Hai ngày nay ta bị dẫn đi gặp rất nhiều người, đều là người có danh tiếng ở Lý Ngư Châu, đây là bước đệm cho việc trở thành châu chủ của ta.
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, ta mới viết thư gửi về Phù Lăng Tông: “Sư phụ, người biết người nào có thể sai bảo rắn độc không?”
Loại rắn độc này là Hủy Xà, vốn không nhiều, huống chi là nó còn sinh ra linh trí, sống lại một đời, có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra.
Kiếp trước không có chuyện rắn độc, nhưng lại xảy ra chuyện dì ta cướp đoạt chức thiếu chủ, trục xuất ta khỏi Lý Ngư Châu.
Cho nên ta luôn cảm thấy dì sợ ta cướp quyền mới cản trở ta… Nhưng lần này, ta muốn xác nhận lại một chút.
Ta vốn không kỳ vọng sẽ được sư phụ trả lời, dù sao phần lớn thời gian ông ấy đều đi ra ngoài.
Không ngờ, hôm sau thư từ Phù Lăng Tông đã gửi đến tay ta, sư phụ đáp lại rằng: “Hủy Xà cũng là rắn, người khống chế nó hẳn là rất thành thạo khống chế động vật, thậm chí còn có thể nghe hiểu xà ngữ.”
Khống Thú Thuật?
Hình như ở Lý Ngư Châu có một gia tộc có thể khống thú, còn mở Dị Thú Phường, nằm dưới danh nghĩa của Cốt phu nhân.
Ta không nghĩ ra manh mối, bèn bỏ chuyện này sang một bên.
Rất nhanh, đã mấy ngày trôi qua, Lý Ngư Châu chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, thuyền lớn đậu đầy bến.
Cửu vực trên lục địa nhận được thiệp mời của Lý Ngư Châu đều phái người đến tặng lễ.
Lý Ngư Châu không kết giao nhiều với thế giới bên ngoài, nhân cơ hội này mọi người cũng muốn mở rộng quan hệ một phen.
Thực ra, từ lúc sư phụ liên tục không ở sư môn, ta có thể nhận ra được các nơi đã sớm không ổn định, nhiều lần xảy ra hiện tượng kỳ quái, lại có lời đồn lưu truyền từ trăm năm trước, toàn bộ tu chân giới đều ngập trong bầu không khí khẩn trương.
Phù Lăng Tông cũng phái người tới.
Sư phụ bận rộn không đến được, người đến là đại sư huynh và nhị sư huynh, ngoài ra còn có đám người Vãn Nhĩ Nhĩ, đều là người nổi bật trong thế hệ này của Phù Lăng Tông.
Bọn họ đi đến cung châu chủ gặp ta, dì ta cũng ở đó.
Khi ta nhận được thông tin thì lập tức đi tới chủ điện, nhìn thấy đại sư huynh đứng đó, xem ra khôi phục không tệ, xung quanh có linh khí quanh quẩn, hơi thở bình ổn hơn trước đó rất nhiều.
Nhị sư huynh Tống Lai lẻn đến trước mặt ta, nhìn ta mặc đồ của Lý Ngư Châu, huynh ấy nói: “Lần đầu tiên ta ý thức được Triều Châu là một sư muội…”
Ta giẫm lên chân huynh ấy, Tống Lai kêu khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Ta vừa thấy các cô nương ở chỗ muội thì đã thích rồi, đang định làm mối cho đại sư huynh.”
Ta còn chưa kịp trả lời, lại cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn dò xét Tống Lai, ta đưa mắt nhìn qua, thấy dì nhíu mày lại, lộ vẻ ghét bỏ, đáng sợ tới mức ta và Tống Lai phải giữ khoảng cách xa mấy trượng.
Cuối cùng, ánh mắt bà ấy dừng trên người Vãn Nhĩ Nhĩ.
Vãn Nhĩ Nhĩ đang nhìn xung quanh, trong điện là trân bảo mà các đời châu chủ trước để lại.
Nàng ta nhìn chăm chú vào một gốc cây san hô đỏ quý giá.
Dì cười giễu cợt một tiếng, không hề khách sáo: “Ngươi chính là người đánh bại Triều Châu hai lần?”
Vãn Nhĩ Nhĩ lấy lại tinh thần, ý thức được động tác thất lễ của mình, nàng ta hơi đỏ mặt: “Đúng vậy.”
Dì nói: “Cũng không tệ lắm, nếu ngươi còn có thể giữ thiên phú như vậy, sau khi rời khỏi Phù Lăng Tông có thể đến Lý Ngư Châu tìm một chức vị, canh giữ thiếu chủ Triều Châu không yên phận này.”
Vãn Nhĩ Nhĩ siết chặt nắm đấm, bị dì nhục mạ mà không dám nói gì.
Ta chờ Côn Luân Hư rất lâu, lại không chờ được Hạ Từ Thanh, chỉ chờ được tên sư đệ mặt tròn của hắn ta, chính là người lần trước đã tới đón hắn ta về.
Sư đệ kia lấy một hộp ngọc trong tay áo ra, hậm hực nói: “Đây là Hạ sư huynh nhờ ta chuyển cho ngươi, chúc ngươi cập kê vui vẻ.”
Ta ừ bừa một tiếng, không ngờ tên sư đệ kia kinh ngạc mở tròn mắt nhìn ta: “Ngươi biết Hạ sư huynh có bao nhiêu nữ tử ái mộ không? Ta chưa bao giờ thấy huynh ấy chủ động tặng đồ cho người khác đâu, ngươi đúng là không biết quý trọng!”
Sau đó, hắn ta lẩm bẩm: “Hạ sư huynh đã dính bụi trần mất rồi, Côn Luân Hư ai cũng yêu Hạ sư huynh…”
Ta ngắt lời hắn ta: “Sao Hạ Từ Thanh không đến?”
Hắn ta buồn bã nói: “Sư huynh lại bệnh rồi.”
Hiện giờ ta cũng không biết rốt cuộc Hạ Từ Thanh bị bệnh gì, có lẽ lần sau phải tự mình hỏi rõ mọi chuyện mới được.
Màn đêm buông xuống, Lý Ngư Châu đèn đuốc sáng trưng.
Ngày mai chính là lễ cập kê của ta, ta ngồi bên thành hồ, nghe tiếng sóng biển đập vào sườn núi, mở hộp ngọc của Hạ Từ Thanh ra, bên trong là một chiếc lắc chân tinh xảo.
Bên cạnh có chữ viết: “Nghe nói lễ cập kê ở Lý Ngư Châu phải dùng chân trần đi trong Linh Hải, lắc chân này có thể chống lạnh, giảm đau nhức. Tiểu Triều Châu, tiểu thiếu chủ, mỗi ngày đều phải thật vui vẻ.”
Lúc này, ta đeo lên chân thử một chút, quả thực rất xinh đẹp, cũng rất có tác dụng.
Có người bạn như Hạ Từ Thanh đúng là phúc của ta.
Tối nay không trăng không sao, ta tưởng Tạ Như Tịch sẽ không tới, kết quả là rèm lụa bị gió thổi lên, thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện.
Từ lần trước, ta nói ba điều kiện với Tạ Như Tịch xong, hận ý trong lòng ta đã tan biến rất nhiều.
“Không phải vết thương của ngươi đã gần khỏi hẳn rồi sao?” Ta hỏi.
Tạ Như Tịch hình như muốn nói điều gì đó, ánh mắt lại ngừng trên lắc chân của ta.
Ta tươi cười: “Đẹp đúng không? Hạ Từ Thanh tặng ta.”
Hắn lùi về sau một bước, không đáp lại.
Ta tiếp tục nói: “Ngươi nhìn thấy Vãn Nhĩ Nhĩ không? Hôm nay nàng ta còn hỏi ta ngươi có tới đây không? Ta đoán là ngươi bị thương, không muốn cho nàng ta biết, cho nên ta đã không nói tin này ra, mong ngươi đừng trách.”
Hình như hắn không nghe thấy ta nói gì.
Hắn chậm rãi đến gần, ánh mắt tối như nước Linh Hải, ngồi xổm trước mặt ta.
Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Thật xin lỗi.”
Tạ Như Tịch ngẩn người, lòng ta hơi chua xót, khẽ nói: “Xin lỗi vì đã dây dưa ngươi lâu như vậy, xin lỗi vì đã theo đuổi ngươi nhiều năm như thế. Kiếm Quân, nếu ngày nào đó ngươi nhớ lại đoạn thời gian đó, xin hãy thông cảm cho ta tuổi nhỏ vô tri, tuyệt đối đừng tức giận.”
Ta thích ngươi, ngươi cũng đừng để trong lòng.
Kiếp trước ta nhận rất nhiều đau khổ mới nói ra được, nhưng bây giờ, ta lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Mặt trăng vừa bị mây đen che khuất dần lộ ra, ánh trăng chiếu lên gương mặt tái nhợt của Tạ Như Tịch, hắn nghẹn ngào một hồi, không phản ứng lại ta.
Cuối cùng, hắn mới chậm rãi lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
Ta mím môi cười: “Không có sau đó. Nếu thật sự có, ta chúc ngươi sớm ngày phi thăng, đã rất lâu tu chân giới không có tiên nhân rồi.”