Chương 17: Tra Tấn Và Lăng Nhục
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
- Ừm, tốt.
- Vậy tôi cúp máy trước.
Giản Hồng sau khi báo cáo xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Ngô Đại Hải mới chậm rãi tỉnh lại.
- Xuyên, có kết quả rồi sao?
Lương Xuyên thuật lại lời nói của Giản Hồng của Ngô Đại Hải, Ngô Đại Hải vừa chuẩn bị nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Là Tôn Kiến Quốc gọi đến, tôi nghe máy trước đã.
Ngô Đại Hải lên tiếng chào với Lương Xuyên, khi hắn vừa cúp điện thoại thì một cuộc gọi khác đến, Ngô Đại Hải cười lắc đầu, bấm nghe máy.
Lương Xuyên vừa vặn đi vào phòng vệ sinh rửa tay, đã chạng vạng tối rồi, lúc này hắn mới nhớ ra mình còn chưa kịp ăn cơm trưa.
- Xuyên.
Ngô Đại Hải vừa nghe xong điện thoại vừa đi đến cửa phòng vệ sinh, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, bật lửa lên, sau khi ngủ một giấc, tinh thần của hắn đã tốt lại rồi, cộng thêm tin tức của vụ án liên tiếp được đưa tới, vừa vặn có thể bắt đầu điều tra.
- Tôn Kiến Quốc nói đã phát hiện ra, đầu tiên trong nhà Tôn Ái Bình có camera giám sát nhưng đường dây đã bị người cắt đứt, máy tính cũng bị người cầm đi, quan hệ xã hội của Tôn Ái Bình và Lưu Vĩ Minh rất đơn giản, trong nhà không có thù hằn gì cho nên tôi cảm thấy khả năng rất lớn đây là một vụ án đột nhập vào nhà cướp của. Anh cảm thấy vóc dáng của Tôn Ái Bình như thế nào?
Ngô Đại Hải đột nhiên hỏi.
- Đẹp mắt, rất trẻ trung.
Lương Xuyên thành thật trả lời.
- Ừm, nhiều người cắt đứt đường dây, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây hẳn là một vụ án đột nhập vào nhà cướp của, chắc là một nhóm người gây án.
Đúng rồi, vừa nãy Hình Minh gọi điện thoại tới Hắn nói phát hiện có người đến máy ATM dùng thẻ của Lưu Vĩ Minh rút hai vạn tệ, tôi đã cho người đến ngân hàng lấy trích xuất camera giám sát.
- Đầu tiên là cắt đứt dây cameras giám sát, sau đó ôm máy tính đi, có thể lúc đầu bọn chúng đã bị quay được, cho nên khả năng cao nhóm người này chưa có kinh nghiệm.
- Ừm, tôi sẽ chú ý đến điểm này, đầu tiên loại ra những người nhập cư, sau đó đem mấy tên lưu manh quanh đây tổng hợp lại và tra xét án cũ của chúng một lần, nhưng việc khẩn cấp nhất trước mắt là phải tìm được Tôn Ái Bình và Lưu Vĩ Minh.
Ngô Đại Hải gãi đầu một cái.
Phía bên hắn mới phá được một vụ án liên hoàn, xem như đã có chút danh tiếng, nếu bây giờ lại xuất hiện án mạng thì cho dù có phá được đi chăng nữa cũng bị người bên trên nhận xét trị an của bọn họ kém, luôn xuất hiện án giết người.
Lương Xuyên vốn muốn nói lành ít dữ nhiều, có điều lời vừa đến khóe miệng lại không thể nói ra được.
Hoàn toàn chính xác, đột nhập vào nhà cướp bóc, nếu như trói lại người sống để đòi tiền chuộc thì không nói, nhưng đến giờ cũng không có cuộc gọi nào đến nhà Lưu Vĩ Minh đòi tiền chuộc, như vậy rất hiển nhiên mục đích đòi tiền chuộc của chúng căn bản không tồn tại.
Mà khả năng lớn nhất, Lưu Vĩ Minh và Tôn Ái Bình đã trở thành hai cỗ thi thở nằm ở một nơi hẻo lánh nào đó rồi.
- Đi, Xuyên, chúng tôi về cục cảnh sát ăn cơm, tôi cần phải báo cáo lại vụ án này lên bên trên.
Ngô Đại Hải biết rõ Lương Xuyên là một người luôn quên ăn cơm.
- Không được, anh cứ đi đi, nếu như phát hiện thi thể thì có thể gọi điện báo tôi.
- Được rồi.
Ngô Đại Hải cười, cầm điện thoại, đội mũ cảnh sát ra ngoài.
Sắc trời đã tối, Lương Xuyên đóng cửa hàng, đi lên lầu hai lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ sau đó đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tuy hắn không có bệnh thích sạch sẽ nhưng khi nhớ tới hoàn cảnh hôm nay, hắn lại không thỏai mái.
Trên thực tế, nếu gặp phải thi thể hay máu me be bét hắn sẽ không cảm thấy gì nhưng khi ngửi được thứ mùi đó, hắn lại nghĩ đến Tôn Ái Bình đã từng phải chịu đựng tra tấn và lăng nhục trong căn phòng ngủ kia như thế nào.
Có đôi khi con người rất kì quái, vì sao nhân tính lại có thể xấu xí đến mức độ đó, cũng giống như trong phim, quân Nhật thường xuyên xuất hiện với hình tượng táng tận lương tâm nhưng thực tế, rừng lớn, loại chim nào cũng có, nhân tính dơ bẩn hay xấu xí thì càng không phân biệt dân tộc và giới hạn của nó.
Nghĩ đến Tôn Ái Bình, Lương Xuyên lại nhớ tới hai quả cà chua kia, sau đó hắn lại nhớ ra mình hình như lại quên ăn bữa tối, không ăn không được, nếu không ăn thì ngày mai hắn sẽ không có tinh thần mất.
Tắm xong, Lương Xuyên lau sơ qua thân thể rồi mới mặc quần áo.
Bữa tối tùy tiện ăn qua loa, trong phòng bếp còn một ít mì sợi.
Nhưng mà vào lúc này, một cỗ hương vị thơm phức truyền tới, trong phòng bếp cũng truyền tới thanh âm xào rau.
Sau khi Ngô Đại Hải đi, cửa hàng cũng đã đóng cửa, cũng không có khả năng là con mèo Phổ Nhị kia cầm xẻng xào rau được.
- Meo.
Phổ Nhị đi từ trên lầu xuống, không phải nó ngửi thấy mùi thịt mới xuống.
Lương Xuyên đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến cửa phòng bếp, trong bếp, mùi thịt thơm xông vào mũi, một người đàn ông đang cần xẻng xào đồ ăn trong nồi,
Động tác của hắn rất thuần thục, hẳn là đầu bếp chuyên nghiệp hoặc chí ít cũng có hiểu biết sâu về nấu nướng.
Tắt lửa, bày lên đĩa, bước sốt, làm liền một mạch,
Lương Xuyên ăn cơm rất đơn giản cho nên bát đũa trong nhà cũng rất ít, người đàn ông kia lấy một cái bát to đựng đồ ăn.
Xoay người, người kia bưng đồ ăn đi về phía Lương Xuyên.
Là một bát thịt lợn, lại có thêm một chút đồ ăn xào cùng cho nên mùi hương cực kì mê người.
Cho dù người đứng ở đây không phải là Lương Xuyên không có chút hứng thú gì với đồ ăn, là một người bình thường cũng sẽ không muốn ăn một bàn thịt này.
Khuôn mặt của người đàn ông thanh tú, không giống dáng người mập mạp của những đầu bếp khác, trông hắn có hơi gầy.
- Ăn... Dùng bữa... Xào kỹ rồi.... Ăn... Dùng bữa... Xào kỹ rồi....
Trong miệng người đàn ông không ngừng lặp lại mấy từ này, giọng nói có chút nghẹn ngào và không đành lòng, vị trí cặp mắt trống rỗng, không nhìn thấy ánh sáng tròng mắt, giống như không có mắt nhưng hai hàng huyết lệ lại chảy ra từ nơi đó, vừa vặn chảy vào bên trong bát thịt lợn.
"Tí tách...tí tách...tí tách..."
Chất lỏng màu đỏ tươi nhuộm đỏ cả một bát thịt lợn giống như một bát canh thịt bằng máu....
Nhìn chén thịt đầu heo này, Lương Xuyên chịu đựng không nổi, hắn chỉ đứng trước mặt người đàn ông, không nhúc nhích mà người đàn ông đang bưng chén thịt đầu heo này cũng không nhúc nhích.
Cảnh tượng lúc này giống như bị ngưng lại, không khí hết sức ngột ngạt.
Khoảng mười lăm phút sau, Lương Xuyên thở dài một hơi, gật đầu nhẹ với người đàn ông kia.
Người đàn ông lúc này mới yên lặng quay người, lui về phía sau, trực tiếp lui vào trong phòng bếp, sau đó, cánh cửa nhỏ phòng bếp từ từ được khép lại.
- Meo.
Phổ Nhị lại phát ra tiếng kêu, rất trong trẻo nhưng cũng hơi gấp gáp.
Ánh mắt của Lương Xuyên bình thường, hắn đưa tay đẩy cửa phòng bếp ra, tất cả mọi thứ trong phòng bếp vẫn bình thường.
Bát đựng mì Lương Xuyên hay ăn vẫn còn sạch sẽ , phía trên cũng không có vết máu nào, càng không có thịt đầu heo, xoong nồi cũng lạnh băng, căn bản là chưa từng có người nào chạm qua.
-------
Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639
Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%
Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%
🧡🧡🧡🧡