Chương 7: Ngươi có biết cái gì gọi là "thi cho sử dụng tài liệu" không?
Nhìn tiếp món đồ thứ ba xem sao.
Là một quả con dấu.
Một viên ngọc thạch điêu khắc thành con dấu.
« vật phẩm tên gọi »: Dương Chi Bạch Ngọc con dấu
« vật phẩm đẳng cấp »: Không
« vật phẩm năng lực »: Không
« vật phẩm nói rõ »: Sở hữu 1083 năm lịch sử, là cực phẩm ngọc thạch.
"Cái gì vậy!"
"Đây không phải là một cái con dấu bình thường thôi sao?"
"Lão ba nhìn nhầm rồi à?"
Hắn cầm con dấu lên, trực tiếp hỏi: "Lão ba, cái này Dương Chi Bạch Ngọc con dấu, cũng là thần vật sao?"
"Ừm!"
Cố Tứ Hải gật đầu.
"Nhưng mà..."
Cố Thành muốn nói, khối Dương Chi Bạch Ngọc con dấu này chỉ là một món văn vật thông thường, nhưng hắn lại không biết phải giải thích thế nào.
Cũng không thể nói là ta có thể nhìn thấy thông tin thuộc tính của chúng chứ?
"Ừm?"
Cố Thành phát hiện mình dường như đã bỏ quên một chuyện.
Mình sở hữu thiên phú dị năng, có thể trực tiếp nhìn thấy thuộc tính của đồ cổ.
Thế nhưng người khác làm sao phân biệt được?
Giải Vũ Thần hôm nay đã trổ tài, trực tiếp nhìn ra tất cả đồ trong tiệm của hắn đều là văn vật thông thường.
Còn nhìn thấu được con Tỳ Hưu kia là thần vật.
Vậy lão ba lại làm sao phân biệt được?
Nghĩ vậy, hắn liền hỏi ngay.
Cố Tứ Hải lập tức cười: "Ta còn đang nghĩ, tiểu tử ngươi rốt cuộc còn bao lâu nữa mới hỏi ta vấn đề này đây."
"Xem ra cuối cùng ngươi cũng đã nghĩ tới rồi."
Cố Thành cười đùa: "Cho dù ta không hỏi, chẳng phải lão ba cũng sẽ nói cho ta biết thôi sao?"
Cố Tứ Hải trợn mắt liếc hắn một cái, sau đó nói: "Người có ngũ giác, theo thứ tự là nhìn, nghe, nếm, tiếp xúc, và hiểu biết."
"Hay còn gọi là thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác và cảm giác!"
"Phần lớn mọi người có ngũ giác bình thường, nhưng có một số ít người ngũ giác lại trỗi vượt, tỷ như trong truyền thuyết Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, chính là những người có thị giác và thính giác phát triển đến cực hạn."
"Để phân biệt thần vật, cần đến Giác quan thứ năm, hay chính là cảm giác vượt trội."
"Thần vật và văn vật, từ vẻ bề ngoài mà xét, vốn không có gì khác biệt."
"Thế nhưng thần vật, bởi bản thân nó có những tác dụng thần kỳ không thể tin được, sẽ mang theo một loại từ trường đặc thù, người có cảm giác vượt trội sẽ cảm ứng được luồng từ trường này, từ đó phân biệt ra được thần vật."
Cố Thành có chút há hốc mồm.
Bằng cảm giác ư?
Sao cái cảm giác này nó lại phi sách vở thế nhỉ?
"Ý ngươi là, Giải Vũ Thần chính là người có Giác quan thứ năm vượt trội, cho nên hắn mới có thể trong thời gian ngắn như vậy, phát hiện ra tiệm của chúng ta toàn là văn vật thông thường?"
"Ừm."
"Chuẩn không đấy? Có khả năng sai được không?"
"Đương nhiên là có khả năng, dù sao xét cho cùng thì cũng chỉ là cảm giác, mà cảm giác lại là thứ không nói rõ được, cũng không tả rõ được, bất kỳ yếu tố hoàn cảnh nào cũng đều có thể ảnh hưởng đến cảm giác."
Cố Thành gật đầu, rồi lại nghĩ đến một vấn đề khác.
"Vậy làm sao mới có thể biết được thuộc tính của thần vật? Tức là tác dụng của nó ấy?"
Nói đến đây.
Cố Tứ Hải lắc đầu.
"Cái này thì không ai có thể biết được, có thể xác định được thần vật là thật hay giả đã là vô cùng khó khăn rồi, còn về tác dụng của thần vật, chỉ có thể từ từ nghiên cứu, sử dụng các loại phương pháp để thử nghiệm."
Ông chỉ vào năm món thần vật trước mặt, nói: "Năm món đồ này, ta đã nghiên cứu nhiều năm như vậy rồi, mà vẫn chưa tìm ra được cách dùng của chúng, con có thể tưởng tượng được, nó khó khăn đến mức nào."
Cố Thành nghe vậy, trong lòng nhất thời mừng như điên.
Hóa ra thiên phú dị năng của mình lại trâu bò đến vậy sao?!
Không chỉ có thể xác định được thần vật là thật hay giả, mà còn có thể hiểu rõ tác dụng và thuộc tính của thần vật chỉ bằng một cái nhìn.
"Nghiên cứu thần vật, cần kiến thức uyên bác và sự kiên trì, phải dựa trên ngoại hình, lịch sử, văn hóa, dã sử truyền thuyết,...v...v... của thần vật, để tiến hành thí nghiệm trên mọi phương diện."
"Tỷ như pho tượng Quan Âm này."
Cố Tứ Hải chỉ về phía pho tượng.
"Thế gian có hàng vạn câu chuyện truyền thuyết liên quan đến Quan Âm, Quan Âm Bồ Tát còn được xưng là Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, thế nhân sẽ dựa trên những mong muốn và nhu cầu của mình đối với vị bồ tát này, để tạo nên hình tượng của ngài."
"Pho tượng Quan Âm này, lại không phải là hình tượng thường thấy tay cầm bình ngọc và cành dương liễu."
"Mà là trong lòng ôm một đứa bé."
"Ngài rất có thể chính là Tống Tử Quan Âm."
"Thế nhưng làm thế nào để sử dụng thì đến nay ta vẫn chưa nghiên cứu ra được phương pháp."
Cố Thành có chút kinh ngạc nhìn lão ba.
Ra dáng đấy chứ.
Hắn nhìn cái viên Dương Chi Bạch Ngọc con dấu kia, đột nhiên hỏi: "Nếu như nó không phải là thần vật thì sao? Chẳng phải là mọi thí nghiệm đều trở thành công cốc à?"
Cố Tứ Hải thở dài: "Con nói cái loại tình huống này cũng rất phổ biến, có rất nhiều người nghiên cứu một món thần vật vài chục năm, cuối cùng mới phát hiện, nó chỉ là một món văn vật thông thường."
"Thực ra việc nghiên cứu thần vật, cũng giống như nghiên cứu đồ chơi văn hóa đồ cổ vậy."
"Đều cần kiến thức uyên bác, nhãn lực cao siêu, cùng với sự kiên trì bền bỉ."
"Chỉ là yêu cầu đối với thần vật thì cao hơn mà thôi."
"Mỗi một thần vật, đều giống như một câu đố bí ẩn, chờ đợi chúng ta đi phá giải, tuy quá trình rất khổ cực, nhưng khi câu đố được giải ra, cái cảm giác thành tựu sẽ vô cùng tràn đầy, khiến cho thể xác và tinh thần ta vui sướng!"
Cố Thành nhìn lão ba đang híp mắt, vẻ mặt thư sướng, phảng phất đang dư vị điều gì đó.
Một trận rùng mình.
Cái biểu tình kia thật là bỉ ổi.
Sau đó hắn lại thầm đắc ý.
Quá trình giải đố rất khổ cực ư?
Cảm giác phá giải được câu đố thì tràn đầy thành tựu ư?
Đó là vì ông chưa từng được trải nghiệm cái gì gọi là "thi cho sử dụng tài liệu" thôi.
Nếu để cho ông trực tiếp nhìn thấy đáp án.
Chẳng phải là còn sảng khoái hơn sao?!
Nghĩ một lát, hắn quyết định giúp lão ba một tay.
"Lão ba, con từng đọc được một dã sử, kể rằng vào thời Nam triều Tống, có một cư sĩ tên là Biện Duyệt Chi, đến năm năm mươi tuổi vẫn chưa có con, cưới thiếp nhiều năm mà cũng không có thai, bèn hướng Bồ Tát khẩn cầu có con nối dõi, nguyện tụng « Quan Âm Kinh » một ngàn lần. Từ đó mỗi ngày ông niệm kinh, đến khi niệm đủ một ngàn lần thì thiếp đã mang thai, không lâu sau sinh hạ một đứa con trai."
"Hay là, ông thử xem?"
"Cung phụng hương hỏa cho pho tượng, thành tâm tụng kinh, niệm đủ một ngàn lần, biết đâu ý tưởng sinh thêm đứa nữa của ông lại thành hiện thực thì sao?"