Trở Về Từ Địa Ngục (Bản dịch)

Chương 36 Súc Cốt Công

Chương 36: Súc Cốt Công

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nếu giống như hôm trước, sau khi kết thúc vụ án, cả thể xác và tinh thần hắn đều rơi vào trạng thái mệt mỏi thì ngay cả Phổ Nhị có tới cũng đã muộn.

Tầm mắt Lương Xuyên nhìn xuống dao găm dưới chân, cơ thể của lão già run lên, tựa như không thể kiểm soát được cơ thể, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt lại con dao găm mà ông tôi đã làm rơi hồi nãy.

Ông ai không thể kiểm soát được cơ thể, cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.

Dưới ánh mắt màu đỏ đang nhìn chăm chú của Lương Xuyên, ông tôi chỉ mũi dao găm vào lồng ngực của mình.

Sau đó, đâm thật mạnh vào!

"Phốc!"

Trong nháy mắt, ông lão cố gắng đâm lệch khỏi vị trí then chốt, tuy bị dao găm đâm vào ngực, máu tươi cũng đã chảy ra nhưng nơi đó cũng không phải nơi nguy hiển đến tính mạng.

Cảm giác đau đớn mãnh liệt ùa vào khiến tinh thần ông lão như bị kích thích, nỗi sợ hãi vẫn bao phủ lấy ông tôi như cũ, ông ta cắn mạnh đầu lưỡi mới lấy lại được một chút thanh tỉnh, sau đó ông không tiếp tục tấn công Lương Xuyên mà xông ra nhà vệ sinh.

Lương Xuyên ôm Chu Sa ra khỏi nhà vệ sinh, đặt cô ấy xuống hành lang. Lúc này có hai viên cảnh sát đi tới.

- Lương cố vấn?

Có một viên cảnh sát là thành viên của đội hình sự, hình như đã nhận ra là Lương Xuyên.

- Chăm sóc cho cô ấy, còn nữa, đội trưởng của các người vẫn còn trong nhà vệ sinh.

Lương Xuyên không hề có ý che giấu cho Ngô Đại Hải, dù sau này có truyền ra tin tức đội trưởng đội cảnh sát hình sự uống rượu say nằm trước rãnh bệ cầu hắn cũng không quan tâm.

Lúc này, Lương Xuyên nhanh chóng đuổi về hướng mà ông lão kia chạy trốn.

Ông lão chạy lên trên lầu, tốc độ rất nhanh, khách quan mà nói thì tốc độ của Lương Xuyên không được nhanh như ông ta, cho dù hắn trẻ tuổi hơn ông lão rất nhiều.

Nhưng mà càng đi lên, không gian chạy trốn của ông lão càng nhỏ đi, ông ta giống như một con thỏ, còn là con thỏ không dám cắn người ở trước mặt Lương Xuyên, nếu ông tôi muốn nhảy qua tường Lương Xuyên vẫn để ông ta nhảy.

"Đùng!"

Cửa của một căn phòng bỏ trống bị đóng lại và khóa trái từ bên trong, ông lão trốn vào bên trong.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Vừa đi tới Lương Xuyên đã trực tiếp nhấc chân đạp cửa, có không ít người ở xung quanh bị hành động của Lương Xuyên dẫn tới xem.

"Kẹt kẹt..."

Cửa phòng không chắc chắn bị Lương Xuyên đá văng, bên trong phòng lại trống rỗng không thấy ông lão đâu.

Lương Xuyên đi thẳng đến bệ cửa sổ phía sau ký túc xá, cệ cửa sổ có cửa sổ phòng trộm, người bình thường không thể đi qua được nhưng với người có thể tự giấu mình trong bệ cầu thì không cần nghĩ cũng đã rõ, cái cửa sổ phòng trộm nho nhỏ này không thể ngăn được ông ta.

Con mồi đã chạy mất, Lương Xuyên cũng không hề cảm thấy chán nản hay thất vọng, vì trước đó, bọn hắn mới chính là con mồi.

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tròng mắt truyền tới cảm giác chua xót rất khó chịu, Lương Xuyên đưa tay lên xoa đầu lông mày. Hắn không tiếp tục đuổi theo mà ra khỏi ký túc xá.

......

- Các người làm ăn kiểu gì mà nhiều camera giám sát như vậy cũng không tìm ra được một chút manh mối nào?

Vào buổi sáng, khi Lương Xuyên vừa đi lên cầu thang đã nghe thấy tiếng la hét của Ngô Đại Hải, bình thường Ngô Đại Hải đối xử với cấp dưới rất tốt, hắn sẽ không tùy tiện mắng người khác, nhưng đối với chuyện này,

Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vậy mà lại nằm ở bệ cầu ngủ ngon cả đêm, có trời mới biết hắn đã uống bao nhiêu nước tiểu, lại bị một đám người nhìn thấy, dù tính khí có tốt đến đâu cũng không thẻ kiềm chế được.

Ngược lại, đám người Tôn Kiến Quốc bị mắng không dám cãi lại, chính bọn họ cũng biết hiện tâm tâm trạng của đội trưởng nhà mình không tốt nên lập tức để hắn xả, chỉ có kẻ ngu không có mắt mới đi cãi lại.

"Đông đông đông..."

Lương Xuyên gõ cửa phòng bệnh, Ngô Đại Hải thấy người tới là Lương Xuyên, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn hơn, sau khi hắn tỉnh đã được Tôn Kiến Quốc thuật lại tình hình hôm qua, hắn cũng đã hiểu được nếu như không phải Lương Xuyên chạy tới kịp thời thì hắn nhất định sẽ gặp tai nạn.

- Cố vấn Lương.

- Cố vấn Lương.

Đám người Tôn Kiến Quốc lập tức chào hỏi với Lương Xuyên, bây giờ cố vấn Lương đã tới, chắc chắn đội trưởng nhà mình không có thời gian rảnh để mắng chửi tiếp.

- Các người cứ đi làm việc của mình đi, nhớ sửa sang lại vụ án mười năm trước cho tôi, lần này tôi chưa chết nhưng cái tên chui vào nhà vệ sinh hôm qua rất có thể là hung thủ của vụ án viên cảnh sát chết trong nhà vệ sinh mười năm trước!"

- Đã rõ, thưa đội trưởng.

Sau khi đám người Tôn Kiến Quốc rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Ngô Đại Hải và Lương Xuyên.

- Xuyên, tới đây ăn chút mỳ hoành thánh đi.

Ngô Đại Hải chỉ về phía đồ ăn sáng ở đầu giường mà đám cấp dưới vừa đưa tới. Lương Xuyên lắc đầu, chỉ cầm một quả cam trong hộc tủ để lên bàn tay vuốt.

- Cảm ơn anh về chuyện hôm qua, Xuyên, anh đã cứu tôi một mạng.

Hai mắt Ngô Đại Hải đẫm lệ nhìn Lương Xuyên, tình nồng ý mận.

Thật không may Lương Xuyên chính là người luôn thích phá hoại không khí,

- Lúc tôi đến cũng không biết anh đã nằm trong rãnh nước tiểu bao lâu, nước anh cũng đã uống no, người ta căn bản không muốn giết anh, đừng có tự làm trò.

- ....

Hiện tại Ngô Đại Hải không cách nào dung nạp được ba chữ "rãnh nước tiểu" nhưng Lương Xuyên lại không phải là cấp dưới của hắn nên hắn không thể nào mắng được, chỉ có thể khéo léo rời đề tài:

- Tôi có một số chuyện muốn thảo luận với anh.

- Chuyện ghi chép? Anh tự sắp xếp đi.

Lương Xuyên nhanh chóng đoán được suy nghĩ của Ngô Đại Hải. Ngô Đại Hải đã liên kết chuyện này với vụ án mười năm trước, vụ án của một viên cảnh sát chết chìm. Mục đích là để tẩy trắng cho thảm trạng ngày hôm qua của hắn, đội trưởng là hắn chính là đi điều tra manh mối của vụ án mười năm trước, chưa không ngu ngốc đến nỗi tin rằng vong hồn của bạn thân cũ quay lại nên mưới đi đốt tiềng giấy, uống rượu và trò chuyện với người ta.

Nếu tối hôm qua bắt được người kia thì Ngô Đại Hải có thể mặt dày nói rằng bản thân đã bất chấp nguy hiểm đi bắt hung thủ, trên báo chí cũng có thể có tiêu đề "Vụ án mười năm chưa được giải đáp, anh hùng can đảm cả đêm truy tìm hung thủ" .

Ngô Đại Hải là một tên lão luyện trong nghề, cũng coi như là một quan chức cũ nên đối với chuyện vận hành này cực kỳ rõ ràng.

- Quá giống, thực sự rất giống.

Ngô Đại Hải hơi xúc động nói:

- Tôi thật sự đã nhìn thấy Chu Phi, thật sự thấy được bạn thân cũ kia.

- Là do anh trúng thuốc mê.

Lương Xuyên nhắc nhở.

- Không, không phải, thật sự tôi đã thấy được, giống nhau như đúc vậy.

Ngô Đại Hải gõ một cái vào trán mình, người đã chết mười năm. Hắn biết trừ khi mình đã gặp quỷ, nếu không cũng sẽ không có khả năng nhìn thấy người bạn kia.

- Xuyên, tối hôm qua, tên kia thật sự biết súc cốt công?

- Chắc là vậy.

Lương Xuyên đáp lại:

- Cho nên đối tượng tình nghi có khả năng là người trong rạp xiếc và là diễn viên nhào lộn, có thể luyện được súc cốt công lợi hại như vậy thì nhất định không thể là một tên vô danh được.

- Ừm, tôi sẽ sắp xếp người đi điều tra, nhưng tại sao hắn lại trốn trong nhà vệ sinh? Một lão già, lại còn là một bậc thầy về súc cốt công thì ông ta trốn trong đấy là gì? Không ngại bẩn sao?

Ngô Đại Hải có hơi khó hiểu.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 11320639

Mỗi 20 KP tặng mã giảm 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm 20%

🧡🧡🧡🧡

Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất