Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 121: Hân huynh đệ, hảo huynh đệ

Thị vệ bên cạnh Quan Nhị Lang nghe Quan Nhị Lang lầm bầm không tin nói: “Tướng quân, Quận chúa thực lợi hại như vậy?” Không phải Quận chúa kinh doanh rất lợi hại sao chẳng nhẽ Quận chúa đánh giặc cũng lợi hại?

Quan Nhị Lang lườm thị vệ một cái: “Cái này còn giả được sao? Quận chúa hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi đến mức ta cũng không biết đáp thế nào.” Cũng may hắn không có lòng lừa gạt Quận chúa. May là như thế, còn chưa làm gì đáng xấu hổ. Hơn nữa Quận chúa đại nhân đại lượng, không so đo với hắn. Quận chúa chính là Quận chúa mà!

Quan Nhị Lang nghĩ tới những điều Ôn Uyển nói với hắn, hi vọng lần này Quận chúa thực có thể giúp hắn giải quyết khó khắn Hổ Uy quân gặp phải. Nếu đều giải quyết được vậy hắn cũng có thể giải quyết đại sự này rồi.

Trở về chỗ ở, bốn bề vắng lặng, thị vệ nhỏ giọng nói: “Tướng quân đã gặp Quận chúa, thuộc hạ nghe nói Quận chúa đẹp tựa thiên tiên, có đúng không ạ?”

Quan Nhị Lang vung roi da qua: “Còn nói lung tung, ta quất chết ngươi.”

Thị vệ ủy khuất, hắn chẳng qua chỉ hỏi một chút, không có ý gì khác. Chính là nghe nói Quận chúa càng ngày càng đẹp, đã là nữ nhân ba mươi nhưng vẫn xinh đẹp như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Cho nên tò mò mới hỏi mà! Thấy tướng quân tức giận nào dám nói thêm một chữ.

Ôn Uyển vốn chỉ căn cứ vào tài liệu thu được đánh giá người này không tệ, hiện đã gặp người cũng cảm thấy không tệ: “Hi vọng lần này không chọn lầm người.”

Hạ Ảnh chen vào một câu: “Quận chúa, người này không tệ đâu.” Các nàng đã xem qua, Hoàng thượng cũng đã nhìn, lại thêm Quận chúa tự mình gặp, nếu còn nhìn nhầm vậy quá thần kỳ rồi.

Ôn Uyển không ngờ đến tối Minh Duệ đề nghị với nàng: “Mẹ, con muốn theo Quan tướng quân đến hải khẩu. Mẹ thấy thế nào?”

Ôn Uyển thiếu chút nữa hoảng sợ: “Không được.” Làm sao có thể theo Quan Nhị Lang đến hải khẩu được. Ôn Uyển tính toán đến một lúc nào đó sẽ cho người lén lút đưa hai anh em đến hải khẩu.

Minh Duệ cảm thấy cơ hội lần này khó có được, hai huynh đệ sau này lén đi hải khẩu, mục tiêu quá lớn. Lần này có lý do quang minh chính đại để đi, thật tốt quá. Hơn nữa bên cạnh Quan Nhị Lang có dẫn theo thị vệ, mấy người này đều là thị vệ miễn phí đó, có thể giảm đi không ít chuyện.

Minh Duệ thấy Ôn Uyển không đáp ứng, quấn lấy Ôn Uyển: “Mẹ đáp ứng đi mà. Sớm hai tháng cũng là đi, muộn hai tháng cũng là đi. Mẹ, cho con đi đi! Mẹ cũng đã nói với bên ngoài là con nhất định phải đi, mẹ không ngăn được. Con lớn phải giúp đỡ mẹ!”

Ôn Uyển bật cười: “Lại còn con lớn phải giúp đỡ mẹ nữa? Con, tiểu tử thúi này, cũng không nhìn xem con mấy tuổi. Thật là một tiểu lão đầu. Được, con đã quyết định rồi thì mẹ cũng không ngăn cản.”

Minh Duệ thấy Ôn Uyển sáng suốt như vậy thì toét miệng ra cười. Hắn còn cho rằng phải tốn thêm thời gian mới thuyết phục được mẹ! Không ngờ nói vài ba câu đã được rồi.

Ôn Uyển thấy Minh Duệ đã quyết định chủ ý, biết hắn luôn trầm ổn, nếu đổi thành Minh Cẩn có nói rách miệng nàng cũng không đáp ứng: “Chuyện này mẹ phải thương lượng với ông cậu Hoàng đế một chút.” Cái gọi là thương lượng đơn giản là nói với Hoàng đế một câu.

Ôn Uyển đang chờ Minh Duệ và Minh Cẩn đến đây dùng bữa, lại nghe nói đại công tử không tới, nha đầu tới đây nói: “Quận chúa, đại công tử nói nếu người không đáp ứng yêu cầu của cậu ấy thì cậu ấy sẽ không ăn cơm.” Còn có một câu, quyết định đấu tranh đến cùng.

Trong nháy mắt Ôn Uyển không kịp phản ứng. Tiểu tử này hát cái gì hả.

Minh Duệ gặp Ôn Uyển nói: “Mẹ, diễn trò phải diễn toàn bộ bằng không rất dễ khiến người khác hoài nghi, đã nói với bên ngoài con nổi tính tình, bướng bỉnh nhất định phải được. Mẹ không đáp ứng con liền tuyệt thực kháng nghị.”

Ôn Uyển thiếu chút nữa bật cười. Gõ gõ vào trán Minh Duệ: “Tiểu tử thúi này, học biện pháp xấu này từ chỗ nào hả? Biện pháp tốt thì không dùng lại dùng tuyệt thực để kháng nghị. Cũng mệt cho con nghĩ ra được. Mau ăn cơm.” Tuyệt thực kháng nghị sẽ khiến nàng đau lòng.

Minh Duệ rất kiên quyết năm chữ: diễn trò diễn toàn bộ.

Cho nên trưa hôm đó Minh Duệ liền cự tuyệt ăn cơm. Lập tức Hạ Dao, Hạ Ảnh và người hầu trong viện đều biết. Đại công tử tuyệt thực dường như để kháng nghị quận chúa. Không ai biết tại sao đại công tử lại tuyệt thực kháng nghị. Đều ở đó rối rít suy đoán Quận chúa thu thập đại công tử thế nào.

Ôn Uyển biểu hiện vô cùng tức giận: “Nó không ăn thì cứ để nó không ăn, còn nhỏ như vậy mà dám uy hiếp ta, chờ lớn lên ta còn trông cậy vào nó được cái gì, cứ để cho nó đói.” Cũng không biết học thủ đoạn vô lại này ở chỗ nào. Thật khiến người ta đau đầu.

Nói như vậy nhưng Ôn Uyển vẫn bảo Hạ Nhàn làm rất nhiều món ngon. Ôn Uyển làm vậy cũng là cố ý kiểm tra ý chí của Minh Duệ.

Tiểu tử này ý chí không tệ. Cho dù bụng đã réo lên, nhìn món ngon mĩ vị trên bàn vẫn không động tâm.

Minh Duệ có thể chống đỡ nhưng Minh Cẩn không được: “Mẹ đáp ứng ca đi!” Nhìn Minh Duệ không ăn chịu đói Minh Cẩn còn khó chịu hơn cả mình bị đói.

Ôn Uyển nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn: “Tiểu tử ngốc, con biết ca ca muốn làm gì sao? Con cứ vậy đến cầu tình mẹ?” Ôn Uyển không tính nói tin Minh Duệ muốn rời khỏi kinh thành cho Minh Cẩn, sợ Minh Cẩn khó chịu cũng lo lắng Minh Cẩn không giữ được bí mật.

Từ đầu đến cuối Minh Cẩn vẫn không biết chuyện này: “Không biết nhưng nhìn ca ca đói con cũng không muốn ăn.” Minh Duệ không ăn cơm Minh Cẩn dù có ăn thịt rồng cũng không thấy mùi vị gì.

Ôn Uyển nghe vậy rất vui, ôm Minh Cẩn hôn một hồi. Hôn đến mức trên mặt Minh Cẩn đầy nước miếng, thần sắc rất đáng thương. Ôn Uyển cười ha ha. Không nói người khác, ngay cả Hạ Dao và Hạ Ảnh cũng không biết Ôn Uyển cười cái gì. Đại công tử không ăn cơm Quận chúa còn cười được. Đây là người mẹ xứng chức sao?

Minh Cẩn mất hứng: “Mẹ, bữa trưa ca ca không ăn cơm, mẹ cũng không đau lòng, còn cười được.” Minh Cẩn lúc này vạn phần mất hứng. Mẹ thật quá nhẫn tâm. Lần trước bỏ đói hắn, lần này đến ca ca, cũng không biết có bỏ đói cha không.

Ôn Uyển ôm Minh Cẩn nói: “Vậy phải xem ca ca con nói cái gì? Chẳng nhẽ chờ đến lúc ca con muốn trăng trên trời ta cũng phải hái. Nó không ăn cơm thì cứ không ăn. Mẹ mới không quản đâu!”

Minh Cẩn tức giận: “Mẹ, nếu mẹ không đáp ứng ca thì con cũng không ăn cơm.” Thấy Ôn Uyển cười híp mắt Minh Cẩn càng tức giận hơn: “Mẹ, bữa tối con cũng không ăn.” Nói xong bỏ mặc Ôn Uyển thở phì phì rời đi.

Ôn Uyển nghe vậy càng vui hơn: “Được, Hạ Dao đi nói với Hạ Nhàn Minh Duệ và Minh Cẩn đều không ăn tối. Ừ, điểm tâm hay gì đó cũng không cần chuẩn bị.” Sau đó phân phó thu thập toàn bộ đồ có thể ăn ở chỗ hai tiểu tử.

Minh Cẩn trợn tròn mắt, mẹ làm thật.

Buổi tối hôm đó Minh Duệ không ăn cơm. Minh Cẩn rất tri tâm vẫn một mực ở cạnh Minh Duệ. Nhưng đợi đến lúc Hạ Nhàn bưng thức ăn ngon lành,thơm ngào ngạt đến đây, mùi thơm kia xộc vào mũi, Minh Cẩn cẩn thận kéo tay Minh Duệ: “Ca, hay là ăn đi!” Hắn thật đói mà, bụng vẫn kêu rồn rột đó.

Minh Cẩn thấy Minh Duệ không có phản ứng gì, tiếp tục đọc sách. Không làm gì được, Minh Cẩn chỉ còn cách nuốt nước miếng, sau đó vuốt vuốt bụng. Trong lòng thầm nói mẹ quá nhẫn tâm rồi. Nhưng mà càng ngày càng đói. Hạ Nhàn thấy thức ăn đã lạnh, liền bưng xuống, một lát lại mang thức ăn mới lên. Hơn nữa toàn bộ đều là đồ Minh Cẩn thích.

Mắt Minh Cẩn nhìn chằm chằm vào thức ăn thịnh soạn trên bàn. Sau đó lại nhìn Minh Duệ bất vi sở động, cúi đầu suy tư một hồi mới nói: “Ca, đệ đói.”

Minh Duệ để sách trong tay xuống. Buổi tối Ôn Uyển không để con đọc sách vì chữ nhỏ có thể hại mắt. Buổi tối Minh Duệ trừ luyện công chính là luyện chữ, hôm nay ngoại lệ. Minh Duệ thấy bộ dáng tội nghiệp của Minh Cẩn nói: “Đói thì ăn đi, không cần chống chọi.”

Minh Cẩn tội nghiệp nói: “Ca không đói sao? Buổi trưa ca không có ăn. Minh Cẩn cũng không phải chưa từng chịu đói. Hồi đó lúc ở nông thôn, vì kiêng ăn, đói đến mức ngực dán vào lưng, sau đó còn cần Minh Duệ kiếm đồ ăn cho hắn.

So với lúc ở nông thôn, hắn còn có thể chịu đựng một thời gian nữa, nhưng là lúc đó không có đồ ăn thịnh soạn câu mất hồn hắn. Hắn thật muốn chạy lại ăn thật no a! Nhưng hắn cũng không thể không nói nghĩa khí, bỏ ca ca tự mình đi ăn. Minh Cẩn quấn quýt vô cùng.

Trong lòng Minh Duệ rất cảm động. Không vì gì khác, mà vì Minh Cẩn nguyện ý phụng bồi hắn cùng nhau đói bụng. Mùi vị đói bụng rất khó chịu. Hắn cũng là lần đầu chịu đói.

Thức ăn để lâu cũng dần lạnh đi, không còn mùi thơm nữa. Minh Cẩn muốn chuyển lực chú ý: “Ca muốn làm gì? Mà mẹ lại không đáp ứng, nháo đến mức ca không ăn cơm? Ca, có thể nói cho đệ biết không?”

Minh Duệ kéo Minh Cẩn ngồi cạnh mình. Cũng không nói cho Minh Cẩn biết hắn muốn đi hải khẩu. Nếu Minh Cẩn biết nhất định sẽ khóc nháo đòi đi hải khẩu. Cho nên bịa một lý do khiến Minh Cẩn tin. Lý do này Minh Duệ đã sớm nghĩ kỹ, Minh Duệ nói hắn muốn đi biên thành tìm cha.

Minh Cẩn nhìn Minh Duệ chăm chú: “Ca, biên thành cách đây mấy nghìn dặm đường đó! Cưỡi ngựa cũng mất hai, ba tháng mới có thể tới. Đi, về một chuyến cũng mất hơn nửa năm, ca, mẹ sẽ không đáp ứng.”

Trong lòng Minh Duệ nói thầm thật ra mẹ đã đáp ứng. Trên mặt lại nói: “Ta đã lớn như vậy rồi còn chưa gặp cha. Sau khi gặp Quan tướng quân, ta liền muốn thấy cha. Minh Cẩn, đệ không muốn gặp cha sao?”

Minh Cẩn vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải. Xa như vậy chúng ta cũng không thể rời nhà trốn đi. Vạn nhất gặp kẻ lừa đảo thì biết làm thế nào? Ca, ngàn vạn không thể bỏ nhà ra đi nữa.” Lần trước rời nhà trốn đi Minh Cẩn đã bị giáo huấn đủ. Minh Cẩn không dám có ý nghĩ này nữa.

Minh Duệ rất hài lòng với việc Minh Cẩn biết tiến thối: “Ta không muốn rời nhà trốn đi. Ta muốn mẹ đáp ứng ta, phái người đưa ta đến biên thành gặp cha.”

Minh Cẩn cũng có chút động tâm.

Hai huynh đệ đang nói chuyện thì cửa mở ra. Hạ Nhàn lại đổi một bàn thức ăn. Thơm đến mức Minh Cẩn muốn khóc. Không được ngược đãi người như vậy a!

Ôn Uyển nghe nói đã đổi ba bàn thức ăn mà Minh Cẩn vẫn chưa ăn, Hạ Nhàn cũng không nhẫn tâm: “Quận chúa không thấy, nhị thiếu gia nhìn bàn thức ăn chỉ hận không thể xông lên ăn, nhưng lại kiềm chế không ăn, hai tay nắm chặt góc áo đại thiếu gia. Thần sắc kia, quấn quýt đến mức ta cũng không muốn bưng thức ăn thơm ngào ngạt tiến vào.”

Ôn Uyển nghe vậy trong lòng rất vui, đây mới là anh em ruột, có phúc cùng hưởng. Ừ, Minh Cẩn rất tốt.

Hạ Nhàn nói xong cẩn thận cầu tình: “Quận chúa, người đi khuyên nhủ đại công tử đi! Đã hai bữa không ăn gì rồi. Cứ đói bụng như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.” Hạ Nhàn mặc dù không biết là chuyện gì nhưng vì có tiền lệ Minh Cẩn bị đói lúc trước, Hạ Nhàn cũng không quá gấp gáp.

Ôn Uyển đứng dậy đi xem Minh Duệ và Minh Cẩn. Minh Duệ hoàn hảo, quy củ đứng lên, Minh Cẩn nhào vào ngực Ôn Uyển: “Mẹ, mẹ…..”

Ôn Uyển đỡ Minh Cẩn đến bên bàn cơm. Hạ Nhàn lại bưng lên một bàn thức ăn mới, Ôn Uyển cười nói: “Ăn đi. Đói như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.”

Minh Cẩn không ăn: “Mẹ, trừ phi mẹ đáp ứng ca ca bằng không con cũng không ăn.” Trong lòng Minh Cẩn một mực kêu, mẹ, mẹ mau đáp ứng a, mẹ mau nói là đáp ứng đi . Mẹ đáp ứng con liền có thể động đũa ăn cơm.

Ôn Uyển nhìn Minh Duệ nói: “Con vẫn chưa bỏ ý định này?”

Minh Duệ khoanh tay đứng yên: “Mẹ, mẹ đáp ứng con đi! Mẹ, con sẽ chiếu cố tốt bản thân.” Nói xong sắc mặt Ôn Uyển trầm xuống, xoay người thở phì phò rời đi.

Minh Cẩn nhìn mẫu thân đã đi xa, lại nhìn gương mặt không biểu tình của ca ca, lại nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn một chút, Minh Cẩn vuốt vuốt bụng, khụ không biết buổi tối có bị đói tỉnh không.

Hạ Dao và Hạ Ảnh đều rất đau lòng: “Quận chúa, rốt cuộc Minh Duệ muốn làm gì mà Quận chúa người không đáp ứng chứ?” Trong ấn tượng của Hạ Dao và Hạ Ảnh Minh Duệ vẫn luôn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Lúc này đề xuất yêu cầu đã quá đáng gì?

Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Nó muốn đi hải khẩu, ta không đáp ứng nó sẽ kháng nghị, không ăn cơm. Nó muốn bỏ ăn thì cứ để nó đói bụng đi! Vẫn tưởng rằng nó là một đứa bé hiểu chuyện, không ngờ lại khiến người ta lo lắng hơn Minh Cẩn. Khụ, sinh nhi tử làm gì, vẫn nên sinh nữ nhi, nữ nhi mới là áo bông nhỏ của mẹ!”

Hạ Dao và Hạ Ảnh nhìn nhau một cái không nói chuyện.

Minh Cẩn đói đến mức phải nằm ra giường, thấy Minh Duệ đói mà vẫn có khí lực đọc sách, Minh Cẩn vô cùng bội phục, hữu khí vô lực hỏi: “Ca không đói sao?” Hắn thật đói mà, thật muốn ăn cái gì đó. Cho dù là một miếng khoai lang cũng được mà! Nghĩ đến khoai lang, Minh Cẩn nuốt nước bọt một cái.

Minh Duệ cười nói: “Đệ đừng theo ta cùng chịu đói, mau đi ăn gì đó đi.” Nói xong kéo Minh Cẩn dậy. Lúc trước hắn vẫn dùng vũ lực áp bách Minh Cẩn, là bởi vì đệ đệ kiếp trước của hắn cũng do hồi nhỏ sợ chịu khổ, lại càng không chịu được một chút mệt mỏi, cho nên làm cái gì cũng không được. Nếu như tự mình hiểu rõ thì cũng thôi đi đằng này đã không có bản lãnh lại nói như rồng leo làm như mèo mửa, dã tâm bừng bừng. Cũng không nghĩ xem ca ca đã chết, hắn cũng chết, với cái tính nết kia của nó có thể bảo vệ được vị trí của mình sao? Không cần nhìn cũng biết được kết cục của nó, không phải là bị huynh đệ thứ xuất lộng tử lộng tàn, thì cũng đem cả gia tộc hại chết. Kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.

Chuyện kiếp trước cũng không nói nữa, nhưng kiếp này thì không được. Hắn tuyệt đối sẽ không để Minh Cẩn dẫm lên vết xe đổ. Minh Duệ biết cho dù hắn không nghiêm khắc yêu cầu Minh Cẩn có mẹ ở đây Minh Cẩn cũng không trở thành một kẻ không ra gì. Nhưng hắn vẫn lo lỡ như có vạn nhất. Cũng may mẹ không can thiệp vào việc hắn dạy Minh Cẩn.

Minh Cẩn chết cũng không nguyện ý: “Không được, mẹ không đáp ứng đệ liền ở cùng với ca ca.” Minh Cẩn chơi xấu nằm trên giường không đứng lên.

Minh Duệ thấy Minh Cẩn như vậy, đáy lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Hắn biết Minh Cẩn oán giận hắn rất nhiều, nhưng hắn không hối hận. Hiện tại yêu cầu nghiêm khắc là vì tốt cho đệ ấy. Nhưng Minh Duệ thật không ngờ rằng Minh Cẩn lại theo cùng hắn chống đối mẫu thân, còn nhẫn nại cùng hắn chịu đói. Đều nói đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, hắn đã thực sự cảm nhận được cái gì là thân huynh đệ. Đó là thứ khiến lòng người ấm áp, thật tốt, như vậy thật tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất