Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 12 - Chương 2: Triều Châu, ngươi bị phạt cấm túc một tháng

Trên Linh Hải vô cùng yên tĩnh, ánh nắng phủ lên mặt biển, ta và Dung cô xuống thuyền ở Lý Ngư Châu.

Bà lão lần trước lại buộc dây đỏ cho ta, cười tủm tỉm: “Thiếu chủ lại quay về rồi sao?”

Ta gật đầu, lúc trước bến thuyền có rất nhiều người mở sạp buôn bán, bây giờ lại chẳng còn mấy.

Có chủ tiệm bán cá đưa cho ta hai con cá: “Thiếu chủ nếm thử đi, con cá này ăn sống rất ngon, cũng có ích cho việc tu luyện.”

Ta đưa tay nhận lấy, kết quả bên kia lại truyền tới âm thanh, chủ quầy hốt hoảng thu dọn quầy hàng.

Ta nhìn sang, cận vệ của dì ta đang nghiêm nghị xua đuổi người.

Chủ hàng cá thu dọn đồ xong rồi nói: “Từ sau lần trước, châu chủ đại diện quản lý mọi chuyện trong châu rất nghiêm ngặt, ngay cả những sạp buôn bán nhỏ như ta cũng không được bày ở bến thuyền, bắt được sẽ bị xử phạt.”

Hắn ta nôn nóng rời đi, ta nghe thấy tiếng nghị luận bất mãn nổi lên bốn phía.

“Nghe nói lần trước châu chủ đại diện còn giam giữ sư muội của thiếu chủ trong cung để lấy máu, người như vậy sao xứng quản lý Lý Ngư Châu?”

“Thiếu chủ còn nhỏ, đấu không lại bà ta, đây là lẽ đương nhiên, chỉ là bà ta quá mức chuyên quyền…”

“Nói trắng ra thì bà ta cũng chỉ là một phế vật ở trong cung châu chủ mà thôi, thật hy vọng thiếu chủ sớm ngày thế chỗ.”

Ta nhíu mày, tuy lần trước ta và dì chia tay không vui vẻ lắm, nhưng châu dân ở Lý Ngư Châu vốn tâm tính lương thiện, bây giờ bọn họ nói vậy chứng tỏ chuyện này đã rất nghiêm trọng.

Ta vốn định nói chuyện này với dì, ai ngờ vừa nhìn thấy ta, bà ấy đã bắt ta quỳ xuống, trong khi nghi lễ bình thường vốn chỉ cần hạ thấp người mà thôi.

Lúc này, trong cung châu chủ vẫn còn rất nhiều người, sau vụ vảy dịch lần trước, dì đã loại bỏ tất cả phe đối lập, vì vậy ta nhìn thấy khá nhiều gương mặt xa lạ.

Dì nhìn ta: “Triều Châu, ngươi biết sai chưa?”

Ta ngẩng đầu nhìn bà ấy, bình tĩnh nói: “Triều Châu có tội gì?”

“Lý Ngư Châu không tham gia vào phân tranh của Cửu Vực, chỉ làm một châu nhỏ trên biển mà thôi. Nhưng ai cho ngươi lá gan xâm nhập vào ma xuyên, dẫn Tạ Như Tịch ra ngoài? Ngươi tưởng người của Tiên Minh đều chết hết rồi sao? Phải dựa vào một thiếu nữ vô tri như ngươi đưa Tạ Như Tịch ra ngoài? Hẳn là hắn nên chết ở trong đó, bây giờ hắn bị vạch trần thân phận bán ma, ngươi dùng sức của một mình ngươi khiến Lý Ngư Châu dính dáng tới ma tộc, thật đúng là một thiếu chủ tốt!”

Bà ấy không hề nhắc nửa chữ tới công lao của Tạ Như Tịch với Lý Ngư Châu.

Ta bị mắng té tát, chỉ có thể cười lạnh một tiếng: “Nếu mẫu thân Triều Lung của ta còn ở đây, bà ấy sẽ không trách tội ta.”

Ta và dì kết thù oán đã lâu, cho dù ta sống lại, lòng dạ cũng rộng lượng hơn, nhưng vẫn không thể tiêu tan hiềm khích lúc trước với dì.

Kiếp trước, đúng là ta chưa đủ khả năng, nhưng bị dì thẳng tay đuổi ra khỏi Lý Ngư Châu như vậy, sao có thể không oán hận?

Kiếp này, ta thấy dì tùy tiện giam giữ Vãn Nhĩ Nhĩ, ta cũng thấy lạnh cả người.

Từ nhỏ, ta đã bị dì cấm túc rất nhiều lần, chỉ là lúc đó còn nhỏ, bị cấm túc trong phòng sẽ chỉ khóc thút thít, nhưng năm nay ta đã mười bảy tuổi, đã không còn là đứa trẻ sợ bóng tối năm đó nữa, thậm chí ta còn nhàn hạ đi lại trong phòng cấm.

Ta sờ vết khắc trên vách đá, gỡ một viên minh châu trong trâm cài đầu ra.

Mặc dù minh châu nhỏ nhưng cũng có thể yếu ớt chiếu sáng mấy chữ.

Không ngờ tất cả đều là pháp quyết tu luyện, ta suýt cho rằng đây là nơi đại năng nào đó của Lý Ngư Châu từng ở, thứ lưu lại là công pháp độc nhất vô nhị trên đời.

Kết quả là, ta nhìn kỹ mới thấy đó là tâm pháp tu luyện cơ bản của Lý Ngư Châu, là chữ viết non nớt của một đứa trẻ.

Người khắc chữ kia vô cùng nghiêm túc, dường như muốn hiểu rõ sự ảo diệu trong đó.

Ta cầm minh châu cẩn thận soi lên, có lẽ theo tuổi tác phát triển, chỗ khắc chữ cũng cao lên.

Khi còn nhỏ, dáng chữ hơi tròn, sau đó, dần dần trở nên sắc sảo, cuối cùng, ta cảm thấy hình như ta đã nhìn thấy chữ kiểu này ở đâu rồi, rất quen mắt.

Ta nhàn rỗi không có gì làm, ở nơi này lại không thể tu luyện, đành phải đọc những dòng chữ này.

Người khắc chữ cũng coi như chăm chỉ, nhưng quả thật không có thiên phú tu luyện, nhiều năm như vậy còn không tu thành, còn chẳng bằng ta lúc mới Luyện Khí kỳ nữa.

Trong phòng cấm không phân biệt được ngày đêm, bỗng một ngày, cửa phòng bị mở ra, ánh sáng đã lâu không thấy khiến ta vô thức nhắm mắt lại.

Dung cô túm lấy tay của ta, vừa kéo ta ra bên ngoài vừa nói: “Ma tộc tấn công vào rồi, thiếu chủ, ta không kịp nói nhiều lời, sau cung châu chủ có một chiếc thuyền lớn, bên trong đều là lực lượng nòng cốt của Lý Ngư Châu, ngươi dẫn theo bọn họ nhanh chóng rời đi…”

Suy nghĩ của ta không theo kịp, vội hỏi lại: “Chạy nạn? Ma tộc nào cơ? Không phải ma tộc đều bị phong ấn rồi sao?”

Vừa ra khỏi phòng cấm, ta đã nghe thấy tiếng gào thét và tiếng la khóc chói tai.

Ta dừng bước, nhìn thấy phía xa đã có ngọn lửa lớn bùng lên, khói đen ở Linh Mạch Sơn xông thẳng lên trời.

Trận lửa lớn kiếp trước lại xuất hiện, thiêu đốt Lý Ngư Châu.

Trong thành vô cùng hỗn loạn, từ trước đến giờ Lý Ngư Châu chưa từng trải qua chiến tranh, cũng chưa từng bị tập kích nhu vậy.

Yêu ma nhảy múa trong ánh lửa, đi tới đâu người chết tới đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất