Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 10 - Chương 4: Quả thật không chừa chút đường lui nào cho bản thân

Sau đêm hôm đó, ta không thấy Tạ Như Tịch nữa, Tiên Minh đã triệu hồi hắn đi.

Vì thi đấu tiên môn mà khí thế của các tu sĩ tu chân giới cũng tăng lên, nhưng yêu ma xuất hiện càng lúc càng nhiều, giết mãi không hết mới là nguyên nhân khiến bọn họ lo lắng.

Ta lại một lần nữa đứng trong Nam Huyền Đường, nhiệm vụ đã nhiều hơn thời gian trước, độ khó cũng tăng lên không ít.

Từ thôn dân mất gà đã chuyển thành trẻ con bị ma vật ăn thịt, ngay cả những đệ tử lâu không ở tông môn như ta cũng cảm nhận được sự khác thường.

Ta tiện tay kéo một nhiệm vụ liên quan đến tà ma.

Đệ tử trong tông môn đang bàn luận về tin tức mới nhất của tu chân giới, có đệ tử phẫn nộ nói: “Người của Tiên Minh thật quá đáng, bọn họ không coi chúng ta ra gì, cứ tùy tiện bắt người như vậy sao? Ai biết được bọn họ bắt nhiều người như vậy là vì lẽ gì, có khi bắt vì không thuận theo bọn họ cũng nên.”

Người bên cạnh ngăn hắn ta lại, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, hôm trước có nghe tin về Bách Hoa Tông ở gần chúng ta không? Đó là một môn phái nhỏ khoảng trăm người, nghe nói Kiếm Quân dẫn người giam giữ tông chủ, tông chủ không phục nên phản kháng, cuối cùng Kiếm Quân dứt khoát coi như ma tu, xử trí tại chỗ.”

Ta nghe xong cũng căng thẳng, trở về lại nghe thấy các sư huynh đang bàn tán chuyện này.

Đại sư huynh lắc đầu nói: “Không thể làm vậy được.”

Sư phụ nhìn thấu nhiều chuyện hơn huynh ấy: “Ra tay dứt khoát một chút cũng thuận tiện làm việc hơn. Chỉ là, đứa nhỏ họ Tạ này… quả thật không chừa chút đường lui nào cho bản thân.”

Đúng như vậy, mặc dù danh tiếng của Tạ Như Tịch và Tiên Minh hơi kém, nhưng hiệu suất làm việc của Tiên Minh lại tăng lên cao.

Một năm nay, tu chân giới như bị bao phủ bởi mây đen, ngày nào ta cũng chăm chỉ tập luyện, lật sắp hết Tàng Thư Các của Phù Lăng Tông mà vẫn không thấy chút thông tin nào về Quan Sơn.

Xuân qua đông đến, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Ta từng ngó xuống dưới vách núi nhiều lần, nhưng đừng nói ta, ngay cả Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không gặp được Tạ Như Tịch mấy lần.

Một năm này, Tạ Như Tịch dần dần có dáng vẻ của Kiếm Quân, ngay cả Mạnh minh chủ cũng phải nhượng bộ hắn vài phần.

Bởi vì tình hình bây giờ không ổn định, có rất nhiều đệ tử đã trở về gia tộc, ngay cả sư muội Ngọc Như cũng tới tạm biệt ta.

Gương mặt tròn của nàng ấy đã gầy đi nhiều: “Cha mẹ muội chỉ có một đứa con gái là muội, cách đây không lâu, Điền quản sự trong gia tộc bị yêu lang cắn bị thương ở chân, suýt nữa gây nguy hiểm cho mọi người trong nhà. Muội ở Phù Lăng Sơn đã học đủ nhiều, là lúc nên trở về.”

Ta nhìn nàng ấy, nàng ấy bây giờ giống như ta khi mới sống lại vậy.

Nàng ấy thở hổn hển đuổi theo ta, cười híp mắt kể câu chuyện của mình.

Ta giúp nàng ấy vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, khẽ đáp một tiếng: “Ta biết rồi, Ngọc Như sư muội, nếu muội gặp phải chuyện khó xử lý, nhớ phải nói cho ta biết.”

Hai mắt nàng ấy đỏ lên, ôm chặt lấy ta, sau đó xách tay nải xuống núi.

Ta không trở về nhà, bởi vì ta biết, dì ta ước gì ta chết nơi xứ lạ, không muốn ta trở về cản trở tầm mắt của dì.

Ta và Tống Lai nhàm chán chơi bài, chợt nghe thấy bên tai có tiếng nổ truyền đến, hình như là thứ gì đó sụp đổ.

Tống Lai đang buồn ngủ bỗng hoảng hốt đứng lên, nhìn xung quanh nói: “Cái gì sập vậy? Phù Lăng Sơn sắp sập sao?”

Ta nằm sấp, ngắm cảnh bên ngoài qua song cửa, nơi này địa thế rất cao, có thể nhìn thấy hàng ngàn khe núi nhấp nhô, tiếng động truyền từ phía đông nam xa xôi tới.

Nếu nó có thể truyền đến nơi này, e là cả Cửu Vực cũng sẽ nghe thấy.

Ta quay đầu, nhìn Tống Lai, gằn từng chữ: “Không phải, là Bất Chu Sơn sụp đổ.”

Trăm ngàn năm trước, Cửu Vực ở tu chân giới đã đánh bại ma giới, cùng nhau phong ấn ma tộc dưới chân núi Bất Chu Sơn.

Bất Chu Sơn sụp đổ, đương nhiên ma vực sẽ xuất hiện ở nhân gian.

Khi ta chết, ma vực đã có quy mô rất lớn, yêu ma nhiều không đếm xuể, tràn ra làm hại nhân gian, tu chân giới rơi vào thế yếu.

Nếu như nói, trước đây mọi người còn không tin vào lời đồn, thì việc Bất Chu Sơn sụp đổ đã khiến bọn họ tin đến bảy, tám phần.

Bài trên tay Tống Lai rơi đầy đất, Phù Lăng Sơn cũng vang lên tiếng chuông ngân dài, đây là tín hiệu triệu tập các đệ tử tới chủ điện tập hợp.

Ta và Tống Lai vội vàng tiến về chủ điện.

Trên đường đi, huynh ấy rất im lặng, ta lo lắng nắm lấy cổ tay huynh ấy, lại thấy huynh ấy quay đầu nhìn ta, hình như đã hạ quyết tâm: “Ta quyết định rồi, ta muốn thành hôn cùng Miêu Miêu!”

Miêu Miêu là mỹ nhân đeo mặt nạ heo huynh ấy vừa gặp đã yêu ở Lý Ngư Châu.

Đêm đó, huynh ấy đi theo người ta, đại sư huynh nói Tống Lai đã bị Miêu Miêu trêu đùa, lột sạch trang phục ném ra giữa đường phố đông người.

Ta khẽ nhếch môi, tiếc nuối nói: “Ta quên không nói cho huynh biết, Miêu Miêu là nam tử.”

Lý Ngư Châu thường xuyên có những mỹ nhân không phân biệt giới tính như thế này.

Huynh ấy sợ hãi trợn tròn mắt, kinh ngạc ngẩn người, có thể thấy đã bị đả kích rất lớn.

Ta đi lướt qua huynh ấy, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất