Chương 21 -
Bởi vì mùa hè trời tối muộn, phải tới cỡ tám giờ mới tối không nhìn thấy gì, Diệp Hoan không hỏi mẹ lấy đèn pin.
Thời này đèn pin cũng là vật phẩm trân quý không nỡ lãng phí, bình thường người lớn sẽ không cho trẻ con dùng.
Mấy đứa trẻ vây quanh cây lớn, Diệp Đông và Diệp Nam khoe khoang chúng biết nhiều, lần lượt kể cho anh nhỏ ổ như thế nào giống ổ mà ve sẽ chui ra.
Diệp Đông còn cầm một cái xẻng nhỏ, ai tìm được ổ thì người đó đào. Thi thoảng tốn một mớ sức mới có thể đào ve ra. Sau khi bắt được bỏ vào trong lọ, quay về ướp lên, đề phòng qua đêm thoát vỏ.
Cô bé Trân Trân vây quanh Diệp Hoan, nhìn cô tới đâu đào sẽ đi theo tới đó, chỉ cần Diệp Hoan đào được một con ve, cô ấy sẽ vui vẻ vỗ tay. Nhưng nhìn thấy ve giương nanh múa vuốt, Trân Trân lo lắng hỏi: "Hoan Hoan, con này trông rất đáng sợ, thật sự ăn được sao?"
Diệp Hoan: "Đợi mẹ chị chiên rồi em nếm thử, rất ngon."
Đương nhiên còn phải xem khẩu vị cá nhân, có người thích ăn, có người không thích ăn. Bình thường người lớn đều cảm thấy thứ này trời sinh trời nuôi, sạch sẽ, ăn vào có tư vị đặc biệt, còn có rất nhiều trẻ con nhìn thấy ve được chiên lên liền sợ hãi, không dám ăn.
Kỷ Nguyên Sâm tuyệt đối sẽ không đào đất tìm ve, còn phải xuống tay bới, cậu ấy sợ bẩn. Diệp Hoan nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ấy liền biết cậu ấy tới làm nền.
Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy bốn đứa nhỏ đều mở to mắt tìm ve, cậu im lặng: Thứ này trông có vẻ dở, không biết sao họ lại hăng hái bắt như vậy, chi bằng đọc sách thêm một lúc thú vị hơn.
Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của cậu ấy, chắc chắn lẩm bẩm: Chẳng trách là học bá, từ nhỏ đã thích đọc sách học tập.
Không biết Kỷ Nguyên Sâm nghĩ gì nghĩ tới xuất thần, giẫm một chân bên mép hốc cây, bị Diệp Hoan phát hiện, nhanh chóng kéo áo 3 lỗ trắng của cậu ấy một cái: "Anh cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống hố."
Kỷ Nguyên Sâm sâu sắc nhìn vết cấu trên áo, nhẫn nhịn nỗi kích động lập tức về nhà thay quần áo, nói: "Cảm ơn."
Kỷ Nguyên Sâm chẳng những thích sạch sẽ quá đà, cậu ấy còn không thích người khác đụng vào mình. Bởi vì từ nhỏ cậu ấy đã sớm ghi nhớ được, lúc nhỏ rất nhiều bà cụ và dì thấy cậu ấy đáng yêu, cứ xoa mặt của cậu ấy, mới đầu không biết phản kháng, lớn thêm một chút liền không cho người khác sờ.
Diệp Hoan: Nam thần tương lai thật lạnh lùng, không thích quan tâm người khác, May mà cô chỉ muốn tạo quan hệ tốt với nhà chú Kỷ, không bắt chuyện với nam thần, nếu theo đuổi được nam thần thật sự hơi khó.
Diệp Hoan cảm thấy mình là kiểu bị động trong tình cảm, sẽ không chủ động theo đuổi đàn ông, có người theo đuổi cô, nếu cô thấy ổn sẽ đồng ý qua lại, còn kết hôn gì đó, phải xem tình cảm của hai người tiến triển như thế nào. Hợp thì tụ, không hợp thì tan.
Đương nhiên, bây giờ cô còn nhỏ, qua mười mấy năm nữa cân nhắc chuyện này cũng không muộn.
Mấy đứa trẻ bắt mãi tới khi trời tối mới về.
Kỷ Chấn Hoa cười hỏi: "Các con bắt được mấy con?"
Trân Trân giành trả lời: "Mười sáu con."
"Không ít nha, dì thấy chiên đủ một đĩa."
Lý Vệ Hoa nói: "Đợi lát nữa dì ướp xong, ngày mai bắt thêm gom nhiều một chút, nếu không không đủ ăn. Mấy hôm nữa sẽ chiên cho các con ăn, tới lúc đó mấy đứa nếm thử."
Sau đó người nhà họ Kỷ tạm biệt về nhà, về nhà còn phải trải giường dọn dẹp một chút mới có thể ngủ.
Lý Vệ Hoa đã thu dọn xong bát đũa, chuẩn bị nước tắm cho bọn trẻ, bảo chúng xối nước lạnh.
Đêm mùa hè vẫn rất nóng, tuy nhà họ Diệp có quạt gió, nhưng quạt nhiều không phải lãng phí điện sao, cho nên về cơ bản nhà họ Diệp không bật quạt ngủ. Nếu nóng tới mức không chịu nổi, cả nhà lên nóc nhà ngủ. Nếu ngủ trong viện, muỗi khá nhiều.
Nếu ngủ trên nóc nhà, ba đứa nhỏ sinh ba nằm giữa, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nằm ở hai bên, sợ bọn trẻ ngủ không thành thật, lăn lung tung.
Tối khuya, Diệp Hoan nghe tiếng ếch kêu và tiếng kêu của dế tiến vào trong mộng. Đương nhiên, trước khi ngủ không thể không tu luyện công pháp.
Lý Vệ Hoa quạt quạt đuổi muỗi cho bọn trẻ, bà bỗng nhiên nói: "Trường Vinh, anh có cảm thấy thoắt cái trở nên mát mẻ hơn một chút không."
Diệp Trường Vinh híp mắt nói: "Vậy sao, không có gió? Tối rồi, mát hơn chút là bình thường."
Đều là họa do Diệp Hoan gây ra. Vốn dĩ Diệp Hoan ở sát mẹ, đợi lúc cô kết nối nguyên khí trời đất tu luyện công pháo, xung quanh hình thành một khí tràng đặc biệt, Lý Vệ Hoa là người cảm nhận được mát mẻ trước nhất cũng không kỳ lạ.
Đợi Lý Vệ Hoa quạt tay mệt, kéo chăn đơn đắp cho các con, nhắm mắt ngủ.
Đợi tới nửa đêm lạnh, Diệp Trường Vinh tỉnh ngủ, gọi ba đứa nhỏ thức dậy lần lượt đi xuống, cả nhà lại chuyển vào trong nhà ngủ.