Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 33 Mười Năm Trước

Chương 33: Mười Năm Trước

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Không cần phải uống thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là được.

- Không, Xuyên, có phải anh nghĩ đầu tôi bị úng nước nên mới nghĩ phức tạp đúng không?

Ngô Đại Hải lấy ra một điếu thuốc, lặng lẽ châm lửa:

- Nhưng nó không đơn giản như vậy.

Ngô Đại Hải là ra tư thế sắp kể chuyện xưa.

- Hôm nay anh rất rảnh?

Lương Xuyên hỏi ngược lại.

- Vụ án đã được bàn giao lên trên, tạm thời tôi không có việc gì phải làm, bận rộn mấy ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Ngô Đại Hải hơi buồn bực, hắn đã dựng lên tư thế kể chuyện xưa rồi mà khán giả không thèm phối hợp.

- Thế nào?

Lương Xuyên tiếp tục sắp xếp lại hàng hóa trên kệ.

- Đó là vào mười năm trước, khi tôi vừa mới vào đội cảnh sát.

Ngô Đại Hải mở miệng nói:

- Ở cùng phòng với một cảnh viên khác trong nhà tập thể, lúc đó phòng ở rất ít, tòa nhà tập thể cũ cũng chật kín người. Không giống như bây giờ mọi người đều được sống trong điều kiện tốt hơn, người bên trong không có chuyện thừa mà chỉ thiếu người ở. Người cảnh viên kia tên là Chu Phi, lúc đó hắn và tôi có quan hệ rất tốt, mọi người đều là người mới lại ở cùng một nhà tập thể, bình thường hay ăn uống cùng nhau nên quan hệ của mọi người cực tốt.

- Nhưng vào một ngày, theo tôi nhớ là vào mùa hè, tôi và hắn vừa đi từ phòng tắm trở về, trời đã vào đêm, hắn nói hắn muốn đi nhà vệ sinh nên tôi cũng không để ý mà tiếp tục ngủ. Sau đó khoảng một giờ, tôi bị thanh âm bên ngoài đánh thức Hơn nửa đêm, âm thanh xuất phát từ một ngôi nhà của thân nhân, vì quá ồn ào nên tôi đã ra ngoài nhìn, thấy được có rất nhiều người đang vây quanh nhà vệ sinh nữ. Sau đó có một người được khiêng ra ngoài.

- Anh biết đấy, trong sở cảnh sát thiếu gì thì thiếu chứ không bao giờ thiếu cảnh sát, mọi người đều không có ai sợ hãi, nói chung, tôi thấy rất rõ có một người đàn ông bị kéo ra bên ngoài. Ban đầu tôi còn nghĩ là tên biến thái nào đó chết trong lúc nhìn trộm nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra chuyện không đúng, trên người tên kia toàn là nước tiểu, mẹ ơi, cho đến hiện tại khi tôi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn nôn.

- Xem ra anh và Chu Phi cũng không thân thiết lắm, người ta đã chết mà anh còn ghét bỏ hắn bẩn thỉu.

- ....

Ngô Đại Hải hơi sững sờ:

- Sao anh biết là hắn?

Sau đó, Ngô Đại Hải nhận ra câu hỏi của mình rất ngu ngốc liền nói tiếp:

- Đúng vậy, người đó chính là Chu Phi, lúc đó lão cục trưởng của chúng tôi cũng ở đó. Mọi người đều nghe theo chỉ đạo của ông ấy cấp cứu cho Chu Phi và đi tìm bác sĩ. Chậc, chậc lúc đó mọi người đều rất đơn giản, cho dù cả người hắn tôi đều dính phân với nước tiểu nhưng mấy người đó đều đi lên cứu hắn, thậm chí còn hô hấp nhân tạo.

Lương Xuyên cảm thấy may mắn vì mình đã ăn trưa trước khi Ngô Đại Hải tới.

- Sau đó hắn ta vẫn chết.

Ngô Đại Hải lại rút một điếu thuốc khác:

- Anh biết hắn vị sao được phát hiện không?

- Kẹt trong rãnh cống à?

Lương Xuyên đoán.

- Đúng vậy, chính là nằm ở trong rãnh cống, cái rãnh của bệ cầu kia có thể rộng được bao nhiêu? Khi hắn được phát hiện, cả người nằm lọt bên trong, khớp xương và xương trên người không biết gẫy lìa bao nhiêu, giống như bị người nào đó nhét mạnh vào.

Ngô Đại Hải hít sâu một hơi, lắc đi tàn thuốc trong tay.

- Chuyện đó quá tà môn lại cực kì quỷ dị, lúc đó cũng có người đi điều tra nhưng không tra ra được, dần dần cũng không còn ai đề cập đến nữa. Hơn nữa lại xảy ra trong cục cảnh sát nên cũng không bị truyền ra bên ngoài.

Nhất là trong mấy năm nay, những người ở trong ký túc xá từ lâu cũng được chuyển ra ngoài, một số người mới vào cũng không hề biết gì về chuyện của mười năm trước.

- Cho nên tình trạng của Tần Đào làm cho anh nghĩ đến chuyện mười năm trước?

- Có thể không nghĩ đến được sao? Cùng một tầng lại còn cùng một nhà vệ sinh!

Giọng nói của Ngô Đại Hải đột nhiên lớn hơn.

- Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy? Nếu đây chỉ là ngẫu nhiên thì người chết cũng có thể bò từ địa ngục về nhân gian rồi.

- .......

Lương Xuyên.

- Xuyên, tôi luôn có một linh cảm chuyện này nhất định không hề đơn giản, chuyện của tiểu Đào cũng không giống như chỉ là hoa mắt hay trùng hợp.

Ngô Đại Hải gãi đầu nói.

- Thế không tốt hay sao, người anh em thân thiết trước kia của anh đã quay trở lại, không bằng tối nay anh quay lại ký túc xá gặp hắn?

- Buổi tối tôi sẽ không quay lại, nhưng cần một ít tiền giấy ở chỗ anh, trước đây tôi còn nợ hắn mấy trăm tệ vẫn chưa trả.

Ngô Đại Hải cảm thán:

- Phải rồi, cạnh cửa hàng anh vừa mở một quán xoa bóp đúng không?

- Muốn đi à?

Lương Xuyên hỏi.

- Nó khá hợp ý tôi, bị người chụp được chắc cũng không sao.

- Đừng đi, tay nghề quá kém.

Lương Xuyên nhắc nhở.

- Được rồi, để tôi đi mua một ít đồ ăn, buổi tối ăn ở chỗ anh có được không?

Lương Xuyên hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu. Ngô Đại Hải ra ngoài mua đồ ăn, Lương Xuyên ở lại dọn dẹp cửa hàng, sau đó đi lên lầu.

Phổ Nhị nằm ở bên cạnh Tần Đào, một người một mèo an tĩnh ngủ. Lương Xuyên ngồi xuống bên cạnh, đưa tay đẩy nhẹ Tần Đào một cái:

- Cô rất mệt à?

- Rất mệt, rất mệt mỏi, mệt mỏi, không mở mắt ra nổi.

Tần Đào mơ mơ màng màng mở mắt, cô phát hiện bản thân đang nằm trên giường ở nhà tập thể, sau đó lại cảm thấy mót tiểu, theo bản năng mặc quần áo đi về phía nhà vệ sinh trên hành lang.

Nhưng mà phía sau cô xuất hiện thân hình của Lương Xuyên.

- Quên mang giấy rồi.

Tần Đào lẩm bẩm trong miệng.

Đúng lúc này, một gói khăn giấy được ném xuống dưới chân cô, ném từ cửa nhà vệ sinh.

- Ai, ai đang ở đó?

Tần Đào lên tiếng nhưng không có ai trả lời cô.

Cuối cùng, Tần Đào vẫn nhặt gói giấy lên, đứng dậy, cột chắc dây lưng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đôi khi, những vấn đề tâm lý không nhất thiết phải nghiên cứu kĩ lưỡng, bởi vì chúng được che giấu và che giấu một cách hợp lý, giống như là nấu ăn vậy, không nhất thiết phải dùng quá nhiều sức.

Thân ảnh của Lương Xuyên đi ra từ dưới cầu thang, nơi này là hình ảnh ký ức của Tần Đào, hắn châm một điếu thuốc rồi nhìn lướt qua nhà vệ sinh.

Sau đó, ở vị trí dưới bệ cầu có một bóng người màu đen chậm rãi đứng lên.

- A, xem ra không phải hoa mắt.

Lương Xuyên lẩm bẩm trong miệng, hắn mở mắt ra, nhìn sắc mặt của Tần Đào từng chút khôi phục lại hồng hào, hắn vỗ nhẹ xuống lưng của Phổ Nhị:

- Được rồi, có thể đi.

Phổ Nhị nhìn về phía Lương Xuyên bằng ánh mắt ghét bỏ,

Ngủ xong liền ném nó sao?

.......

Sau khi Ngô Đại Hải mua đồ ăn về liền phát hiện Lương Xuyên không có ở dưới, hắn lên lầu hai thì thấy Tần Đào đang ngủ rất say, sắc mặt cũng khôi phục, dường như không có vấn đề gì nữa, Ngô Đại Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nghĩ đến bây giờ làm cơm có hơi sớm, hơn nữa bản thân hắn đa phần toàn mua thức ăn làm chín sẵn liền ngồi xuống ghế sau quầy chơi điện thoại, chơi một hồi liền quên mất thời gian.

Trong lúc này, điện thoại di động phát ra âm thanh:

- Sòng bài trực tuyến đầu tiên của Macao, các đại lý xinh đẹp đang....

- Ngô đội trưởng, anh đang xem gì vậy?

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất