Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 256: Hồng tụ thiêm hương

Nhiệm vụ bây giờ của Hạ Ảnh là quét sạch những phần tử không an phận trong quân doanh. Những năm này do triều đình một mắt nhắm một mắt mở có không ít người cùng Mãn thanh thát tử mắt qua mày lại (cấu kết). Hạ Ảnh yêu cầu Thích Tuyền trước khi từ chức phải tiêu trừ sạch những tai họa ẩn tàng này.

Truyền đến ý của hoàng đế nhất định phải tiêu trừ mấy phần tử không ổn định tùy thời có thể nổ tung này.

Đây là ý hoàng đế. Thích Tuyền muốn bỏ gánh đặt xuống cũng không được. Cho nên chỉ có thể tìm chứng cớ trực tiếp bắt toàn bộ lại xử quyết. Tìm không được chứng cớ trực tiếp, có hiềm nghi toàn bộ chuyển dời cương vị, bắt đầu thẩm tra. Bời vì là Thích Tuyền động thủ, chẳng phải Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên còn ở phủ tướng quân dưỡng thương nên dù tạo ra một trận xôn xao nhưng rất nhanh đã bị áp xuống.

Bạch Thế Niên nhận được tin mắt cũng không nháy một cái. Quét sạch mấy người có dị tâm cũng tốt. Sau này chiến sĩ biên thành có thể đồng tâm.

Hạ Ảnh nói cho Bạch Thế Niên biết, có một phụ tá bên cạnh Trần A Bố đã bị người thu mua. Kế hoạch tác chiến lần này bị tiết lộ ra ngoài chính là từ chỗ hắn. Xử trí Trần A Bố thế nào Hạ Ảnh muốn nghe suy nghĩ của Bạch Thế Niên trước. Là giết, là giam, hay điều đi xử lý sau.

Bạch Thế Niên và Diệp Tuần trao đổi hồi lâu. Cuối cùng vẫn quyết định tạm gác Trần A Bố lại, lấy công chuộc tội. Nếu điều đi đối với họ là một tổn thất.

Hạ Ảnh cũng không cho một câu trả lời chính xác chắc chắn, chuyện này người quyết định cuối cùng vẫn là hoàng đế. Những tướng lĩnh khác có thể do Thích Tuyền ra mặt xử lý nhưng Trần A Bố, sự tình trọng đại chỉ có thể giao cho hoàng đế xử trí. Nhưng có Bạch Thế Niên trần tình hẳn có thể ở lại lấy công chuộc tội.

Sau khi Hạ Ảnh ra ngoài một chuyến, thấy Bạch Thế Niên vẫn làm tổ ở trong phòng, thần thái kia vô cùng nhàn hạ. Hạ Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Tướng quân, quận chúa và hai vị công tử đều bị bệnh nặng.”

Đầu Bạch Thế Niên ong lên: “Bệnh nặng? Bệnh nặng gì?” Làm sao lại bị bệnh nặng vậy?

Hạ Ảnh sớm nắm được chân tướng: “Vì chuyện của tướng quân, quận chúa ngã bệnh. Mẫu tử liền tâm, hai bé cũng ngã bệnh.” Thật ra Hạ Ảnh đã nhận được tin tức quận chúa và hai đứa bé đã khỏe lại. Nhưng Hạ Ảnh rất bất mãn với việc Bạch Thế Niên không nghe khuyên bảo, cuối cùng trọng thương khiến quận chúa lo lắng. Nếu lúc đó dùng thế thân thì đâu có chuyện như bây giờ.

Mặt Bạch Thế Niên có chút nhợt nhạt: “Bây giờ, bây giờ thế nào? Ôn Uyển và các con…..”

Hạ Nhàn bưng dược thiện vào, thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, đặt dược thiện xuống, đỡ hắn lên giường: “Yên tâm, quận chúa không có việc gì.” Nói xong quay đầu nhìn Hạ Ảnh: “Có những lời không thể nói như vậy. Thương thế của tướng quân hiện còn chưa khỏi hẳn, không thể bị kích thích. Còn không nói rõ tiền căn hậu quả cho tướng quân.” Không phải Hạ Nhàn trước đó nhận được tin tức mà là hai người đã quen biết nhiều năm, đều hiểu rõ về nhau. Nếu quận chúa thực sự bệnh nặng chưa khỏi hẳn, Hạ Ảnh đã không thể có vẻ mặt này. Có thể bị bệnh nhưng không đáng lo. Hạ Nhàn hiểu rõ ngọn ngành thân thể của Ôn Uyển.

Hạ Ảnh còn muốn Bạch Thế Niên thương tâm, hối hận nhiều hơn nữa nhưng bộ dáng hiện tại chỉ có thể không cam tâm tình nguyện nói: “Quận chúa từ khi nghe tin tướng quân gặp chuyện không may, lo lắng không dứt. Hai đứa bé cũng phát sốt liên tục. Quận chúa vì chiếu cố hai bé nên ngã bệnh. Nhưng bây giờ đều khoẻ rồi.” Nhớ lại kể từ khi nàng ở bên Ôn Uyển, trừ mấy nguyên nhân bị ám toán, Ôn Uyển cho tới giờ chưa từng bị té xỉu do bệnh. Lần này nhất định là bị kích thích quá lớn, quá mức mệt nhọc dồn lại. Đầu sỏ gây họa là nam nhân trước mắt này.

Bạch Thế Niên: “May quá, Ôn Uyển và các con đều tốt.”

Hạ Ảnh gật đầu: “Đều tốt.”

Hạ Nhàn cười nói: “Tướng quân yên tâm, trong kinh thành không giống nơi này. Dù có chuyện gì cũng không sao. Lại nói bên cạnh quận chúa còn mấy người Hạ Dao, không có chuyện gì. Tướng quân yên lòng dưỡng thương đi.” Nói xong hung dữ trừng mắt với Hạ Ảnh. Có biết có lời có thể nói, có lời không thể nói không hả? Chỗ quận chúa không thể giấu diếm được nhưng ở chỗ này hoàn toàn có thể giấu đến đầu xuân. Đến lúc đó thân thể tướng quân căn bản đã dưỡng tốt.

Hạ Ảnh không phản ứng lại phẫn nộ của Hạ Nhàn.

Bạch Thế Niên nhìn hai người nói: “Chờ đầu xuân, băng tuyết tan, các ngươi về đi. Thân thể của ta cũng gần như khỏi hẳn rồi.”

Hạ Nhàn liếc mắt một cái: “Quận chúa giao cho ta nhiệm vụ phải giúp tướng quân điều dưỡng thân thể. Bây giờ thân thể của người vẫn chưa hoàn toàn điều dưỡng tốt, sao ta có thể về?”

Bạch Thế Niên nghẹn lại. Thông qua chuyện Hạ Ảnh và Hạ Nhàn, Bạch Thế Niên biết mấy nữ nhân này chỉ nghe Ôn Uyển phân phó.

Hạ Nhàn nhìn Bạch Thế Niên nói: “Tướng quân, quận chúa vì tướng quân mới bị bệnh. Quận chúa ngoài miệng không nói nhưng chúng ta đều nhìn ra được tướng quân rất quan trọng đối với quận chúa. Ta theo bên cạnh quận chúa nhiều năm như vậy, rất rõ tình tình quận chúa. Nếu trong lòng quận chúa không có tướng quân tất nhiên sẽ không gả cho tướng quân. Nếu tướng quân có gì không may, quận chúa sẽ không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Cho nên nếu tướng quân thật lòng yêu thích quận chúa, xin tướng quân phải tự bảo trọng bản thân nhiều hơn. Đừng để quận chúa phải chiếu cố tiểu chủ tử, ứng phó mấy kẻ lòng dạ khó lường kia, lại còn phải lo lắng cho tướng quân nữa. Dù là người sắt cũng không chịu nổi.”

Bạch Thế Niên trầm mặc không nói gì. Kỳ thật lần này, cho đến bây giờ hắn vẫn không cho là mình đã làm sai. Thân là tướng lãnh, nếu sợ chết mà tìm thế thân chuyện này lan truyền ra ngoài, làm sao còn đặt chân trong quân được nữa. Chẳng qua lần này không chu toàn, lại khiến Ôn Uyển lo lắng, sợ hãi.

Hạ Nhàn thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên trong lòng có chút an ủi: “Tướng quân, hiện tại ta không thể trở về. Chờ ta giúp tướng quân điều dưỡng thân thể tốt rồi, dù ngài muốn giữ ta lại cũng không giữ được. Người hiện tại vẫn là yên tâm điều dưỡng thân thể, tranh thủ sớm ngày đánh bại Mãn Thanh, trở về đoàn tụ với quận chúa.”

Bạch Thế Niên gật đầu.

Lúc Hạ Nhàn đi ra thì gặp Diệp Tuần. Hạ Nhàn bây giờ cứ nhìn thấy Diệp Tuần là thấy chán ghét, cả ngày bảo nàng làm cái này ăn, cái kia uống. Coi nàng là nữ hầu không bằng. Cho nên Hạ Nhàn cả ngày không cho Diệp Tuần sắc mặt tốt.

Nhưng Diệp Tuần vẫn thích theo sát sau mông Hạ Nhàn kêu cô nương dài cô nương ngắn. Sau đó nói hắn muốn ăn cái này, ăn cái kia. Sắc mặt Hạ Nhàn không tốt hắn cũng làm như không nhìn thấy. Thật ra Diệp Tuần cũng không có biện pháp, ai bảo hắn là một kẻ ăn hàng làm chi.

Diệp Tuần kêu một tiếng tướng quân đã thấy Bạch Thế Niên ngồi trước bàn đọc sách viết (Bạch Thế Niên là viết thư nhà). Hạ Nhàn vẻ mặt ôn nhu đứng bên cạnh mài mực.

Hạ Nhàn thấy thấy hắn đi vào cũng không cho hắn nhiều thêm một ánh mắt. Chẳng qua là khiêu ngọn đèn dầu, trong phòng càng sáng hơn. Sau khi chuẩn bị đèn xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Diệp Tuần đang nói chuyện với Bạch Thế Niên thì Hạ Nhàn đi đến. Trên tay bưng đồ ăn khuya. Đôi mắt Diệp Tuần trông mong nhìn theo. Hạ Nhàn lạnh lùng nói: “Trong bếp còn, tự mình đi.”

Sau khi Diệp Tuần ăn xong, trở lại đã thấy Hạ Nhàn đứng sau Bạch Thế Niên. Một đôi tay trắng mịn như ngọc đặt lên đầu Bạch Thế Niên nhẹ nhàng ấn. Trên mặt Hạ Nhàn mang theo nụ cười thỏa mãn. Ôn nhu tiểu ý không nói lên lời. Vẻ mặt Bạch Thế Niên thì thích ý tựa vào ghế dựa. Bộ dáng hưởng thụ kia không diễn tả bằng lời được.

Diệp Tuần nhìn Hạ Nhàn như vậy tim đập lệch vài nhịp. Nhưng Hạ Nhàn đến một ánh mắt cũng keo kiệt cho hắn. Diệp Tuần không hiểu tại sao ngực tự nhiên có chút buồn phiền. Hơn nữa Diệp Tuần nhìn hai người trong đầu liền hiện lên bốn chữ………..

Ôn Uyển cùng hai con ăn anh đào. Cẩn ca nhi cũng rất thích ăn anh đào, Duệ ca nhi á, đồng ý, đồng ý. Có ăn, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Hạ Dao tươi cười nói: “Quận chúa, có tin tốt. Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ bổ nhiệm tướng quân làm nguyên soái biên thành. Quận chúa sau này không cần lo lắng nữa.” Làm người đứng đầu biên thành, sau này không phải ra chiến trường nữa. Chỉ cần không ra chiến trường, ở hậu phương chỉ huy, sẽ không có nguy hiểm gì.

Ôn Uyển gật đầu, hắn làm nguyên soái rồi thì lo lắng lúc trước sẽ không còn. Cũng không thể để một nguyên soái xông pha chiến trường: “Tin tức của Hạ Ảnh bên kia nói thể nào?” Không biết thế lực kia ở biên thành có bị quét sạch không, nếu bị con chuột già nhìn chằm chằm sẽ có cảm giác ghê tởm.

Hạ Dao lắc đầu: “Tạm thời còn chưa có tin tức. nhưng theo ta tính toán, một khoản thời gian nữa Hạ Ảnh sẽ trở lại. Đến lúc đó quận chúa có thể biết tin tức.” Hạ Ảnh ở bên cạnh không có cảm giác nhưng không ở đây mới phát hiện có rất nhiều bất tiện. Tin tức không linh thông như trước kia! Ngày trước nhận được tin tức đầu tiên, bây giờ chậm hơn một, hai ngày.

Duệ ca nhi vừa lúc đi vào, nghe được cha bé sẽ làm nguyên soái. Liền chạy đến bên cạnh Ôn Uyển, nhìn nàng, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh hỏi: “Mẹ, cha làm đại nguyên soái sao?” Nguyên soái, thống lĩnh thiên quân vạn mã.

Ôn Uyển xoa đầu Duệ ca nhi, tiểu tử này sau này cũng sẽ như vậy: “Ừ, làm đại nguyên soái. Thống lĩnh hai mươi lăm vạn đại quân biên thành.” Sau khi nói xong, nói với Hạ Dao: “Hạ Dao, sau khi về ngươi dạy võ cho Duệ ca nhi đi! Có điều mỗi ngày chỉ nửa ngày.” Còn nửa ngày làm gì, tất nhiên mẹ con hòa nhạc (hòa thuận vui vẻ), ấm áp rồi.

Minh Duệ nhếch môi cười nói: “Mẹ thật tốt.”

Ôn Uyển ôm Minh Duệ: “Bé ngốc, luyện võ rất cực. Mặc dù con mới hai tuổi nhưng mẹ vẫn phải nói với con, con nếu không luyện thì thôi, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn biết không? Nếu luyện thì không được bỏ dở giữa chừng. Đến lúc đó con muốn không luyện mẹ cũng không đáp ứng.”

Minh Duệ gật đầu: “Con không sợ cực.” Khổ không sợ, chỉ sợ không có cơ hội.

Ôn Uyển chứa ý cười: “Không sợ khổ là tốt rồi. Cùng đệ đệ con đi chơi đi! Mẹ còn chút chuyện cần nói với Hạ Dao cô cô của con.” Ở thôn trang thoải mái hơn kinh thành nhiều. Hai đứa bé cũng có thể chơi trong sân. Không giống kinh thành, đến giờ còn lạnh, không ra cửa được.

Ôn Uyển chờ Minh Duệ ra ngoài mới hỏi Hạ Dao: “Còn tin tức gì. Cậu hoàng đế an trí Thích gia như thế nào?” Ôn Uyển biết chuyện Bạch Thế Niên và Thích Tuyền không có trực tiếp liên hệ. Làm sao có thể tìm hơn được trên người Thích Tuyền. Lần này Thích Tuyền vinh quan về hưu, hoàng đế tất nhiên phải ân sủng Thích gia. Nếu không sẽ làm thần tử có công lạnh tâm.

Hạ Dao cười nói: “Hoàng thượng phong Thích Tuyền làm thái sư, hưởng song bổng lộc, lại ân sủng thứ tử của Thích Tuyền làm nhị bá tước. Ngoài ra còn sắc phong Thích quý phi thành Hoàng quý phi. Thống lĩnh hậu cung.” Hoàng quý phi tương đương với phó hậu. Sau này hoàng cung đã có người chủ sự.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất