Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 2 - Chương 1: Chỉ là tới bây giờ, ta bỗng cảm thấy rất mơ hồ

Ta ngẩng đầu nhìn Ngọc Dĩ chân nhân: “Là ta đâm Vãn Nhĩ Nhĩ, nhưng ta không giết Ân Chu. Nếu ngươi muốn giết ta để báo thù cho con trai thì cũng phải đợi thẩm vấn xong đã.”

Ta đứng dậy, muốn phủi bụi trên người, nhưng trên váy toàn lá máu,

Ta sờ lên hông, Ngọc Long kiếm cũng không có ở đó, trong lòng bàn tay ta đẫm máu, ươn ướt, dinh dính.

Đội tuần tra muốn bắt ta, ta cũng phối hợp đeo gông chân chuyên dành cho tội nhân của Phù Lăng Tông, sau đí tu vi bị phong ấn, mỗi bước đều đau đớn như đi trên mũi dao.

Trong đêm, đèn ở ở Phù Lăng Tông sáng dần lên, Nam Huyền Đường phủ bụi đã lâu, nay sảnh hỏi tội lại mở ra vì ta.

Nam Huyền Đường chủ là mỹ nhân hết thời, bà ta ngồi trên ghế cao, đôi mắt lạnh lùng dò xét ta.

Ngọc Dĩ chân nhân ngồi bên cạnh bà ta, cố nén đau đớn trong lòng.

Tất cả phong chủ ở Phù Lăng Tông đều xuất hiện, ngày thường ít khi thấy những người này tụ tập đông đủ như vậy, chỉ thiếu mỗi sư phụ chưởng môn của ta, ông ấy và nhị sư huynh đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi.

Ta quỳ rạp giữa sảnh đường, các đệ tử trong môn được triệu tập khẩn cấp đang lục đục đi vào, ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét, phẫn nộ và những lời xì xào bàn tán.

Mọi người rất rõ ràng, nếu chỉ là xích mích nhỏ thì cũng có thể bỏ qua, nhưng thật sự làm trái với môn quy, không để ý tình nghĩa, giết người xả giận thì chẳng khác nào phản đồ của môn phái.

Trước mặt ta là thi thể của Ân Chu, sắc mặt trắng bệch, nằm im trên đất, trên cổ có vết tím xanh, rõ ràng là bị b.óp chết.

Vãn Nhĩ Nhĩ không ở đây, vì thương thế quá nặng nên đã được phong chủ Tam phong đưa đi trị liệu.

Có đệ tử dâng một thanh kiếm lên, Ngọc Long kiếm vốn có ánh sáng nhàn nhạt giờ phút này cũng chẳng khác nào một thanh kiếm bình thường, máu đông lại trên thân kiếm, giống như tội nghiệt không cách nào rửa sạch được.

Đệ tử kia đưa kiếm cho Nam Huyền Đường chủ, cúi người xuống: “Kiếm ở ngực sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ đã được lấy ra, là Ngọc Long kiếm của thiếu chủ Lý Ngư Châu. Thương thế của Vãn sư muội quá nặng, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”

Trước đó, ta đã kể lại tình huống một lần, ta nói ta thấy Ân Chu khác thường nên đã theo hắn ta đi vào rừng cấm.

Nhìn thấy hắn ta bị ma tu bắt, nguy hiểm tính mạng, ta mới xuất kiếm cứu người, chỉ là không biết trúng yểm thuật từ khi nào, nhận nhầm Vãn Nhĩ Nhĩ thành ma tu, đâm một kiếm vào lồ.ng ngực nàng ta.

Nhưng Nam Huyền Đường chủ nói ở hiện trường không có ma khí, cũng không có người lạ nào, rõ ràng là ta ăn nói lung tung, tất cả bằng chứng đều chỉ ra ta là thủ phạm.

Người duy nhất biết chuyện này là Vãn Nhĩ Nhĩ vẫn đang hôn mê, bây giờ ta không có cách nào biện minh cho mình.

Nam Huyền Đường chủ hỏi: “Đệ tử thứ ba của chưởng môn, Triều Châu?”

Ta đáp: “Là ta.”

Bà ta chậm rãi lên tiếng: “Kiếm cắm trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ là kiếm của ngươi?”

Ta đáp: “Đúng vậy.”

Bà ta hỏi lại: “Ngươi ghen ghét Vãn Nhĩ Nhĩ vì đã đánh bại ngươi ở Đăng Vân Đài chỉ trong mười chiêu, không hài lòng về việc Ân Chu nhiều lần khiêu khích ngươi?”

Ta khàn giọng: “Đúng vậy.”

Ta cũng có chút kinh ngạc, khóe mắt hơi ươn ướt, thì ra sau khi sống lại, ta có thể nhẹ nhàng thừa nhận hai chữ “ghen ghét” này như vậy.

Ta ghen ghét nàng ta tư chất hơn người, ghen ghét tình cảm Tạ Như Tịch dành cho nàng ta, ghen ghét nàng ta có thể lấy đi Lý Ngư Châu của ta.

Oán khí trong lòng ta nhiều năm bỗng nhiên tan biến, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, ta mơ màng ngẩng đầu lên.

Nam Huyền Đường chủ nhắm mắt lại, vừa tiếc hận, vừa chán ghét, nhấn mạnh từng chữ: “Triều Châu giết hại đồng môn, phạt hủy gân cốt, phế tu vi, đợi chưởng môn quay về sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng.”Ta biết, bà ta làm vậy là đã để lại đường lui cho ta, nhưng Ngọc Dĩ chân nhân lại tức giận đứng dậy, không chấp nhận phán quyết như vậy.

Ta dập đầu xuống đất, coi như tạ ơn bà ta đã giơ cao đánh khẽ, sau đó nói: “Triều Châu không phục, không nhận tội. Xin mọi người chờ một chút.”

Gương mặt Ngọc Dĩ chân nhân lộ vẻ bi thương, cười lạnh một tiếng: “Bằng chứng vô cùng xác thực, còn muốn kéo dài thời gian? Chờ để làm gì? Chờ tôn giả của Lý Ngư Châu tới đây hộ giá cho ngươi, hay là chờ lão già Bạch Huyền kia trở về?”

Bạch Huyền là sư phụ của ta, từ trước đến giờ, Ngọc Dĩ và sư phụ vốn không hợp nhau, ông ta cũng từng định thu ta làm đồ đệ, nhưng ta là người yêu thích cái đẹp, ngày ấy ta còn nhỏ nhưng đã ôm chặt chân sư phụ ta không chịu buông, nhờ vậy, ta trở thành đồ đệ của ông ấy.

Ta nhìn Nam Huyền Đường chủ, thấp giọng nói: “Chỉ cần một canh giờ là được.”

Bà ta trầm ngâm một hồi, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Việc này chưa có tiền lệ, nếu có người nguyện ý bảo lãnh cho Triều Châu thì cũng có thể cho thêm một canh giờ.”

Bà ta đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh: “Có ai nguyện ý bảo lãnh cho nàng không? Người bảo lãnh sẽ chịu cùng tội với nàng.”

Ta cũng đứng lên, mọi người thấy ta nhìn tới thì đều né đi, ý nghĩa vô cùng rõ ràng.

Có sư muội muốn đứng ra, lại bị người bên cạnh nàng ấy giữ chặt lại.

Ta còn nhớ nàng ấy, chính là Ngọc Như đã từng bắt chuyện với ta mấy lần.

Không ai bằng lòng bảo lãnh cho ta, có lẽ là do sợ hãi, cũng có lẽ là do chán ghét.

Ta gục đầu xuống, có đệ tử không nhịn được phẫn nộ, tiến lên giật chuông vàng bên hông ta xuống, biểu tượng đệ tử thân truyền của chưởng môn cứ như vậy rơi xuống đất.

Tóc của ta xõa tung, ta đưa tay lên, thấy vết máu trong lòng bàn tay đã sớm khô lại.

Trong trí nhớ của ta, rất ít khi ta chật vật như vậy.

Ta im lặng hồi lâu, sau đó khẽ lên tiếng: “Các vị trưởng lão, đường chủ, sư huynh, sư tỷ… 10 tuổi ta đã vào Phù Lăng Tông, từ đó đến nay đã được năm năm, từ một đứa trẻ ngây thơ, ta đã trở thành một thiếu nữ. Hàng ngày, ta bận tu luyện, tính tình lại hơi khó gần, không thể thân thuộc với các vị như sư muội Vãn Nhĩ Nhĩ mới tới, đúng là rất đáng tiếc. Không biết ta đã từng nói chưa, nhưng trong lòng ta, Phù Lăng Tông cũng quan trọng chẳng khác gì Lý Ngư Châu. Ngày nào ta cũng dậy sớm, đi đến chủ phong để tiếp thêm linh lực cho nước suối, nhìn nó chảy khắp tông môn, có thể giúp đỡ mọi người, ta cũng vô cùng vui vẻ.”

“Ta từng bị một hậu bối chưa bước vào môn phái đánh hạ trong vòng mười chiêu, ta thừa nhận, ta đã sinh lòng ghen ghét. Có một vấn đề ta đã suy nghĩ rất lâu, vì sao các người lại cảm thấy ta sẽ vì ghen ghét mà gây khó dễ cho nàng ta? Chẳng lẽ tất cả thiên tài bị đánh bại đều phải nổi điên sao? Từ khi rớt xuống khỏi Đăng Vân Đài, ta đã từng thấy rất nhiều ánh mắt tiếc hận, nghi ngờ… Nhiều năm như vậy, ta không thể khiến mọi người hiểu được tính cách của ta, quả thật là thất bại. Đương nhiên, ta cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, nếu như ta ghen ghét, ta nhất định sẽ không hại người này, mà sẽ cố gắng gấp trăm, gấp nghìn lần để trèo nên đỉnh núi cao hơn!”

Ta nói được mấy câu, giọng cũng khàn đi, lệ rơi đầy mặt.

Ta chưa bao giờ hối hận về việc đã vào Phù Lăng Tông bái sư.

Ta từng lập chí, muốn chém hết tà ma trong thiên hạ, chỉ là tới bây giờ, ta bỗng cảm thấy rất mơ hồ.

Kiếp trước, giờ phút này ta vẫn đang xấu hổ nhốt mình trong phòng, không dính dáng gì đến sự việc này.

Bây giờ, ta nói ra những lời này, cũng như giải được nút thắt trong lòng, nói ra những điều mà kiếp trước đến chết ta vẫn không có cơ hội mở miệng.

Cuối cùng, ta cảm thấy bản thân không làm sai, thứ sai là vận mệnh gian truân, là Vãn Nhĩ Nhĩ đột nhiên xuất hiện, khiến cho ta từng bước thụt lùi, trở thành người tầm thường.

Thực ra, ta đã sớm biết, ta cũng có lỗi sai.

Nếu ta bớt đi một chút kiêu ngạo, bớt đi mấy phần tự đắc thì quan hệ giữa ta và những người khác sẽ không giống như cách một tầng băng mỏng, mỏng manh đến mức ánh nắng của Vãn Nhĩ Nhĩ mới chiếu xuống đã nhanh chóng tan ra.

Gió bên ngoài Phù Lăng Sơn không ngừng thổi, trong căn phòng yên tĩnh bỗng có gió lùa vào: “Ta bảo lãnh cho nàng.”

Ta quay đầu lại, thấy Hạ Từ Thanh dựa vào cửa, lụa trắng che trên mặt, bởi vì vội vàng đi ra ngoài nên chỉ tiện tay khoác một lớp áo ngoài, nhưng dáng vẻ tùy ý như vậy lại có mấy phần phong lưu, giống như là hoa lê nở giữa đêm xuân khiến vào nữ đệ tử đỏ mặt.

Hạ Từ Thanh đi đến bên cạnh ta, đỡ ta không gục xuống, lặp lại một lần nữa: “Ta đến để bảo lãnh.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, hắn ta không giống những người ở đây, trên người hắn tản ra cảm giác thoải mái và tự tin.

Thật châm chọc, ta ở Phù Lăng Tông năm năm, mà lại không thể sánh được với Hạ Từ Thanh vừa quen biết vài ngày.

Ngọc Dĩ chân nhân cười lạnh: “Ngươi không phải đệ tử của Phù Lăng Tông, ai cho ngươi bảo lãnh?”

Bầu không khí chìm trong im lặng.

Có sư muội hất tay đồng môn ra, đỏ mặt bước ra, lớn tiếng nói: “Ta bảo lãnh cho sư tỷ, ta tin tỷ ấy!”

Không biết có phải là do hiệu ứng đám đông hay không, nhưng càng lúc càng nhiều người đứng dậy bảo lãnh cho ta.

Có trưởng lão quơ tay, ta tưởng ông ấy muốn trách mắng, nào ngờ ông ấy lại nói: “Ta đã nhìn thấy Triều Châu lớn lên, từ lúc chỉ cao bằng này, bây giờ đã cao đến như vậy, ta nghĩ ta nên đứng ra bảo lãnh cho con bé một lần.”

Chuyện đến nước này, dù là Ngọc Dĩ chân nhân cũng không thể nói thêm điều gì.

Mọi người bèn chờ đến một canh giờ sau, khi sắc trời vừa hửng sáng, ta xốc tấm vải trắng che kín Ân Chu lên, quả thực trên người hắn ta không có một tia ma khí nào, chỉ có vết bầm tím trên cổ.

Ta thở dài một hơi, hai tay làm pháp quyết phức tạp, gông trên chân vẫn xích rất chặt, giống như khảm vào trong xương cốt, ta nhíu mày chịu đựng, đợi đến khi ánh sáng đầu ngày xuyên qua mái ngói bằng lưu ly, ta mới rút cây trâm trên đầu ra, vạch một cái vào lòng bàn tay.

Máu tươi chảy xuống cổ Ân Chu.

Lý Ngư Mộng khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể đi vào cảnh tượng trước khi chết của hắn ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất