Chương 24 - Em sẽ luôn hôn anh
“Em lại không biết đường đến nhà Tam tử, vì vậy em sẽ luôn hôn anh nếu anh không đưa em tới!” Thẩm Thanh Ca bĩu môi, đe dọa.
Dù sao thì cô cũng là người đã bước sang thế kỷ 21. Cho nên tư tưởng của cô rất cởi mở và không hề có chút ngượng ngùng nào.
“Em. . . Không nên làm càn." Thật lâu sau, Bạc Đình mới phun ra bốn chữ này.
Giống như một cô con dâu nhỏ!
Thẩm Thanh Ca cố gắng nhịn cười: "Anh Đình, mau đưa em đi thôi, nếu không lát nữa mọi người sẽ ra khỏi nhà ăn."
Bạc Đình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đạp xe đạp và để cô ngồi ở ghế sau.
Anh đạp xe với lực rất mạnh và với tốc độ rất nhanh, đường hai người đi không phải là đường lớn mà là một con đường nhỏ ít người qua lại.
Rõ ràng là sợ bị nhìn thấy cùng nhau.
Cô thực sự cảm thấy đau lòng cho anh.
Anh không cần phải tự ti như vậy!
Thẩm Thanh Ca vòng tay qua thắt lưng, áp mặt vào lưng anh, và cô cảm nhận được anh rõ ràng cứng đờ lại.
Cô cười trộm, Bạc Đình bây giờ thật dễ thương!
Nó hoàn toàn bất đồng với doanh nhân lòng dạ sâu không thấy đáy trong tương lai.
Đến đầu thôn phía tây, chiếc xe đạp dừng lại trước một sân gạch nhỏ.
Cô bước xuống ghế sau, Bạc Đình tấp xe sang một bên và khóa lại.
Đột nhiên, cánh cửa gỗ mở ra từ bên trong.
Một cô bé mặt tròn thắt bím tóc tươi cười chạy ra: "Anh Bạc Đình."
Cô bé ấy thấp hơn Thẩm Thanh Ca một cái đầu, nhưng cô bé chắc chắn khoảng mười lăm tuổi.
Khi Hoàng Anh nhìn thấy Thẩm Thanh Ca, ánh mắt trở nên thù địch, "Anh Bạc Đình, chị ấy là ai?"
“Thẩm Thanh Ca, cô ấy chính là người muốn ăn bánh bao nhân miến dưa chua.” Bạc Đình ra hiệu cho Thẩm Thanh Ca đi vào, “Cô ấy muốn nấu cho em một bữa, để cảm ơn.”
“Không cần, chị ấy chính là người chăn nuôi, sao có thể nấu cơm cho chúng ta? Hơn nữa, chị ấy cũng không biết anh Bạc Đình thích ăn gì đúng không? Để em đi làm." Hoàng Anh lạnh lùng quay người đi vào.
Bạc Đình xoa xoa sau đầu, có chút ngượng ngùng: "Đừng suy nghĩ nhiều, cô ta vẫn còn là tiểu hài tử, không lễ phép."
Thẩm Thanh Ca lườm anh một cái, "Anh nói với em cô bé ấy mười tuổi?"
"Anh không biết em gái Tam tử bao nhiêu tuổi, em cao như vậy mới mười tám tuổi, còn em ấy lại thấp như vậy, cũng không thể là mười một tuổi đi."
Cô cười phá lên, cô cao 1m65, ở thời đại thiếu dinh dưỡng này quả thực được coi là cao trong giới nữ.
“Tam tử đang ở trong bệnh viện phải không? Anh có phải hay không luôn tới đây cọ cơm của Hoàng Anh?” Thẩm Thanh Ca cảm thấy miệng mình chua chát.
Cô thực sự muốn cưới Bạc Đình ngay lập tức để chăm sóc anh.
Đều là phụ nữ, cô nhìn thoáng qua có thể chắc chắn rằng Hoàng Anh có ý với Bạc Đình!
Người đàn ông ngu ngốc này, cư nhiên ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Hoàng Anh!
“Em coi thường anh? Em cho rằng anh nghèo?" Giọng nói của Bạc Đình đột nhiên trở nên gay gắt, "Anh sợ em đói, mà anh lại không thích nấu ăn nên đã đến nhờ em ấy."
Ngoài ra, Hoàng Anh là em gái duy nhất còn lại của Tam tử nên anh đang cố gắng tìm mọi cách để nhét ít tiền và chiếu cố họ.
Một người phụ nữ nào đó nguyên bản còn hơi ghen tị, nhưng ngay lập tức được xoa dịu.
Giống như một vở kịch thay đổi sắc mặt vậy, vẻ mặt u ám của cô lập tức trở đáng yêu: "Vậy sau này anh Đình cho em ăn gì em cũng sẽ ăn, anh đừng làm phiền người khác."
Nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô ngọt ngào gọi anh Đình, bảo anh trao trái tim cho cô đều được.
Bạc Đình đồng ý mà không cần suy nghĩ, "Được."
Sau khi trấn an Bạc Đình, Thẩm Thanh Ca xắn tay áo đi theo vào bếp.
Nhà bếp của họ rất đơn giản, không có loại rau nào khác ngoại trừ bắp cải.
Hoàng Anh đang thái rau một cách điêu luyện, chiếc thớt phát ra tiếng động lớn.
“Người chăn nuôi, chị là người chăn nuôi heo, đừng vào bếp, trên người chị có mùi khó chịu." Hoàng Anh khoa trương nhéo lại mũi của mình.
Thẩm Thanh Ca mới lười đi đối phó với những phương pháp cãi nhau của học sinh tiểu học cấp thấp như vậy.
Cô tìm một góc, lấy trứng gà và trứng vịt bắc thảo từ trong không gian ra.