạc và chạy xuống dưới. Vừa ra khỏi
phòng làm việc, tôi đã nghe thấy từ các phòng làm việc khác vang lên những
tiếng xôn xao, rồi một lát sau là những tiếng giày cao gót lộp cộp gõ xuống
sàn. Tiểu Hoàng đuổi theo tôi lớn tiếng kêu lên: “Chị Tuệ Tuệ, chị Tuệ Tuệ, đợi
em với!”
Ra ngoài cửa lớn cơ
quan, quả nhiên tôi nhìn thấy xe của Minh Viễn đang đỗ tại chỗ cách đó không
xa. Anh nhìn thấy tôi đi ra, liền vội vàng xuống xe tới đón. Gần đến rồi, tôi
mới phát hiện ra hình như hôm nay anh ăn mặc hết sức chỉnh tề. Tuy thường ngày
anh cũng chưa từng lôi thôi lếch thếch, nhưng không đến mức phải thay cravat
mới như vậy chứ nhỉ, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nữa… Hồi Tết anh đến nhà
gặp cha mẹ tôi, tôi cũng từng thấy anh mất công ăn diện thế này, nhưng lúc đó
hình như còn ghê hơn một chút, đến bộ quần áo trên người cũng là đồ mới coóng.
“Chị… Chị Tuệ Tuệ, đây…
đây chính là bạn trai của chị sao?” Đôi mắt Tiểu Hoàng sáng rực lên, hai bàn
tay đưa lên ôm ngực, kích động nói lớn: “Thảo nào chị nói gã Đoàn Nhân Kiện kia
không so được với một ngón chân của anh ấy. Đẹp trai thế này, đừng nói là ngón
chân, đến móng chân cũng không so được ấy chứ.”
“Nói nhỏ chút thôi,
người ta còn ở phía sau kia kìa.” Tôi khẽ nhắc nhở một tiếng. Tiểu Hoàng giật
nảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, rồi sắc mặt hơi biến đổi, nhỏ
giọng lầm bầm: “Người này có bệnh hay sao vậy, đã nói là không so được rồi, còn
đòi đến để chịu đả kích nữa. Chẳng trách chị Tuệ Tuệ nói hắn không có đầu óc,
đáng đời!”
Tuy những lời mà Tiểu
Hoàng nói không nhiều, nhưng Minh Viễn thông minh đến mức nào chứ, chắc chắn đã
nghe ra vấn đề rồi. Đôi mắt anh hơi chuyển động, liếc qua phía cửa một chút,
Đoàn Nhân Kiện lập tức sợ hãi lùi về phía sau.
Khóe miệng Minh Viễn hơi
nhếch lên, rồi tiếp tục trưng ra dáng điệu vừa nho nhã vừa chín chắn, dịu dàng
nói với tôi: “Để anh cầm túi cho!”