Chương 20 - Anh Đình, chúng ta cùng nhau ăn đi
Thẩm Thanh Ca thở dài nói: "Mẹ, chuyện này không liên quan đến con, mẹ muốn trách thì trách em gái con không nói thật cho mẹ!"
Lý Phượng Chi vừa uất vừa hận, trong lòng thầm nghĩ cô nói đúng! Về nhà bà phải đánh Thẩm Kiều Kiều một trận mới được!
Khi mọi người đi gần hết thì Triệu Sơn Hà từ trong góc đi ra, "Thẩm Thanh Ca, đừng tức giận, Kiều Kiều chỉ là có chút ương ngạnh mà thôi."
“ Suýt nữa khiến tôi bị Lý Phượng Chi đánh chết. Như vậy mà kêu ương ngạnh một chút? Tôi ăn trộm thì là đáng chết, còn cô ấy ăn cắp thì như thế nào?" Thẩm Thanh Ca trợn mắt nhìn anh.
“ Em làm chị sao lại keo kiệt như vậy? Kiều Kiều vừa rồi còn khóc, em hãy rộng lượng hơn một chút đi." Triệu Sơn Hà chỉ trích cô.
Ánh mắt Thẩm Thanh Ca trở nên lạnh lùng, cô cúi xuống nhặt một viên đá sỏi và ném vào mặt Triệu Sơn Hà.
“A…… Thẩm Thanh Ca! Em điên à? Tại sao em lại ném đá vào mặt tôi?" Triệu Sơn Hà che mặt hét lên.
“ Sao anh lại keo kiệt như vậy? Tôi so với anh còn nhỏ tuổi, anh có thể rộng lượng hơn một chút không?"
“ Em tuổi còn nhỏ liền có thể làm xằng làm bậy sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, Triệu Sơn Hà liền tỉnh táo lại.
Anh ta bị cô làm cho tức giận mà không thể làm gì cô nên đành phải quay người bỏ đi.
Sau khi đám đông giải tán, Thẩm Thanh Ca nhìn xung quanh, nhìn về hướng của Bạc Đình và đi theo anh.
Anh sải bước về phía trước, nhưng cô đi theo không kịp đành phải chạy chậm đi theo anh.
Đuổi theo suốt quãng đường, đến bờ sông, anh dừng lại.
“Cho em.”
Bạc Đình lấy ra một cái rổ tre, trong đó có hơn mười cái bánh.
Tròng mắt của Thẩm Thanh Ca sắp lồi ra ngoài, điều này cũng quá khoa trương đi, "Anh nghĩ em là heo à?"
“ Em gầy quá, ăn nhiều một chút."
Cô cười tủm tỉm, ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, sau đó cầm lên một cái bánh bao, "Anh Đình, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Tim Bạc Đình đập nhanh hơn, anh mím môi không đáp cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Bánh bao này ở đâu ra vậy?" Thẩm Thanh Ca vừa ăn vừa hỏi.
“Là em gái của Tam tử làm, khụ, em gái Tam tử mới mười tuổi.” Bạc Đình nói xong liền hối hận.
Khi nào anh trở nên dài dòng như vậy?
Chết tiệt!
Thẩm Thanh Ca cố nén nụ cười, Bạc Đình thật ngoan!
Bây giờ cô cũng nên hỏi thăm tin tức từ anh!
“Em đã biết, anh Đình, anh có biết chợ đen trong thành phố ở đâu không?" Cô đang định kiếm tiền để xây nhà, vì vậy cô nên hướng người đàn ông giàu có trong tương lai này học một chút kinh nghiệm.
Vào thời điểm này, việc kinh doanh tư nhân không được cho phép, và việc mua bán chỉ có thể đến chợ đen lén lút mua bán.
“Em thiếu tiền sao? Anh đưa cho em." Giọng điệu của Bạc Đình bình tĩnh, hoàn toàn khác khi anh đối với những người khác.
“Anh đưa tiền cho em làm gì? Giữa chúng ta có quan hệ gì?" Cô nghiêng đầu đến gần hỏi anh.
Trên gương mặt lạnh lùng của Bạc Đình lộ ra vẻ mất tự nhiên, anh quay mặt đi, "…….Anh đã hôn em rồi."
Cô ở trong lòng trợn trắng mắt, lời nói của người đàn ông này thật dễ hiểu lầm.
“Điều này có nghĩa là anh muốn hẹn hò với em?" Cô ép hỏi.
“Anh là một ác bá! Anh luôn bị mọi người xung quanh chán ghét, sợ hãi!" Bạc Đình gằn từng chữ nói.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh nhìn anh, "Em không quan tâm."
“Em suy nghĩ kĩ đi.” Bạc Đình đút tay vào túi quần, quay người ủ rũ rời đi.
Anh đương nhiên muốn cưới cô!
Nhưng đây là chuyện cả đời, cô mới mười tám tuổi, rất nhiều chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Anh không muốn cô phải hối hận.
Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng của Bạc Đình, cảm thấy hơi chán nản.
Vì sao cô không thể làm anh động lòng?
Bên kia, Thẩm Kiều Kiều bị Lý Phượng Chi đánh một trận, cô ta nằm trên giường khóc.
“ Mẹ, chuyện này có thể trách con sao? Là Thẩm Thanh Ca ám chỉ con đi trộm chiếc vòng!" Thẩm Kiều Kiều òa khóc nói.
Lý Phượng Chi cũng hối hận vì đã đánh Thẩm Kiều Kiều, "Con thật là, chiếc vòng tay này là của hồi môn của con, vì vậy đừng làm mất nó."
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy không vui.
Tất cả là tại Thẩm Thanh Ca, con khốn đó, đã khiến cô bị đánh! Cô sẽ không tha cho Thẩm Thanh Ca đâu!
“ Mẹ ơi, con không muốn đi học nữa! Con đã 17 tuổi rồi, mới học năm hai cấp hai, cả lớp đều nói con lấy trộm chiếc vòng này, con còn mặt mũi nào mà đi đến trường?" Thẩm Kiều Kiều che mặt và bật khóc.
Lý Phượng Chi vỗ vỗ lưng nàng, "Con học tập không tốt, không đi học cũng không sao, nhưng trong thôn cũng không có bao nhiêu việc tốt để con làm."
“Không phải vị trí người chăn nuôi của Thẩm Thanh Ca là do cha cầu bí thư chi bộ mới có được sao?”