Sáng sớm hôm sau, ta đến gặp minh chủ của Tiên Minh.
Điều khiến ta kinh ngạc là tu vi của ông ta không cao lắm, nhưng lại che giấu tuổi tác giống sư phụ ta, nhìn chẳng khác nào một tu sĩ trung niên bình thường.
Minh chủ họ Mạnh, ông ta cười híp mắt: “Dì ngươi đã sớm gửi thư cho ta, nói ngươi sẽ tới đây tìm Tạ Như Tịch. Rất lâu trước kia, ta đã coi Như Tịch như con trai của mình, thiên phú của hắn rất tốt, nếu có thể thành đôi với thiếu chủ Lý Ngư Châu thì cũng là một mối lương duyên.”
Ta cố gượng cười, sửa lại lời nói của minh chủ: “Là ta đến tìm Tạ Như Tịch và Vãn Nhĩ Nhĩ…”
Ta chưa nói xong thì có người bước vào.
Tạ Như Tịch cầm kiếm, dáng vẻ mệt mỏi.
Đêm qua muộn như vậy mà hắn vẫn còn bận rộn, bây giờ mới chấp hành nhiệm vụ quay về, không mệt mới là lạ.
Tạ Như Tịch giao một lệnh bài cho Mạnh minh chủ.
Mạnh minh chủ giãn cơ mặt ra, thở dài một hơi: “Như Tịch, vất vả rồi. Bên kia mới mang mấy yêu ma đến, lát nữa còn phải phiền ngươi qua đó thẩm vấn.”
Hắn gật đầu.
Ta nhìn thấy đầu ngón tay của Tạ Như Tịch hơi run lên vì mệt mỏi.
Mạnh minh chủ than thở: “Tiên Minh rất nhiều người có năng lực, nhưng tài giỏi như ngươi thì lại không có. Nếu như một ngày thiên hạ đại loạn, vẫn phải dựa vào ngươi mới chống đỡ được.”
Ta không nghe nổi nữa.
Ta biết tu chân giới có kỳ vọng rất cao với Tạ Như Tịch, nhưng làm gì có chuyện đặt toàn bộ hy vọng lên một người?
Cho dù kiếm thuật của hắn hơn người, nhưng hắn cũng chỉ là một con người, cũng biết đau đớn, biết mệt mỏi.
Ta ngẩng đầu lên, cười một tiếng: “Minh chủ, ta phải về Phù Lăng Tông, muốn nhờ Tạ Như Tịch đưa ta về.”
Minh chủ vốn hy vọng ta và Tạ Như Tịch thành đôi, ông ta lập tức thả người: “Được, Như Tịch, ngươi đi đưa thiếu chủ đi.”
Tạ Như Tịch và ta sóng vai ra khỏi Tiên Minh.
Tiên Minh luôn có người qua lại, dường như lúc nào cũng có tiếng chuông báo tin tức vang lên, ai nấy cũng rất vội vàng, dị động phát ra ở khắp nơi.
Có người dẫn ma tộc mới bắt được giam vào ngục, ma tộc kia còn nhỏ, tay chân bị đóng Tiêu Hồn Đinh, hình dáng rất giống đứa trẻ đã đưa cho ta Thiên Diệp Hoa.
Tạ Như Tịch hờ hững nhìn ta, lật tay lấy ra một cuộn tranh, bên trên là tội ác của đứa trẻ ma tộc này, vô cùng tàn ác.
Ta khẽ cười: “Ta biết không phải hắn.”
Tạ Như Tịch im lặng một lúc rồi nói: “Sao ngươi biết?”
Ta đáp: “Vì đó chẳng qua là ảo cảnh dệt mộng mà thôi, vốn không có đứa trẻ kia…”
Tiên Minh phái thuyền Huyền Phượng đưa ta về nhà.
Ta ngồi trên mạn thuyền nhìn ngắm xung quanh.
Ta gọi tên hắn: “Tạ Như Tịch.”
Hắn ngẩng đầu lên.
Ta lớn tiếng nói: “Chuyện của thiên hạ không liên quan tới ngươi! Ngươi đừng nghe những lời nói linh tinh của bọn họ, ngươi làm việc càng nhiều, bọn họ càng thêm thoải mái mà thôi. Ngươi đừng để bị lừa.”
Hắn khẽ run rẩy, sau đó nở một nụ cười, hai mắt hơi cong lên.
Khi thuyền Huyền Phượng cất cánh, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng đuổi tới, có lẽ là nàng ta ở Tiên Minh đủ lâu rồi, tới lúc nên trở về cùng ta.
Ta và Vãn Nhĩ Nhĩ cùng trở về Phù Lăng Tông, trên đường chúng ta không nói chuyện gì.
Về đến nơi, sư phụ cũng đang ở trong môn phái, ta và Vãn Nhĩ Nhĩ bèn đi tới chủ điện gặp ông ấy.
Sư phụ trông có vẻ mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực, khi nghe tới chuyện mất tích thì ông ấy cho Vãn Nhĩ Nhĩ đi ra ngoài.
Sư phụ định sờ đầu ta, lại phát hiện ta không còn là tiểu cô nương ngày xưa nữa, lúc này, ta mới nhìn ra màu thời gian trên người ông ấy.
Ta hỏi sư phụ: “Trong thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra sao?”
Ông ấy khẽ đáp một tiếng, lần đầu tiên lộ ra vẻ mềm yếu, buồn bã nói: “Tương lai của tu chân giới vẫn phải dựa vào đám hậu bối các ngươi.”
Ta có một nghi vấn bây giờ mới dám hỏi: “Sư phụ, vì sao ngươi thu ta làm đồ đệ? Vì sao khi Vãn Nhĩ Nhĩ vào tông môn, ngươi lại không thu nhận nàng ta?”
Sư phụ dùng nét mặt như nhìn kẻ ngốc để nhìn ta, chậm rãi đáp: “Vì Lý Ngư Châu của các ngươi hứa hẹn tân trang lại chủ điện. Khi còn bé ngươi cũng khá đáng yêu, chỉ là ánh mắt rất háo thắng, không chịu thua ai bao giờ.”
Ta không nên dại miệng hỏi câu này thì phải.
Sư phụ hạ thấp giọng, tuyết bỗng bay ngoài cửa sổ, vậy là đã đến mùa đông rồi, chẳng mấy chốc sẽ sang năm mới, sư phụ nói: “Mùa xuân sẽ đến thi đấu mười năm một lần của Côn Luân Hư, phàm là đệ tử có chút tên tuổi trong tiên môn đều sẽ tới tham dự, nghe nói phần thưởng lần này có cả Ngọc Long Đồ. Bây giờ, vì những lời đồn đại kia mà khắp nơi ở tu chân giới xảy ra dị động, cũng vô cùng thấp thỏm lo âu… Lần này, thi đấu ở Côn Luân Hư là một cơ hội rất tốt để củng cố lòng tin, ngươi phải chuẩn bị đầy đủ…”
Kiếp trước, vì vấn đề về thể xác lẫn tinh thần, sư phụ đã để ta lại Phù Lăng Tông, không cho ta ra ngoài, lần này, không ngờ ông ấy lại nói cho ta biết sớm như vậy.
Ta siết chặt Ngọc Long kiếm trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Vậy mà phần thưởng lại là Ngọc Long Đồ!
Trong lòng ta như có lửa cháy hừng hực.
Ngọc Long Đồ từ thời thượng cổ, Lý Ngư Châu cũng từng có bảo vật là Ngọc Long Môn, sau đó thời thế thay đổi, không biết đã lạc đi đâu mất, mà Ngọc Long Đồ chính là thứ có thể chỉ dẫn để tìm ra thần khí.
Các đời châu chủ của Lý Ngư Châu luôn có thiên phú cực kỳ xuất chúng, chỉ là trừ châu chủ đời đầu tiên, không ai có thể phi thăng thành Long Thần.
Mọi người suy đoán là do thiếu thần khí Ngọc Long Môn.
Nhiệt huyết sôi trào, ta vội vàng tạm biệt sư phụ, đi ra ngoài tập luyện.
Ta vô cùng vui mừng, giống như lần đầu tiên nếm đến ưu ái của ông Trời, hớn hở chạy ra ngoài điện, đến khi tuyết trắng phủ đầy đầu ta mới thấy lạnh.
Ta suýt nữa thì ngã xuống tuyết, vô cùng vui vẻ nhưng lại không biết nên chia sẻ cùng ai.
Trong đầu ta nghĩ đến một người, là Hạ Từ Thanh.
Khi ta chạy về phòng lấy giấy bút, ta cắn bút viết thư trên giấy: “Hạ Từ Thanh, cảm ơn lắc chân của ngươi, rất có tác dụng. Ta có một tin vui, nhưng không muốn kể ngươi nghe bây giờ, ta muốn chính miệng nói với ngươi, hẹn đầu xuân năm sau gặp lại.”
Sau đó ta biến giấy viết thư thành một con cá, ánh sáng vàng hiện lên, ta đặt điểm đến là Côn Luân Hư, bí thuật này sẽ giúp ta đưa thư cho Hạ Từ Thanh.
Không biết bây giờ Hạ Từ Thanh thế nào rồi?
Ta vẫn không biết Hạ Từ Thanh mắc bệnh gì, ngay cả sư phụ cũng không biết, chỉ là thấy hắn ta suy yếu hơn người khác, còn lại thì chẳng có gì đáng ngại.
Chỉ là, lần trước, hắn ta nói đã tìm được thuốc, không biết thuốc có tác dụng không, có lẽ đợi lần sau gặp mặt, ta tự mình hỏi hắn ta thì sẽ tốt hơn.
Ta mong chờ thư của Hạ Từ Thanh như vậy, nhưng đến khi tuyết rơi xong rồi, đợt hoa đào đầu tiên trên Phù Lăng Sơn cũng nở mà ta vẫn không nhận được thư phản hồi của hắn ta.