Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 129

Ôn Uyển mua đồ xong chuẩn bị về phủ, đúng lúc này lại gặp tam hoàng tử mặc một thân thường phục.

Kỳ Mộ cũng thấy Ôn Uyển. Kỳ Mộ cười nói: “Biểu muội, bên cạnh chính là trà lâu. Nếu không bận mà nói, cùng uống một tách trà được không?”

Nếu đã đụng phải, thái độ lại hòa nhã mời trà, nếu cự tuyệt thì quá không nể mặt. Ôn Uyển và Kỳ Mộ cùng vào trà lâu, lên nhã gian.

Sau khi hai người ngồi xuống, Kỳ Mộ nhìn Ôn Uyển kiều diễm, lại nghĩ tuổi tác của Ôn Uyển cũng bằng vương phi, hai nữ nhân cùng tuổi lại chênh lệch lớn như vậy: “Ôn Uyển, không phải biểu ca khen muội, muội đúng là có thuật trú nhan. Con trai cũng lớn vậy rồi, tướng mạo so với lúc chưa lấy chồng còn suất chúng hơn. Không thể không bội phục!” Càng ngày càng trẻ làm người ta buồn bực. Hắn cũng đã là đại thúc trung niên, mà Ôn Uyển lại nhìn như cô nương mười tám đôi mươi.

Ôn Uyển được nữ nhân khen thì rất đắc ý nhưng được nam nhân mà mình vẫn phòng bị khen thì đó không phải là đắc ý mà là cảnh giác.

Ôn Uyển khẽ cười: “Cũng đã là mẹ của hai đứa bé rồi, còn dung mạo với không dung mạo cái gì. Biểu ca mời muội uống trà chắc không phải là thực sự uống trà đúng không?” Nhi tử của hoàng đế rất nhiều, những hoàng tử phía dưới cũng đều đã trưởng thành dần dần nổi dậy.

Ôn Uyển vì tình huống đặc thù của bản thân nên không tiếp xúc nhiều với ngoại giới. Quan hệ không thân thiết với các hoàng tử phía dưới. Ngược lại do ban đầu hoàng đế còn là phiên vương nên tiếp xúc với những hoàng tử lớn tuổi nhiều hơn một chút. Mà tam hoàng tử lại là người duy nhất trong những hoàng tử quen biết, để lại cho Ôn Uyển ấn tượng vô cùng tốt. Nếu không Ôn Uyển cũng không cùng hắn uống trà. Ôn Uyển suy đoán nếu nói vô sự bất đăng tam bảo điện, không có chuyện thì đã không mời nàng uống trà rồi.

Kỳ Mộ cười nói: “Biểu muội trực tiếp như vậy. Ta cũng không quanh co lòng vòng. Lần này ta mặt dày cũng muốn cầu xin muội một chuyện. Ta……”

Ôn Uyển lập tức cắt đứt lời của tam hoàng tử: “Biểu ca, muội đại khái cũng đoán được huynh cầu xin muội điều gì. Không phải muội không muốn mà là bây giờ muội thực sự rất bận, muội không có nhiều thời gian cũng như tinh lực. Vẫn xin lượng thứ, muội không thể giúp.”

Kỳ Mộ không ngờ Ôn Uyển lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.

Ôn Uyển không đợi hắn mở miệng tiếp tục nói: “Linh Đông là do lúc đó cậu hoàng đế muốn muội nhất định phải chọn một trong những hoàng tử, muội bất đắc dĩ phải chọn Linh Đông. Hạo thân vương là đại trưởng bối, muội không thể không cho ông chút mặt mũi này.” Ý Ôn Uyển là Hạo thân vương dùng thân phận trưởng bối ép nàng, nàng không có cách nào ngỗ nghịch, buộc lòng phải đáp ứng.

Kỳ Mộ cũng không nhắc lại đề tài này nữa, dù sao mới chỉ hỏi một câu, thái độ Ôn Uyển đã sớm bày ra rồi. Chỉ là vẫn còn một chút chờ mong: “Ôn Uyển, Minh Duệ còn nhỏ như vậy mà muội đã đành lòng cho cháu nó đi xa, ta cũng thấy không bằng muội?” Hài tử còn nhỏ như vậy đã để nó xa nhà, đừng nói Minh Duệ mới bảy tuổi, con trai lớn của hắn cũng đã mười một tuổi cũng không dám làm thế. Hắn không dám có sự quyết đoán này, Ôn Uyển có. Không thể không khiến Kỳ Mộ sinh lòng bội phục. Lúc trước Kỳ Mộ không hối hận, sau lại càng không. Ôn Uyển đã tuyên bố ba đời không kết hôn, cho dù ban đầu hắn có ý nghĩ này Ôn Uyển cũng không gả cho hắn cho nên hối hận gì đó đều không tồn tại. Chỉ là có chút tiếc nuối.

Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Có biện pháp gì. Tiểu tử thúi nói với muội con lớn phải rời mẹ. Nó sống chết muốn đi muội cũng không ngăn được. Tùy tiểu tử đó đi, để nó nhận thức thế giới bên ngoài cũng tốt. Người làm mẹ như muội đi xa nhất cũng chỉ là đến thôn trang, không rời được kinh thành!” Nói đến điểm này Ôn Uyển liền buồn bực. Lý tưởng của nàng giống với lão sư, là được đặt chân lên mỗi góc của Đại Tề, ăn thử tất cả các món ăn. Không ngờ rằng nàng cũng đã sắp ba mươi mà vẫn chưa từng rời khỏi kinh. Chờ lần này hoàng đế thắng trận trở về, nàng nhất định phải ra ngoài một chút. Tuyệt đối không bị vây ở kinh thành này nữa.

Ôn Uyển và Kỳ Mộ tán gẫu rất nhiều chuyện, Kỳ Mộ biết kị húy của Ôn Uyển, nói cũng chỉ nói những lời trưởng bối, về phần chuyện triều chính nửa chữ không nói tới. Chuyện làm ăn cũng có thể nói đôi câu.

Kỳ Mộ rất có chừng mực. Không bàn chính vụ với Ôn Uyển, nói chuyện làm ăn cũng rõ ràng mạch lạc. Nói xong, Ôn Uyển cười nói: “Nếu biểu ca mà làm ăn, đoán chừng cũng không cần muội nữa rồi.” Những lời này của Ôn Uyển là khiêm nhường nhưng một mặt cũng chứng minh được Kỳ Mộ là nhân tài.

Kỳ Mộ cười một tiếng: “Muội quá khoa trương rồi.” Không phải ai cũng có ánh mắt quyết đoán và tầm nhìn xa trông rộng như Ôn Uyển. Hơn nữa còn có thiên thời địa lợi nhân hòa (nếu là hắn, ngân hàng tuyệt đối sẽ không phát triển lớn như vậy).

Hàn huyên gần nửa canh giờ, Hạ Ảnh ở bên cạnh Ôn Uyển nhắc nhở: “Quận chúa, trời sắp tối rồi. Nếu còn không về nhị công tử sẽ đói bụng.” Từ chỗ này về phủ quận chúa cũng phải mất hơn nửa canh giờ, trở về phủ quận chúa cũng đã đến giờ dùng cơm.

Ôn Uyển đứng dậy cười khước từ lời giữ lại của Kỳ Mộ: “Có cơ hội lại nói tiếp. Kể từ khi Minh Duệ đi, Minh Cẩn một ngày ba bữa cơm đều muốn thấy muội. Chỉ sợ muội cũng đi, bỏ lại nó một mình. Nếu muội không về Minh Cẩn sẽ phải chịu đói.”

Kỳ Mộ nghe vậy không nhịn được cười một tiếng. Minh Duệ thì mạnh mẽ như vậy, Minh Cẩn lại như cô gái nhỏ được nuông chiều, đây là phân hóa lưỡng cực sao? Thật thú vị.

Kỳ Mộ tiễn Ôn Uyển ra khỏi tửu lâu, nhìn xe ngựa của Ôn Uyển khuất khỏi tầm mắt mới trở về. Chờ sau khi trong phòng chỉ còn tâm phúc, Kỳ Mộ khẽ cười một tiếng: “Ôn Uyển để Minh Duệ đi hải khẩu hẳn không phải chuyện đơn giản như vậy.” Mặc dù Ôn Uyển chỉ nhẹ nhàng nói một câu, nhưng Kỳ Mộ không tin Ôn Uyển là người dung túng con cái. Nếu dung túng con sẽ không dạy con tốt thế. Sợ là Ôn Uyển đã đồng ý.

Phụ tá của Kỳ Mộ gật đầu nói: “Vương gia, thế lực của quận chúa đều ở hải khẩu. Nếu nói ở thời điểm mấu chốt này, đưa đại công tử đi trải nghiệm, ai cũng không tin. Lão hủ nghe nói đại công tử tuổi nhỏ đã có phong phạm đại tướng không hề thua kém quận chúa năm đó. Lão hủ nghĩ sợ là quận chúa phái đại công tử đi xử lý sự vụ ở hải khẩu.”

Kỳ Mộ cẩn thận nhớ lại bộ dáng Minh Duệ đã từng gặp một lần, trừ nhớ được Minh Duệ rất trầm ổn, trưởng thành sớm hơn so với những đứa bé khác những cái khác không có cảm giác gì đặc biệt. Ừ, còn có một điểm đặc biệt là nghe nói đứa bé này chính là kẻ cuồng luyện võ, không thích học hành: “Đứa bé kia chỉ thích học võ, không thích học hành, hẳn là không có thông tuệ như Ôn Uyển? Cũng là đứa con nhỏ Minh Cẩn rất thông tuệ. Nhưng tính Minh Cẩn lại hoạt bát.” Minh Duệ trừ trầm ổn hơn những người bình thường ra, không có lan truyền điều gì khác ra ngoài. Phương tiên sinh mặc dù biết Minh Duệ rất thông minh, năng lực tiếp thu thuộc loại nhất nhưng lại ít đề cập với bên ngoài. Ngược lại thường thường khen ngợi Minh Cẩn.

Phụ tá không tán đồng ý nghĩ của Kỳ Mộ: “Vương gia, không được quên chuyện năm đó của quận chúa. Ai cũng không dám khẳng định đại công tử của quận chúa là người cuồng luyện võ, muốn biết chỉ có thể thông qua Phương tiên sinh mới biết một hai.” Ai có thể đảm bảo Minh Duệ không phải là giả trư ăn cọp đây.

Kỳ Mộ nhớ tới Phương tiên sinh này, chỉ có thể than thở. Một người có khả năng như vậy lại bị Ôn Uyển chiêu mộ làm thầy dạy học, thật là lãng phí nhân tài. Nếu là hắn nhất định phải làm trợ thủ đắc lực cho mình. Đáng tiếc ném ra cành ô liu nhưng người ta không tiếp. Lại nghe được lời phụ tá, lắc đầu: “Nếu có thể moi được lời gì từ Phương tiên sinh, ta đã không cần chờ đến hiện tại.” Phương tiên sinh cũng không phải kẻ ngu. Ôn Uyển không để Minh Duệ thể hiện thông tuệ khác người thường, Phương tiên sinh đã sớm phát hiện. Nếu chủ nhà không muốn biểu lộ danh tiếng quá cao, đứa bé lại nguyện ý ẩn giấu tài hoa, ông chắc chắn sẽ không nói ra.

Ôn Uyển ở trên xe ngựa lâm vào trầm tư. Kỳ Mộ rõ rang đang thử dò xét mình, thử dò xét thái độ của mình. Xem ra Kỳ Mộ hoài nghi Minh Duệ đi hải khẩu là có thâm ý khác.

Ôn Uyển cười khẽ, dò xét thì dò xét đi, tối đa cũng chỉ cho rằng Minh Duệ đi quan sát sản nghiệp của nhà nàng ở hải khẩu. Chưởng quản thế lực ở hải khẩu. Nhưng để một đứa bé bảy tuổi chưởng quản chuyện trên biển, người có thể nghĩ như vậy đều là nhân tài a (ai bảo Minh Duệ có một bà mẹ yêu nghiệt đây). Bất quá chỉ cần không nghĩ nàng đưa Minh Duệ đến hải khẩu tị nạn, vậy là thành công rồi.

Minh Cẩn vừa thấy Ôn Uyển lập tức ôm thắt lưng nàng: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con chờ mẹ thật lâu.” Nhóc thật đói nha. Cứ đói như vậy không biết sau này có cao được không (Ôn Uyển nói ăn không no, đói bụng sau này sẽ không dễ cao lớn).

Ôn Uyển cười ha ha nắm tay Minh Cẩn đến trước bàn cơm: “Là mẹ không đúng. Sau này mẹ sẽ chú ý, không để Minh Cẩn nhà ta bụng rỗng chờ mẹ nữa.” Hạ nhân lập tức truyền món ăn lên, Minh Cẩn mặc dù đói nhưng ăn rất từ tốn.

Ăn xong Ôn Uyển lấy đồ đã mua cho ba người ra. Linh Đông trở về Đông cung nên mấy món đồ này tạm thời để vào trong viện của hắn.

Ôn Uyển nhìn vào đôi mắt trông mong của Kỳ Triết nói: “Tổ phụ của đệ nhớ đệ. Không có chuyện gì khác.” Ôn Uyển biết Kỳ Triết muốn nghe tin tức Hạo thân vương xử trí nữ nhân kia thế nào.

Mặt Kỳ Triết lộ vẻ thất vọng.

Minh Cẩn nhìn thần sắc của hắn lẩm bẩm: “Cậu có thể đừng trương bộ mặt đó ra không? Cẩn thận chưa già đã yếu. Đi thôi, đi luyện chữ to.” Bất kể là Kỳ Triết hay Linh Đông, Minh Cẩn luyện chữ to là công khóa chuẩn bị mỗi ngày.

Kỳ Triết nghe được bốn chữ chưa già đã yếu thì không còn gì để nói nữa rồi.

Ôn Uyển thấy vậy cười không ngừng. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn nàng và Hạ Ảnh: “Ngươi nói Hạo thân vương có thể điều tra ra được không?”

Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Vậy phải nhìn xem Hạo thân vương có tâm tư này không. Muốn tra tự nhiên có thể tra ra.” Ý chính là nếu Hạo thân vương muốn bao che cho nhị phu nhân liền tra không được. Nếu cho rằng Kỳ Triết quan trọng hơn nhị phu nhân thì có thể tra được. Phải xem sự lựa chọn của Hạo thân vương.

Ôn Uyển nghe xong nói: “Vậy thì có thể điều tra ra rồi.” Mấy tháng này tiếp xúc, tìm hiểu, Ôn Uyển khẳng định Kỳ Triết là một đứa bé vô cùng thông tuệ. Am hiểu giấu mình, tâm tư sâu, đầu óc linh quang (thông minh), có nghị lực. Hơn nữa không để ý đến quy củ. Dạy dỗ tốt sẽ trở thành một nhân tài trụ cột.

Thế tử Hạo thân vương cần thủ thành (giữ được những gì đang có), cháu đích tôn cũng chỉ thủ thành. Nhưng chức vị Hạo thân vương không phải là cha truyền con nối, mà là một đời rơi xuống một cấp. Ba đời sau sẽ suy yếu. Dựa theo tình huống này sẽ từ từ lưu lạc thành một tôn thất. Cho nên Hạo thân vương hi vọng trong đám tôn tử có người có tiền đồ, hai bên cùng hỗ trợ.

Nam nhân thời đại này, bao gồm cả hoàng đế, Hạo thân vương đều hết sức coi trọng truyền thừa, hi vọng con cháu đời đời có thể kéo dài mãi. Có thể một đời, lại một đời thịnh vượng, dưới tình huống đó một nhị phu nhân thì tính là cái gì.

Có phương hướng này Ôn Uyển có thể khẳng định chuyện này sẽ rất nhanh hạ màn. Quả nhiên tốc độ của vương phủ rất nhanh. Ngày hôm sau Hạo thân vương tự mình tới cửa, nói chuyện này với Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghe xong gật đầu, những thứ này đều ở trong dự liệu: “Ông chú, ông chờ ở chỗ này một lát. Sau khi con nói với Kỳ Triết xong sẽ để ông nói với đệ ấy.” Ôn Uyển lo Hạo thân vương nói Kỳ Triết không tin. Hoặc phải nói không muốn tin.

Hạo thân vương gật đầu. Thật ra chuyện này cũng khiến Hạo thân vương vô cùng tức giận. Ông vẫn cho rằng trong đám cháu mình không có ai đặc biệt kiệt suất. Được rồi, hiện tại phát hiện Kỳ Thịnh thông tuệ không kém Kỳ Triết, chẳng qua là không biểu lộ xuất sắc (các loại nguyên nhân xin đừng nói). Hạo thân vương lập tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu. Thì ra trong đám cháu trai không có người thông minh, chính là bị mai một. Nếu không phải chuyện Kỳ Triết lần này, ông vẫn còn tiếc nuối trong đám cháu trai không có ai thông tuệ. Thậm chí còn lo lắng phải mang tiếc nuối này xuống dưới cửu tuyền.

Ôn Uyển bảo nha hoàn dẫn Kỳ Triết tới, đưa vào phòng khách. Kỳ Triết thấy Ôn Uyển liền hỏi: “Biểu tỷ, có phải có chuyện gì không? Có phải đã tìm được chứng cứ chứng minh người đàn bà kia hại ca của đệ.”

Ôn Uyển gật đầu, khoác vai Kỳ Triết: “Tổ phụ đệ trong thời gian này vẫn một mực điều tra. Có phải như lời đệ nói hay không, ca ca đệ là bị mẹ kế đệ hại chết. Hôm nay đã điều tra ra rồi. Đúng là nữ nhân kia hại chết ca ca đệ. Bà ta thừa dịp ca ca đệ ngã bệnh, động tay chân trong thuốc, khiến thân thể ca ca đệ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng thể hư mà chết.”

Kỳ Triết lắc đầu: “Không phải, là người đàn bà kia mượn tay đệ hại chết ca ca. Ca ca không phải vì thuốc mà chết, là bị đệ hại chết.” Điều này khiến lòng Kỳ Triết đau nhất.

Ôn Uyển cẩn thận trấn an Kỳ Triết, thấy Kỳ Triết rốt cuộc đã bình tĩnh mới lên tiếng: “Kỳ Triết, đệ nói là ca ca đệ sau khi ăn điểm tâm đệ đưa thì chết, là đệ hại chết ca ca mình. Vậy đệ nghĩ xem ca ca đệ thích ăn điểm tâm sao? Đệ đưa điểm tâm vài lần cho ca ca đệ ăn, Kỳ Thịnh có ăn trước mặt đệ không? Đệ suy nghĩ cẩn thận, không cần gấp, từ từ nhớ lại.” Đưa điểm tâm một hai lần là được rồi, cũng không cần ngày ngày đưa điểm tâm.

Kỳ Triết dưới sự trấn an của Ôn Uyển, nghiêm túc hồi tưởng: “Ca ca không thích ăn điểm tâm, đệ đưa điểm tâm cho ca ca hai, ba lần.” Nói tới đây Kỳ Triết có chút mờ mịt, nếu ca ca không bị điểm tâm của hắn hại chết, tại sao ca ca nói như vậy?

Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “Kỳ Triết, mẹ kế đệ mua chuộc được vú nuôi của ca ca đệ. Thông qua vú nuôi hại chết ca ca đệ, cái chết của ca ca đệ không liên quan đến đệ. Đệ không cần tự trách nữa.”

Kỳ Triết lắc đầu: “Không thể nào, đệ không tin. Biểu tỷ, đệ không tin. Biểu tỷ không cần an ủi đệ.”

Ôn Uyển cũng không giải thích thêm nữa, gật đầu với Hạ Ảnh một cái, Hạ Ảnh hướng ra phía ngoài hô một tiếng: “Dẫn người vào.”

Hai tùy tùng Khổng Vũ, Hữu Lực, kéo một nữ nhân đi không nổi vào. Nữ nhân kia cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Kỳ Triết lắc đầu: “Biểu tỷ, đây không phải vú nuôi của ca ca .” Vú nuôi của ca ca già hơn người này rất nhiều, người trước mặt này nhìn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu.

Ôn Uyển khẽ vỗ Kỳ Triết, nói: “Tỷ biết đây không phải vú nuôi của ca đệ. Đây là con gái của vú nuôi ca ca đệ. Vú nuôi của ca ca đệ chết không lâu, sau khi ca ca đệ chết.” Cô nương này là con gái của vú nuôi Kỳ Thịnh. Lúc trước không nghĩ đến nàng ta, chỉ tìm người hầu hạ Kỳ Thịnh. Sau khi chuyện này xảy ra, đến người nhà của nha hoàn, bà tử thiếp thân hầu hạ Kỳ Thịnh Hạo thân vương cũng bắt lại thẩm vấn, kết quả vẫn không thẩm vấn được gì.

Ôn Uyển nói với phụ nhân quỳ dưới đất: “Nói đi, mẹ ngươi hại chết cửu thiếu gia như thế nào? Một năm một mười nói ra.”

Ôn Uyển ôm Kỳ Triết trong ngực lẳng lặng nghe.

Đứa bé Kỳ Thịnh này trưởng thành sớm. Lòng phòng bị mẹ kế rất nặng. Điều này chọc giận nhị phu nhân sau khi tiến vào cửa. Chờ sau khi nhị phu nhân sinh con trai, đứng vững gót chân, liền thừa dịp Kỳ Thịnh bị bệnh, uy bức lợi dụ vú nuôi của Kỳ Thịnh, để bà ta bỏ thêm một thứ vào thuốc của Kỳ Thịnh, sau đó đem cặn thuốc đi xử lý. Thân thể Kỳ Thịnh từ đó trở đi càng ngày càng suy yếu.

Kỳ Thịnh rất thông tuệ, sau một thời gian dài liền phát hiện ra, nhưng khi đó thân thể đã rất yếu, không thể phục hồi. Vì để bảo vệ đệ đệ thoát khỏi độc thủ của ác phụ này, Kỳ Thịnh cố ý nói thành ăn điểm tâm Kỳ Triết đưa.

Lại nói về nhị phu nhân, thủ đoạn rất cao, vì vú nuôi của Kỳ Thịnh không lâu sau đó đã bị nhị phu nhân trảm thảo trừ căn. Nhưng vú nuôi này làm việc trái lương tâm, buổi tối trước khi chết liên tục gặp ác mộng. Bị con gái bà ta nghe thấy, cho dù vú nuôi không nói tỉ mỉ nàng ta cũng đoán được một hai.

Sau khi Kỳ Triết nghe, chết cũng không tin: “Không phải, ca ca không đối xử với đệ như vậy. Không thể nào……” Hắn không tin, không tin. Nếu không vì điểm tâm của hắn sao ca ca lại nói như vậy, nói là bị hắn hại chết. Không phải, không thể nào?

Ôn Uyển khẽ vô lưng Kỳ Triết: “Ca ca đệ cũng không còn biện pháp nào cả. Nếu không dùng biện pháp công tâm này, đệ sẽ không phòng bị người đàn bà kia. Chẳng phải đệ đã từng nói, sau khi vào cửa người đàn bà kia đối xử với đệ cũng rất tốt đó thôi. Nếu ca ca đệ không còn, sẽ không ai bảo vệ đệ nữa. Nếu đệ vẫn tin người đàn bà kia sớm muộn đệ sẽ chết trong tay bà ta. Hắn làm như vậy chính là hi vọng đệ có thể sống sót. Kỳ Triết, ca ca đệ dụng tâm lương khổ.”

Kỳ Triết lắc đầu: “Lẽ nào ca ca không biết, nói như vậy đệ sẽ rất đau khổ? Mấy năm nay đệ một mực tự trách, đệ vẫn hận sao người chết đi không phải mình? Tại sao, tại sao ca ca lại làm như vậy? Biểu tỷ, đệ không tin, đệ không tin.” Ngày ca ca mất, hắn gặp phải ác mộng. Mơ thấy ca ca khóc, mơ thấy mẹ cũng ở đó khóc.

Đây quả thật khiến người ta rất khó tin tưởng. Ôn Uyển chỉ có thể thở dài một tiếng với hài tử đã mất kia, thật đáng thương. Đứa bé thông tuệ như vậy cứ thế bị hủy trong âm mưu. Hạo thân vương cũng nói trong đám cháu trai mình không có đứa nào thông tuệ, tuy nhiên lại không biết đứa cháu thông tuệ của mình lại không dám thể hiện trí khôn. Đây là bi ai của Hạo thân vương.

Ôn Uyển không trấn an quá nhiều, để Kỳ Triết tận tình khóc, chờ phát tiết xong Ôn Uyển lại từ từ phân tích cùng hắn. Vừa nói dụng tâm lương khổ của Kỳ Thịnh.

Kỳ Triết lầm bầm nói: “Biểu tỷ, ca ca vì cái gì phải làm như vậy? Từ khi đệ bắt đầu hiểu chuyện đã nhớ được ca ca rất thương đệ. Sau khi mẹ đi, hiểu đệ nhất chính là ca ca.” Hắn vẫn chưa tin, làm thế nào cũng không dám tin tưởng.

Ôn Uyển nghe cũng rất khổ sở, trong mắt đã có nước mắt: “Kỳ Triết, ca ca đệ làm như vậy là muốn đệ sống, sống cho thật tốt. Đệ có một ca ca tốt. Đệ nên thấy hạnh phúc vì có ca ca như vậy.” Mặc dù biện pháp có chút tàn nhẫn, nhưng rất hiệu quả. Nếu không Kỳ Triết đã sớm không biết đầu thai ở chỗ nào rồi. Nào có thể yên ổn đứng ở chỗ này.

Kỳ Triết sau khi nghe Ôn Uyển phân tích, nhớ lại cách làm chồng chất sơ hở của ca ca khi đó, thậm chí lúc sắp chết trong mắt còn có áy náy, đủ loại dấu hiệu bày ra, biểu tỷ nói đúng. Kỳ Triết không nhịn được cao giọng khóc lớn: “Ca ca….., mẹ……….”

Ôn Uyển ôn nhu an ủi: “Kỳ Triết, chỉ khi đệ sống thật tốt, mẹ đệ, ca ca đệ ở trên trời mới có thể an tâm.”

Kỳ Triết khóc đủ, Ôn Uyển lấy khăn lau nước mắt cho hắn. Kỳ Triết khóc thút thít nói: “Biểu tỷ, đệ muốn về vương phủ.”

Ôn Uyển gật đầu: “Được, tổ phụ đệ ở trong thư phòng chờ đệ! Đệ và tổ phụ cùng về đi!” Việc nhà không nên nói ở chỗ này. Hơn nữa Ôn Uyển nghĩ Kỳ Triết về cùng Hạo thân vương, khẳng định là muốn xem xử trí nhị phu nhân.

Ou nghĩ tới đây, nhỏ giọng nói: “Kỳ Triết, sau khi đệ về, tổ phụ đệ nếu có hỏi xử trí mẹ kế đệ như thế nào, đệ hãy nói hết thảy theo tổ phụ an bài. Biết không? Bất kể người đàn bà kia độc ác ra sao, đệ cũng không thể giết. Chỉ có tổ phụ đệ phạt mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đệ tuyệt đối không thể đeo trên lưng tội giết mẹ, nếu không cả đời này của đệ xong rồi.” Tất nhiên Ôn Uyển tin tưởng Hạo thân vương sẽ không để Kỳ Triết đeo trên lưng danh tiếng này, nhưng vấn đề là Ôn Uyển không muốn Kỳ Triết để lại ấn tượng tàn bạo trong mắt Hạo thân vương và những người khác trong vương phủ.

Kỳ Triết gật đầu: “Biểu tỷ, tỷ không cần lo lắng. Đệ biết phải làm thế nào.” Chết thì quá dễ dàng, sống không bằng chết mới giải hận. Mới càng trả nợ máu.

Kỳ Triết về phủ với Hạo thân vương, đến chạng vạng lại trở về. Kỳ Triết thấy Ôn Uyển có chút ấp úng hỏi: “Biểu tỷ, nếu đệ là một kẻ ngốc, vô dụng, tổ phụ có thể lấy lại công đạo cho đệ và ca ca sao?” Người đàn bà kia bị đưa đến từ đường. Ở từ đường mỗi ngày hai món chỉ có cải xanh, củ cải, cuộc sống vô cùng kham khổ. Kỳ Triết nhớ lời Ôn Uyển, tạm thời cứ như vậy. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sau này còn có cơ hội.

Ôn Uyển rất im lặng, sao trẻ con bây giờ lại mẫn cảm như vậy chứ? “Nếu đệ ngốc, hai đệ đệ kia của đệ lại thông tuệ có thể gánh vác môn hộ, tổ phụ đệ khẳng định sẽ chú ý đến bọn họ nhiều hơn một chút. Nhưng mẹ kế đệ là người độc ác, bất kể hai đệ đệ khác mẹ của đệ xuất sắc thế nào, trong vương phủ cũng không dung thứ được phụ nhân hạ độc hại con nối dòng. Ca ca đệ sai ở chỗ ban đầu không đi tìm tổ phụ đệ. Kỳ Triết, nhớ kỹ một câu của biểu tỷ, trước quyền thế tuyệt đối hết thảy âm mưu quỷ kế chỉ vô ích thôi. Tựa như lần này, tổ phụ đệ chỉ nói một câu người đàn bà kia đã phải đi từ đường.”

Tình huống của Kỳ Thịnh và Kỳ Triết không giống nàng, hai người họ là nhi tử, là người sau này gánh vác nhị phòng. Hạo thân vương là một người cơ trí, không như Bình quốc công khi đó, cho nên hai đứa bé này đã không chọn đúng người. Với sự hiểu biết của Ôn Uyển về Hạo thân vương, nếu Kỳ Thịnh trực tiếp tìm Hạo thân vương thì đã không chết.

Hạ Ảnh không đồng ý với quan điểm của Ôn Uyển: “Quận chúa, chuyện hậu viện không dễ dàng như người nghĩ, cũng không đơn giản như vậy. Không có chứng cứ xác thực, nếu Kỳ Thịnh nói mẹ kế hãm hại hắn thì đó chính là vu hãm, là đại nghịch bất đạo. Còn có thể liên lụy đến danh tiếng của mẹ đẻ hắn. Lần này Hạo thân vương nguyện ý ra mặt, một là vì Hạo thân vương thấy Kỳ Triết có tài, có năng lực đảm nhận, hai là vìquận chúa đã can dự. Cho nên lần này mới xử lý dứt khoát như vậy. Nếu không Hạo thân vương nhất định sẽ chọn phương pháp dàn xếp ổn thỏa.” Quận chúa mặc dù thông tuệ nhưng mấy chuyện hậu viện cong cong vẹo vẹo vẫn không rõ.

Một bóng đen bay qua đỉnh đầu Ôn Uyển, đây là trực tiếp giễu cợt nàng. Khụ, mấy thứ cong cong vẹo vẹo trong hậu viện, nói thực nàng quả là không hiểu lắm.

Kỳ Triết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Hạ Ảnh.

Ôn Uyển cũng không quấn quýt vấn đề trên: “Đừng nghĩ mấy thứ không có kia nữa. Kỳ Triết, đệ phải biết nếu đệ không nói với tỷ chuyện này, đệ cũng không báo được thù nhanh như vậy. Biểu tỷ vẫn là câu nói kia, sống cho thật tốt, mới có thể khiến mẹ và ca ca đệ yên tâm.”

Kỳ Triết gật đầu: “Biểu tỷ, đệ sẽ.”

Ôn Uyển thấy âm u trên trán Kỳ Triết đã tiêu tán, trong lòng cũng buông lỏng. Giải trừ khúc mắc rồi, sau này Kỳ Triết cũng không cần nàng quan tâm nữa. Khụ, vậy mới nói không thể thu nhiều người vào, thu thêm một là kéo thêm một sự phiền phức.

Ôn Uyển phái người đưa thư cho Hạo thân vương, nói Kỳ Triết hiện rất tốt. Đã không có chuyện gì rồi, để Hạo thân vương yên tâm. Hạo thân vương nhận được thư, lầm bầm nói một câu: “Hi vọng là tốt thực rồi, nếu không uổng công ta cực khổ một phen.” Để tra ra chân tướng lần này Hạo thân vương thực làm lớn một phen, thậm chí không để ý đến thỉnh cầu của đứa con trai thứ hai, đem người đàn bà này tống vào am ni cô.

Hạo thân vương đang suy nghĩ thì nghe báo thế tử Hạo thân vương đến.

Thế tử Hạo thân vương hỏi cha mình: “Phụ vương, Kỳ Triết hiện mới chín tuổi, tương lai như thế nào còn chưa biết. Phụ vương, làm sao người có thể dung túng hắn như vậy.” Chỉ vì một Kỳ Triết mà lão nhị đau khổ cầu xin cũng không đáp ứng. Thế tử Hạo thân vương không hiểu.

Hạo thân vương nhìn nhi tử một cái: “Con muốn nói gì?”

Thế tử Hạo thân vương nhìn cha mình một cái, cuối cùng vẫn nói: “Phụ vương, nhi tử muốn biết vì một Kỳ Triết tại sao muốn đại phí chu triết (làm vấn đề phức tạp, khó khăn)?” Thậm chí không tiếc tạo chứng cứ giả. Cái gọi là chứng cứ thế tử Hạo thân vương tin chắc đó là giả.

Hạo thân vương cười nói: “Ý con là con tin Diêu thị vô tội, là ta vu hãm nàng ta?” Bằng chứng thứ nhất là chứng từ mà đại phu khám cho Kỳ Triết, đại phu vô cùng khẳng định nói cho Hạo thân vương biết ban đầu Kỳ Triết chỉ là bệnh nhẹ.

Hạo thân vương nghe lời đại phu cũng biết Kỳ Thịnh bị Diêu thị làm hại. Dĩ nhiên có chứng cứ hay không thì khẳng định là không có. Hạo thân vương sở dĩ làm giả chứng cứ là muốn tiêu trừ tâm kết trong lòng Kỳ Triết. Bằng không nào cần phiền toái như vậy.

Thế tử Hạo thân vương cũng vì bị nhị lão gia cầu xin mới tới đây. Dĩ nhiên thế tử Hạo thân vương chỉ muốn biết tại sao phụ vương lại vì một Kỳ Triết mà phí nhiều tâm tư.

Hạo thân vương chờ sau khi thế tử đi, khẽ thở dài lẩm bẩm: “Nếu có thể đổi lại người, ta cũng không cần phiền toái như vậy. Đáng tiếc không đổi được.” Tính của Ôn Uyển Hạo thân vương rất rõ, nếu đã quyết định Kỳ Triết rồi vậy sẽ không cho ông đổi người nữa. Muốn mang đứa bé đi Ôn Uyển sẽ đồng ý, nhưng đổi người thì không thể nào. Cho nên chỉ có thể để Kỳ Triết tiêu trừ ngăn cách với vương phủ. Hạo thân vương nhớ đến Ôn Uyển, bất đắc dĩ lắc đầu. Đây mới thực sự là người lợi hại. Kỳ Triết học được hai, ba phần của Ôn Uyển cũng đủ dùng cả đời. Tương lai của vương phủ không cần lo lắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất