Chương 20: Đội phòng chống 4 hại
“Trại chăn nuôi không phải chỉ dành cho súc vật sao, giờ còn quản lý đến ruồi bọ?” - Bà Tôn rất lấy làm lạ.
“Vâng, đúng là để quản lý súc vật, nhưng chẳng phải chuột bọ cũng là súc vật sao? Vả lại lãnh đạo đã dạy: chúng ta làm công tác thì không nên nhìn một cách phiến diện.”
“Sao trước đây tôi chưa từng nghe ông nhà nhắc đến nhỉ?”
“Có lẽ chủ nhiệm Tôn lấy việc công tác trên huyện làm trọng, ‘Diệt trừ 4 hại’ chỉ là phong trào nhỏ không cần chủ nhiệm Tôn phải hao tâm tổn sức làm gì, nếu bắt ông ấy tham gia thì không phải là đang gia tăng thêm gắng nặng cho ông ấy sao?”
“À, ra thế!” - bà Tôn dần hiểu ra vấn đề. Chồng bà hiện đang đảm nhiệm chức chủ nhiệm hồng vệ binh nên ít nhiều gì cấp dưới cũng ra sức mà nịnh bợ, lấy lòng hòng được nâng đỡ. Nếu không tại sao chẳng nói chẳng rằng gì chạy đến nhà người ta đòi tiêu diệt bốn hại gì đó, lại còn ưu tiên nhà mình trước nữa chứ.
Hơn nữa, bà Tôn trước giờ đều thích trông mặt mà bắt hình dong, nên khi nhìn cậu thanh niên mi thanh mày tú, ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi sáng sủa thế này bà cũng sinh chút thiện cảm.
“Không giấu gì cậu, mấy ngày nay bọn chuột phá nhà chúng tôi ghê quá, cái áo khoác (xịn) tôi nhờ người quen mua giúp từ Thượng Hải về cũng bị chúng cắn nát bươm cả ra. Tôi cũng đang định đầu giờ chiều đi mua gói thuốc chuột đây.”
Bà Tôn vừa dẫn đường cho Hà Hưng Gia vào nhà vừa hỏi: “Mà chỗ các cậu dùng bẫy chuột hay xài thuốc diệt chuột thế?”
Hà Hưng Gia lắc đầu.
“Hai cách này chúng cháu đều không dùng, vì đặt bẫy và dùng thuốc chuột đều mang lại hiệu quả rất thấp. Với bản năng của loài chuột, bọn chúng sẽ không bao giờ xuất hiện vào ban ngày, chỉ đợi đêm đến không có ai thì mới thò mặt ra kiếm ăn. Nắm bắt được bản tính của bọn chúng rồi, thì độc tính của thuốc diệt chuột và kỹ năng bắt chuột của chúng cháu sẽ không khác gì nhau.” Hà Hưng Gia vừa nói vừa đảo mắt một vòng xem xét nhà Tôn Kiến Tân.
“Tôi chưa hiểu lắm, ý cậu là ngay bây giờ cậu sẽ bắt chuột luôn à? Bằng cách nào chứ?”
Trước giờ người ta không dùng bẫy thì sẽ dùng thuốc, cách trả lời của Hà Hưng Gia khiến bà Tôn muôn phần khó hiểu.
“Để cháu thử cho thím xem, thím đứng ở một bên nhìn cháu là được.” Nói xong, Hà Hưng Gia lấy cây gậy mỏng đã chuẩn bị từ trước ra rồi đi đến những chỗ chuột hay ẩn nấp, đầu tiên là tủ bát và gầm giường, bắt đầu gõ cộc cộc không sót chỗ nào.
Từ đầu đến cuối, bà Tôn chẳng nói gì mà lẳng lặng đi sau lưng Hà Hưng Gia. Nửa ngày trôi qua, chỉ thấy anh cứ cầm cây gỗ gõ mỗi chỗ hai cái rồi ghé tai vào nghe, chẳng biết là nghe cái gì mà nghe nửa ngày trời … có thật là làm được không đây!
Hà Hưng Gia cuối cùng cũng dừng lại chỗ một cái tủ, quay sang nhìn bà Tôn hỏi: “Có thể dời cái tủ này ra chỗ khác không?”
“Ờ, được chứ!”
Sau khi được chủ nhà cho phép, Hà Hưng Gia liền dời tủ sang một bên, quả nhiên ở mặt sau của cái tủ chính là hang chuột. Anh móc trong túi ra một bao diêm và một bó rơm đã chuẩn bị sẵn, sau đó châm lửa đốt rồi huơ huơ ở cửa hang. Không bao lâu khói trắng xộc vào vây mù mịt cả hang ổ của bọn chuột.
Hà Hưng Gia nhìn ngó bức tường rồi quay sang hỏi bà Tôn: “Mặt sau của tường này là phòng ngủ hả thím?”
“Đúng vậy, là phòng ngủ của vợ chồng tôi.”
Phát hiện có tiếng chí chách Hà Hưng Gia ghé sát tai vào tường nghe ngóng. Thì ra hai con chuột đang nháo nhào rủ nhau trốn ra bằng cái lỗ gầm giường.
A đây rồi, Hà Hưng Gia nhanh chóng chạy sang phòng ngủ, anh bò xuống gầm giường, nhanh trí lôi cái túi lưới ra bịt ngay cửa hang. Vì kế hoạch của bọn chúng đã bị lộ tẩy nên lọt thẳng vào lưới của Hà Hưng Gia.
Bà Tôn được một phen kinh ngạc, cách này có thể bắt được chuột thật à?!
“Cho hỏi, tên cậu là gì?”
“Cháu … cháu tên Hà Ái Đảng.”
“Cậu Hà, sao cậu có thể biết con chuột sẽ chui vào gầm giường?”
“Thím xem đó, không phải đằng sau bức tường này là phòng ngủ sao, chúng chỉ có thể chui vào đó. Vả lại làm cái nghề ‘Diệt trừ 4 hại’ nhiều năm, cháu cũng có chút kinh nghiệm.”
Sợ hai con tiểu tử thối này lại chạy trốn, Hà Hưng Gia liền dùng cách cũ, lấy dây thừng cột hai đuôi chúng lại rồi chuẩn bị xách chúng rời đi.
“Xong việc rồi cháu phải về đây, không làm phiền thím nữa ạ.” Hà Hưng Gia chưa kịp rời khỏi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Thấy vậy bà Tôn tiến lên mở cửa, không ai khác chính là chị Hồng, vợ của trưởng ban hậu cần huyện uỷ.
“Chị Hồng, ngọn gió nào đưa chị đến đây.”
Người phụ nữ dáng người đậm đà đang đứng trước cổng chính là thím Hồng. Vừa bước vào trong thấy Hà Hưng Gia liền quay sang bà Tôn tò mò hỏi: “Tôi đến tìm thím để hỏi về cách đan len lần trước. Ủa mà, thím đang có khách sao?”
“À vâng, đây là cậu Hà, cậu ta làm trong ‘Đội phòng chống 4 hại’ của trạm chăn nuôi huyện mình.”
“Bốn hại?”
“4 hại chính là bốn loài: ruồi, muỗi, gián, chuột đó chị. Nhà em dạo gần đây ăn không ngon ngủ không yên vì bị lũ chuột quấy phá. Cũng may có cậu Hà bắt giúp. Cậu ấy bắt giỏi lắm, chị xem này, hai con chuột to đùng.” Bà Tôn ra hiệu Hà Hưng Gia cho chị Hồng xem hai con chuột vừa rồi.
Bất đắc dĩ, anh buộc phải phối hợp với bà Tôn, giơ lủng lẳng hai con chuột lên ngang tầm mắt thím béo.