Trở Về Năm 1988

Chương 149: Dọn nhà

Hai căn phòng khác đã sớm dọn dẹp xong, chỉ cần quét tước một chút, dọn hành lý vào là được. Mà căn hộ đang thuê kia bọn họ cũng không tính toán trả nhà, tiếp tục thuê, để Dương Tư Hoa ở trước, cô vẫn luôn ở chỗ Cao Phán, nhưng cách tổng cửa hàng và phường gia công hơi xa, không quá tiện.

Cao San cùng Cao Cường phấn chấn mà dọn vào nhà mới, ở trong lòng bọn họ, nơi chị cả ở mới là nhà bọn họ. Chỉ có bà nội hiểu sự phiền nãox của Lý Tuấn Nghị, từ đầu đến cuối bà chưa từng nhắc tới chuyện chuyển nhà, thậm chí đều cảm thấy mình cùng Cao San, Cao Cường ở chỗ cũ cũng không tồi. Bất quá Cao Lương không muốn tách ra với hai em, cô cũng không tính toán đem nhà mới thành ký túc xá, ban ngày qua ăn cơm với các em, buổi tối chỉ trở về ngủ, trong phòng bếp không có chút khói lửa.

Dọn nhà, trong phòng lại náo nhiệt lên. Nhà này so với nhà thuê cũ dĩ nhiên tốt hơn, hết thảy đều tốt đẹp, nhìn thư thái đến cực điểm, hơn nữa đây là ngôi nhà chân chính của bọn họ. Vui vẻ nhất là Cao Cường, bởi vì hắn có phòng riêng, ở một mình, không phải ngủ chung với anh Tuấn Nghị—— à không —— anh rể trên một chiếc giường, trong phòng này đều thuộc về hắn, hắn có thể dựa theo sở thích cá nhân mà bố trí, cho nên hắn hưng phấn đến mức nhảy thẳng lên giường quay cuồng.

Cao San tuy rằng không có phòng riêng, nhưng phong cách căn phòng đều là dựa theo sở thích của cô, ba gian tủ đứng trong phòng thì bà nội cho cô bé dùng 2 cái, mình chỉ cần một cái, điều duy nhất cảm thấy tiếc nuối chính là không thể giống như Cao Cường có một bàn học riêng, bởi vì phòng không đủ rộng, đặt hai cái giường cùng một cái tủ, liền không xếp bàn học vào được, cô muốn học cũng chỉ có thể tới phòng Cao Cường. Bất quá như bây giờ đã thực làm cô thỏa mãn rồi, so với trước kia tốt hơn quá nhiều.

Cao Lương sửa sang lại ngăn tủ, nhìn thoáng qua Lý Tuấn Nghị vừa mới tắm rửa xong, đang nằm trên giường không lên tiếng: "Vẫn còn không vui à?"

Lý Tuấn Nghị thở dài một hơi: "Cảm thấy không được tự chủ, nơi nơi đều là bóng đèn."

Cao Lương nở nụ cười: "Kỳ thật đã rất tốt rồi mà, đúng không? Phòng chúng ta có nhà tắm riêng, lại không cần đi ra ngoài, đóng cửa lại cũng coi như thế giới hai người."

Lý Tuấn Nghị nghĩ nghĩ, trong lòng mới thoải mái hơn chút, đúng vậy, về sau đóng lại cửa phòng làm chính mình, bên ngoài sét đánh cũng coi như không nghe thấy, lúc trước dùng thêm tiền làm cửa cách âm tuyệt đối là sáng suốt, anh vươn tay với Cao Lương: "Vợ, để đền bù tâm hồn bị thương, anh yêu cầu sự an ủi của em."

Cao Lương quay đầu, nhìn ánh mắt, liền biết anh muốn làm gì, liếc xéo anh nói: "Áo mưa ngày hôm qua dùng hết rồi, đã mua mới chưa?" Trước khi kết hôn, Cao Lương đã thương lượng với Lý Tuấn Nghị, mấy năm tới đang trong giai đoạn sự nghiệp bọn họ phát triển, tuyệt đối không thể có con, cho nên cần thiết bị bảo bộ. Lý Tuấn Nghị tự nhiên phối hợp, trước khi kết hônđã mua 2 hộp dự phòng, nhưng mà tên ày quả thực như sói đói, một khi khai trai quả thực là yêu cầu vô độ, một tuần liền dùng hết hai hộp.

Lý Tuấn Nghị chau mày, sau đó đập trán: "Hôm nay vội vàng chuyển nhà, quên mất chuyện quan trọng nhất. Hôm nay chúng ta không cần được không? Nghe nói không mang đồ bảo bộ làm càng sảng khoái. Ngẫu nhiên một lần không sao đâu, không nhất định sẽ mang thai."

Cao Lương tuyệt không thỏa hiệp cùng thoái nhượng: "Sảng khoái thì tự anh làm đi. Vạn nhất trúng thưởng, đối với em là hậu hoạn vô cùng, không có đồ bảo bộ, liền không làm. Nếu không dứt khoát không làm đi, mỗi ngày anh đi làm đã mệt nwh vậy, hôm nay nghỉ ngơi một chút."

"Vậy không được, hiện tại một ngày không làm anh tựa như thiếu cái gì đó. Cần làm, anh đi xuống lầu mua, em chờ anh." Nói xong trực tiếp bật dậy từ trên giường, lê dép chạy đi như một trận gió.

Cao Lương thở dài, sao lại nghiện thành như thế này vậy, hy vọng là do vừa kết hôn nên thấy mới mẻ, về sau mỗi ngày đều như vậy thì sống kiểu gì, hơn nữa thân thể cũng không chống đỡ nổi đi, tuy rằng mỗi ngày cô đều suy nghĩ biện pháplàm món ăn bổ dưỡng cho anh, nhưng người sắt cũng không chịu nổi mất.

Hôm nay dọn nhà, những đồ đang xếp trong 2 căn phòng đều được lôi ra ngoài, đều là quà tặng kết hôn của thân thích bằng hữu, có không ít thứ Cao Lương cũng chưa kịp mở ra xem, hiện tại cô muốn sắp xếp lại mấy thứ này, cất bớt mấy thứ chưa dùng đi, đặt ở bên ngoài bừa bộn.

Cao Lương lấy ra một cái túi giấy xinh đẹp, xem bao bì là một nhãn hiệu trang sức của Hong Kong, cô có chút ngoài ý muốn mở ra nhìn một chút, bên trong là một túi giấy nhỏ, trong túi giấy lại là một cái hộp nhung. Cao Lương sửng sốt một chút, đây là cái gì, không phải là trang sức chứ? Sao lại có cái này? Ai đưa?

Cao Lương lấy hộp, mở ra, là một đôi bông tai vàng thiết kế thập phần độc đáo, thậm chí còn nạm ngọc, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ. Cao Lương có chút kinh ngạc sờ sờ vành tai mình, khi còn nhỏ cô cảm thấy thú vị, học người khác đi nhờ thầy lang bấm hai cái lỗ tai, còn bị mẹ mắng một trận, bất quá mẹ cô vẫnđau lòng cô, dạy cô một ít phương pháp vệ sinh, lỗ tai mới không bị sinh mủ. Sau này tuy rằng có lỗ tai, cô cũng không mang bông tai, nhiều lắm là dùng ít lá trà nhét lỗ tai để tránh bị mất, mấy năm nay cô hoàn toàn quên việc này, lá trà cũng không dùng, ai lại chú ý tới chuyện này? Cái này không phải Lý Tuấn Nghị đưa đi, anh không cần phải cất giấu không nói cho mình.

Lý Tuấn Nghị đi đại khái hơn mười phút, liền hấp tấp mà trở lại, trở về liền thấy Cao Lương ngồi trên tấm thảm trước giường, cúi đầu nhìn gì đó: "Em nhìn cái gì đó?"

Cao Lương ngẩng đầu lên: "Anh biết ai tặng cái này không?"

Lý Tuấn Nghị đi qua, nhận hộp trang sức trong tay Cao Lương, chân mày cau lại: "Đây là bông tai? Em có lỗ tai?"

Cao Lương nhìn anh nở nụ cười: "Anh cư nhiên không phát hiện ra?"

Lý Tuấn Nghị ngồi xổm xuống, tiến đến cẩn thận kiểm tra lỗ tai Cao Lương: "Quả nhiên có. Là anh sơ sót, ngày mai anh đi mua cho em một đôi bông tai. Không cần đeo cái này, không rõ ai tặng thì không nên đeo." Nóixong tùy tay ném qua một bên.

Cao Lương vội nhặt lên: "Anh đừng ném loạn, cái này hẳn là không rẻ đâu. Đây là nhãn hiệu Hong Kong, chúng ta không thể không minh bạch mà nhận lấy, tốt nhất phải biết rõ ràng là ai tặng còn biết đáp lễ."

Lý Tuấn Nghị nhìn cái hộp, nhíu chặt mày, sau đó nói: "Đại khái anh biết là ai tặng, anh giúp em trả lạ."

"Ai a?" Cao Lương tò mò hỏi.

Lý Tuấn Nghị nhìn cô: "m xác định muốn biết?"

Cao Lương nghĩ nghĩ: "Vẫn là thôi đi." Biết cũng không nhiều ý nghĩa lắm, ngược lại thêm phiền não.

Lý Tuấn Nghị nói: "Nhanh đi rửa tay, lên giường ngủ. Em muốn áo mưa, muốn bao nhiêu cái." Nói xong đổ đồ trong túi lên trên giường, áo mưa màu sắc rực rỡ đầy giường.

Cao Lương quả thực có chút cạn lời mà nhìn anh: "Anh có thể tiết chế một chút không, không cần thân thể nữa?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Người phương Tây kết hôn còn cótuần trăng mật, chúng ta ít nhất cũng phải hết tuần trăng mật em mới có thể nhắc tới chuyện cấm dục anh."

"Em không bắt anh cấm dục, em chỉ không muốn anh túng dục!" Cao Lương quả thực muốn cắn anh.

Lý Tuấn Nghị dọn lại áo mưa trên giường, cuối cùng chỉ để lại một cái, nói: Vậy được, nghe em, đêm nay chỉ dùng một cái."

Cao Lương thấy cuối cùng anh cũng nhượng bộ, lúc này mới vào phòng vệ sinh đi rửa tay.

Nhưng mà tuy rằng chỉ có một, Lý Tuấn Nghị vẫn sử dụng nó tới cực hạn, đứt quãng tra tấn Cao Lương hơn một giờ mới xong việc, chính anh không sao nhưng đem Cao Lương mệt đến ngay cả đầu ngón tay cũng không nâng nổi. Trước khi ngủ Cao Lương mơ mơ màng màng mà nghĩ, về sau thật sự không thể như vậy, cứ thế thì sao mà đi làm được.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Cao Lương tỉnh lại phát hiện Lý Tuấn Nghị đã rời giường, cô rửa mặt chải đầu xong, đổi quần áo ra khỏi phòng, phát hiện hai đứa em ngồi bên bàn ăn bữa sáng đang dùng ánh mắt kinh dị nhìn mình: "Hóa ra chị còn chưa đi ra ngoài?" Từ khi bọn họ hiểu chuyện tới nay, chưa từng gặp chuyện chị cả dậy muộn hơn mình, đây là lần đầu tiên.

Lý Tuấn Nghị nói: "Ngày hôm qua chị em giúp mấy đứa chuyển nhà mệt, cho nên ngủ nhiều. Nhanh ăn cơm sáng đi, lát nữa đều tới tiệm hỗ trợ."

Cao San cùng Cao Cường đều gật đầu: "A, vâng."

Cao Lương ngượng ngùng mà ngồi xuống, hy vọng em trai, em gái đơn thuần, không nghĩ tới phương diện kia.

Bà nội cười tủm tỉm nói với Cao Lương: "Mau tới ăn sáng. Tuấn Nghị mang bà đi chợ bán thức ăn ở khu này, bà mua tôm, làm cháo tôm,ngon lắm." Bà nội làm quen với những bà bạn ở đây nên cũng học được không ít món ăn Quảng Đông, tỷ như cháo sáng bà cũng có thể làm ra vài dạng.

"Xin lỗi bà, là để abf phải nấu bữa sáng cho chúng cháu." Cao Lương nhanh ngồi vào bên cạnh bàn, trong lòng cảm thấy thập phần áy náy, vốn bọn họ phải chăm sóc bà, kết quả ngược lại làm bà phải lo cho bọn họ, cô ngồi bên cạnh Lý Tuấn Nghị, nhỏ giọng mà nói, "Sao anh không gọi em dậy?"

Bà nội tuy rằng lớn tuổi, nhưng là tai thính mắt tinh, bà cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì, bà lớn tuổi, ngủ không được nhiều, ra cửa đi đi lại lại, đối với thân thể cũng tốt. Các cháu trẻ tuổi phải vất vả như vậy mới cần nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa về sau cháu còn phải sinh con, nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt."

Cao Lương vừa nghe, tức khắc đỏ lỗ tai, bà vội vã muốn ôm chắt, vậy phải làm sao bây giờ? Lý Tuấn Nghị phi thường thản nhiên mà nói: "Bà, chuyện con cái không thể nóng nảy.Cháu với Cao Lương đều muốn xây dựng nhà máy xogn trước."

Bà nội ngoài ý muốn nói: "Không phải cháu đã có xưởng rồi sao? Còn xây xưởng?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Hiện tại xưởng quá nhỏ, nhà xưởng vẫn đang đi thuê, chúng cháu tính toán tự mình mua đất xây nhà máy."

Bà nội gật gật đầu: "Vậy phải nhanh lên. Cố gắng sinh lúc bà còn khỏe mạnh."

Cao Lương nhanh nói: "Bà, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi. Đúng rồi, bà, chúng ta chuyển nhà, bà muốn quay lại công viên bên kia chơi, hay hoạt động bên trung tâm thể thao bên này? Nơi này hoàn cảnh cũng không tồi."

Đề tài thành công bị dời đi, lực chú ý của bà nội quả nhiên rời tới chuyện này, bà quyết định làm quen một chút hoàn cảnh trước lại nói.

Cơm nước xong, Lý Tuấn Nghị ra cửa làm việc, mấy chị em Cao Lương lại cùng bà đi dạo xung quanh một chút, bọn họ phát hiện rất nhiều khu dất trống thích hợp nghỉ ngơi tập thể dục, bất quá bởi vì thời gian đã hơi muộn, thời tiết bắt đầu nóng hơn, không thấy nhiều người già đi bộ, sáng sớm lại đây hẳn là một phong cảnh khác.

Cao Cường quả thực chính là chuột sa chĩnh gạo, bởi vì trung tâm thể thao có đủ loại sân vận động, về sau chơi bóng rổ quá tiện. Cao Lương nhìn hoàn cảnh tốt, cảm thấy bọn họ cũng nên tận dụng, muốn cùng Lý Tuấn Nghị thường xuyên tới rèn luyện mới được, cô quay đầu nói với Cao San: "San San, đừng chỉ lo đọc sách, có thời gian rảnh cũng nên rèn luyện thân thể, điều kiện tốt thế này, không dùng cũng đáng tiếc."

Cao San nở nụ cười: "Vâng, về sau em sẽ tập thể dục."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất