Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 91: Bệnh đậu mùa (thượng)

Hạ Dao và Hạ Ảnh đều không cảm thấy, nhưng Minh Duệ lại cảm thấy: “Mẹ, hôm nay, lúc Thái tử phi nhìn con và đệ đệ, trong lòng con cảm thấy như sởn hết cả tóc gáy lên vậy. Mẹ, chúng ta có thù oán gì với nàng ta sao?” Thật ra, Minh Duệ chỉ cảm thấy Hải Như Vũ đang đánh giá huynh đệ bọn họ mà thôi. Chỉ có điều, cái loại ánh mắt đánh giá này khiến cho trong lòng Minh Duệ rất khó chịu. Minh Duệ cảm thấy nên cảnh báo cho người mẹ nhân từ này của hắn.

Ôn Uyển nở nụ cười: “Biểu ca của con còn đang ở trong phủ đệ của chúng ta đó! Nếu mẹ có thù oán với Thái tử phi, thì sao còn có thể cho biểu ca của con vào ở cùng được? Thái tử phi đã quen biết với mẹ nhiều năm. Mặc dù không có quan hệ tốt như dì La, nhưng không phải là kẻ thù.”

Minh Duệ nói thầm: “Mẹ, cho dù không phải là kẻ thù, thì cũng không phải là người tốt lành gì. Mẹ phải coi chừng một chút. Con cảm thấy nữ nhân này không tốt, vừa nhìn đã biết là người thích đùa giỡn thủ đoạn. Nhìn vào đã không thấy thích.” Nữ nhân như vậy, bề ngoài hiền hòa, dịu dàng, nhưng bên trong lại tàn nhẫn vô cùng.

Ôn Uyển “Ừ” một tiếng: “Mẹ cũng không muốn giao tiếp với họ, đều là mấy chuyện lục đục, ngươi lừa ta gạt với nhau. Thật mệt mỏi!” Đáng tiếc, không muốn không có nghĩa là có thể không làm. Không chỉ không thể bỏ cuộc giữa chừng, mà còn phải làm thật tốt.

Minh Duệ nắm tay Ôn Uyển: “Mẹ, chờ con và đệ đệ trưởng thành, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Lúc đó, mẹ cứ an tâm làm nữ vương, mỗi ngày chỉ cần lo ăn ngon, ngủ ngon, sống vui vẻ là được, mọi chuyện trong nhà cứ giao cho con và đệ đệ.” Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Minh Duệ, hắn hy vọng, mỗi ngày, đều có thể nhìn thấy Ôn Uyển vui vẻ, như vậy, hắn cũng sẽ vui vẻ.

Đầy cả trong lòng Ôn Uyển đều là sự ngọt ngào: “Được, mẹ chờ.” Nói xong, liền kéo Minh Duệ lại, hôn lên mặt hắn một cái.

Minh Duệ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, liền hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ. Ôn Uyển nhìn thấy thì vui vẻ không thôi.

Cuộc sống ngọt ngào chưa qua được mấy ngày, thì chuyện phiền lòng lại kéo tới. Ôn Uyển nghe thấy Hạ Ảnh nói, con trai của Quách thị đã chết, người ta nói, tình trạng khi chết giống như bị bệnh đậu mùa.

Sắc mặt Hạ Dao cũng ngưng trọng: “Sao Đông cung đang yên đang lành lại có bệnh đậu mùa chứ? Đã phái người tra xét cẩn thận chưa? Không phải là thủ đoạn âm u của những nữ nhân kia chứ?”

Trên mặt Hạ Ảnh hiện lên sự châm chọc: “Ngươi nói thật đúng, chuyện này đúng là thủ đoạn của mấy nữ nhân trong hậu viện của Đông cung. Chỉ có điều, dùng cái gì không được, hết lần này tới lần khác lại dùng thủ đoạn bỉ ổi là bệnh đậu mùa này. Con trai của Quách thị đã chết, nhưng ta lo chuyện này sẽ lan tràn. Trước kia, trong kinh thành cũng có một lần, cuối cùng đã có không ít người chết.” Thấy Hạ Dao hỏi có Thái tử phi ở trong đó không, thì Hạ Ảnh lắc đầu: “Không có chứng cứ chính xác, nhưng ta nghĩ, trong chuyện này, Hải Như Vũ cũng không thoát khỏi liên quan. Sau này, những đồ mà nàng ta đưa tới, không thể để cho Quận chúa và mấy đứa bé sử dụng.”

Ôn Uyển luôn rất cẩn thận với những chuyện của hai con. Quần áo, giày vớ, ..vv..v… của Minh Duệ và Minh Cẩn, ngoại trừ do phủ Nội Vụ đưa tới, thì chính là do chính trong phòng may vá làm, không bao giờ mặc quần áo do người ngoài đưa tới. Phòng may vá trong phủ đệ sẽ không phát sinh chuyện gì, phủ Nội Vụ cũng không phải dễ ra tay như vậy. Cho nên, qua nhiều năm, trong mấy chuyện như thế này, mọi người trong phủ đều vẫn bình an (Ôn Uyển lại nói: Đây là bởi vì trong phủ đệ của ta không có ai đánh nhau).

Sau khi suy nghĩ, Hạ Dao lại nói: “Nói chuyện này cho Quận chúa biết. Nếu lại phát sinh chuyện như vậy, thì đề phòng sớm vẫn tốt hơn.”

Hạ Ảnh liền nói cho Ôn Uyển đang bận rộn: “Quận chúa, con trai của Quách thị đã mất.” Lúc mới vừa nhận được tin tức, Hạ Ảnh cũng không có cảm xúc gì với chuyện này, chết thì cũng đã chết rồi. Nhưng sau khi biết nguyên nhân cái chết, sắc mặt Hạ Ảnh liền trở nên khó coi. Chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa.

Ôn Uyển thả sổ sách trong tay xuống: “Sao lại chết?” Đừng nói hậu viện hoàng gia như hậu cung, Đông cung, ngay cả hậu viện của các gia đình giàu có, tranh chấp giữa thê thiếp, thì những đứa bé cũng thường xuyên chết đi một cách kỳ lạ.

Hạ Ảnh khẽ nói ra một câu: “Bệnh đậu mùa. . . . . .”

Ôn Uyển “Ồ” lên một tiếng, là bệnh đậu mùa của thời này, mà không phải của hiện đại. Vào thời này, bệnh đậu mùa tương đương với bệnh nan y. Hơn nữa, bệnh đậu mùa có khả năng lây qua đường hô hấp, truyền nhiễm cực nhanh. Lỡ như bệnh lây tới đây, Ôn Uyển rùng mình một cái, các nàng đều sẽ không có lực miễn dịch.

Qua một lúc lâu, Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển vẫn không có phản ứng gì, thì không thể nhịn được nữa, liền nói: “Quận chúa, ta nói là bệnh đậu mùa. Quận chúa, là bệnh đậu mùa.”

Ôn Uyển “Ừ” một tiếng: “Ta biết.” Ôn Uyển nghĩ đến bệnh đậu mùa có thể dùng bệnh đậu mùa để loại trừ. Còn về phần làm như thế nào, thì Ôn Uyển đang suy nghĩ.

Hạ Ảnh không biết tại sao khi Ôn Uyển nghe thấy một chuyện lớn như vậy mà còn có thể lâm vào trầm tư nữa. Hạ Ảnh bị Ôn Uyển đánh bại, không làm sao được nên liền đi ra ngoài, nói với Hạ Dao đang ở bên ngoài đầy nhụt chí: “Quận chúa bị sao vậy? Bệnh đậu mùa đó, sao Quận chúa giống như không lo lắng chút nào vậy?” Bộ dáng của Ôn Uyển quả thật không giống như đang lo lắng. May mà Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm, nên cũng có thể đoán ra Ôn Uyển đang suy nghĩ biện pháp biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa.

Ôn Uyển đi đến thư phòng, nghĩ tới bệnh đậu mùa, ừ, tiêm chủng như thế nào. Đáng tiếc, Ôn Uyển không thu hoạch được gì. Nàng chỉ biết có thể tiêm chủng bằng vác xin đậu mùa, sau đó sẽ phòng ngừa được bệnh đậu mùa. Nhưng biện pháp cụ thể thì lại không biết.

Hạ Dao lại nhìn nhìn Ôn Uyển, như muốn nói gì, sắc mặt lại càng khó coi, như đang kết băng vậy. Ôn Uyển vừa nghĩ đến, trong lòng liền run lên, vội vàng kêu người đưa đám nhóc Minh Duệ về phòng, chờ sau khi các con đi rồi mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Lần này, Ôn Uyển không hoài nghi là Bạch Thế Niên đã xảy ra chuyện. Trải qua chuyện lần trước, chính Bạch Thế Niên đã tự biết cẩn thận. Lúc nào, bên cạnh cũng có ít nhất hai trăm thị vệ, hộ vệ, thân binh. Hơn nữa, cũng không còn tự xông pha chiến đấu nữa. Vì vậy, xác suất bị hại cũng chưa tới một phần trăm. Cho nên, Ôn Uyển liền biết chắc chắn triều đình đã xảy ra chuyện lớn, ừ, là bệnh đậu mùa.

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa, trong kinh thành lại phát hiện thêm mấy trường hợp bệnh đậu mùa nữa. Không chỉ con trai của Quách thị chết vì bệnh đậu mùa, mà cả Linh Hạo cũng đã mất rồi, cũng chết vì bệnh đậu mùa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì còn không biết sẽ như thế nào nữa. Trong phủ đệ, có lẽ phải giới nghiêm thôi.”

Ôn Uyển biết, vào thời này, mắc phải bệnh đậu mùa, thì chẳng khác nào sắp đối mặt với tử vong. Sức đề kháng của trẻ con yếu, nên càng dễ bị lây bệnh. Xem ra, mặc kệ có trình tự cụ thể hay không, cứ việc nói cho Hoàng đế đi, để Hoàng đế phái thái y nghiên cứu.

Ôn Uyển nghe thấy trong kinh thành cũng có, liền hỏi: “Đã có bao nhiêu người bị lây nhiễm?”

Sắc mặt Hạ Ảnh rất khó coi: “Trong hoàng cung có ba người bị lây nhiễm, hiện tại cũng đã chuyển ra ngoài. Đông cung thì nhiều hơn. Trong kinh thành cũng phát hiện sáu trường hợp. Những nơi không biết khác thì tạm thời cũng không rõ ràng lắm.”

Trên mặt Ôn Uyển hiện lên sự nghi ngờ, nàng nhớ, hình như loại bệnh này sẽ càng lan truyền nhanh hơn vào lúc giao mùa. Hơn nữa, bệnh đậu mùa cũng không giống như những bệnh khác, một khi phát hiện, ngay cả thi thể cũng phải thiêu hủy. Bây giờ là mùa đông, sao lại là mùa lây nhiễm của bệnh đậu mùa đây? Chẳng lẽ…, trong lòng Ôn Uyển run lên: “Có người gây rối ở sau lưng không?”

Hạ Ảnh gật đầu: “Đang điều tra. Quận chúa, trong khoảng thời gian này, người trong phủ đệ không thể tùy ý đi ra ngoài, phải đóng cửa phủ, đợi tin tức ở bên ngoài yên ổn rồi nói sau.”

Ôn Uyển gật đầu, hiện tại trong phủ đệ còn có ba đứa bé, cũng cực kỳ nguy hiểm với bọn chúng, cho nên phải cẩn thận. Ngay lập tức, Ôn Uyển liền sai người đóng cửa phủ Quận chúa, ngoại trừ phải đi mua vật dụng mỗi ngày, thì những người khác không được đi lại tùy ý. Kẻ nào dám cãi lệnh, bốn mươi đại bản sẽ chờ để hầu hạ. Bốn mươi đại bản, chẳng khác nào muốn mạng người.

Sau khi Ôn Uyển phân phó những chuyện này xong, liền quay về thư phòng, nghiêm túc nhớ lại những biện pháp trị bệnh đậu mùa ở hiện đại. Được rồi, Ôn Uyển suy nghĩ một hồi lâu mà cũng không nghĩ ra quá trình cụ thể. Chỉ biết dùng bệnh đậu mùa để tiêm ngừa thôi. Ôn Uyển viết giải thích và ý kiến của mình ra, rồi kêu Hạ Ảnh đưa đến hoàng cung cho Hoàng đế.

Hoàng đế đang xem phương pháp dùng bệnh đậu mùa có thể phòng chống bệnh đậu mùa do Ôn Uyển viết. Tuy Ôn Uyển chỉ nói, tiêm ngừa bệnh đậu mùa có thể không sợ bị nhiễm bệnh đậu mùa nữa, hơn nữa, Ôn Uyển cũng chỉ nói hai ba câu sơ sơ mà thôi, nhưng Hoàng đế đã như nhặt được chí bảo rồi. Vì vậy, liền lập tức triệu tập thái y, để cho bọn họ thử nghiệm dựa theo biện pháp này.

Hai ngày, ba ngày, trong kinh thành, người bị lây bệnh đậu mùa càng ngày càng nhiều. Một khi bị phát hiện lây nhiễm bệnh đậu mùa, liền phải thiêu hủy ngay lập tức, chôn sống cũng không được, mà phải thiêu hủy.

Ôn Uyển nghe thấy đã có không ít người bị lây nhiễm, hiện nay, trong kinh thành, lòng người hoảng sợ. Có rất nhiều người muốn chạy đến nông thôn để tị nạn. Nhưng vì sợ bệnh đậu mùa lan truyền, nên Hoàng đế đã điều động trọng binh đến phong tỏa toàn thành. May mắn, vì chỉ trong kinh thành, nên còn có thể khống chế, nếu truyền nhiễm ra ngoài, thì chắc chắn sẽ không có biện pháp khống chế.

Trong phủ đệ, không khí trở nên kỳ lạ, trong ba đứa trẻ, ngoại trừ Minh Cẩn không cảm nhận được, thì Linh Đông và Minh Duệ đều cảm thấy có cái gì kỳ lạ, trong phủ đệ có một cảm giác sợ bóng sợ gió. Minh Duệ liền hỏi thẳng Ôn Uyển: “Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Không chỉ tăng thêm thị vệ, mà tất cả những thứ ăn, mặc, dùng đều rắc rối hơn trước kia nhiều.

Ôn Uyển cũng không gạt hai đứa, nên liền nói chuyện bệnh đậu mùa bùng nổ trong kinh thành ra với hai đứa. Linh Đông và Minh Duệ vừa nghe đến bệnh đậu mùa, thì sắc mặt đều trắng bệch.

Ôn Uyển vuốt đầu hai đứa: “Đừng sợ, trong phủ đệ được đề phòng sâm nghiêm, các con sẽ không bị nhiễm phải căn bệnh quái ác này. Hơn nữa, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi.” Chỉ cần thái y ra lực, thì có lẽ sẽ có thể tiêu trừ sự khủng hoảng này rất nhanh.

Biện pháp phòng chống bệnh đậu mùa mà Ôn Uyển cung cấp cho Hoàng đế, thì ngoại trừ Hoàng đế và Ôn Uyển ra, những người khác đều không biết, nên Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không rõ ràng. Bởi vì Ôn Uyển không muốn tranh công, danh tiếng của nàng đã quá lớn rồi, không cần lớn hơn nữa. Cho nên, Ôn Uyển chỉ xin Hoàng đế rằng, đợi đến khi có kết quả, lúc công bố ra ngoài, ngàn vạn lần đừng nói tên của nàng. Mặc kệ làm gì, chỉ cần đừng nhắc tới tên của nàng là được. Nàng không muốn làm cho mình được dân chúng kính yêu nữa. Chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì với nàng.

Cũng bởi vì như thế, nên Hoàng đế nói với thái y là ông nằm mơ. Mơ thấy thần tiên chỉ điểm cho ông, sau đó kêu thái y cứ làm dựa theo lời chỉ điểm trong mộng. Chỉ có điều, chuyện này cần một quá trình nghiên cứu.

Minh Duệ rất muốn nói, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Chỉ là, khi đối mặt với vẻ mặt trấn định của Ôn Uyển, thì Minh Duệ chỉ có thể nói: “Mẹ, vẫn nên phòng bị một chút ạ!”

Ôn Uyển vuốt trán của Minh Duệ: “Qua mấy ngày nữa thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ở bên ngoài như thế nào mẹ không xen vào, nhưng trong phủ đệ, sẽ không có mấy thứ dơ bẩn gì vào được.” Nếu ngay cả điểm này mà còn không làm được, thì chẳng phải nàng đã uổng công che giấu bao lâu nay sao?

Minh Duệ nghe thấy Ôn Uyển nói chắc chắc rằng qua mấy ngày sẽ tốt, trong lòng hoài nghi vô cùng. Nhưng thấy Ôn Uyển không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Mặc dù lúc Ôn Uyển nói chuyện với Minh Duệ rất trấn định, nhưng đến cùng vẫn sợ căn bệnh quái ác này lan truyền vào trong phủ đệ. Cho nên, bây giờ, chuyện ngân hàng, nàng cũng đặt qua một bên. Ôn Uyển nghe thấy, trong kinh thành, người bị lây bệnh đậu mùa càng ngày càng nhiều, nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là bệnh đậu mùa lây lan quá nhanh, chỉ trò chuyện là đã có thể lây, thì có thể nghĩ là kinh khủng đến như thế nào. Nhưng cũng không loại trừ khả năng có người nhân cơ hội khiến cho khủng hoảng. Hoàng đế phái trọng binh đến trong kinh thành, chắc để phòng bị điều này.

Nếu lây nhiễm tự nhiên thì còn may, lo là lo đằng sau chuyện này có người mượn cơ hội gây chuyện. Nếu như vậy, thì những người này thật sự đáng chết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất