Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 150: Trượng phu và nhi tử

Ôn Uyển đong đưa chân, bất ngờ nói đến chuyện Hà thị.

Cứng rắn bỏ xuống, Ôn Uyển không khỏi nghĩ đến lời đùa giỡn nói cùng Hạ Dao khi đó: “Ta nhớ được trước kia ta từng nói giỡn với các ngươi, có phải Hà thị trời sinh mị cốt* hay không? Ngươi nói xem có phải Hà thị thật sự là trời sinh mị cốt hay không (không loại trừ nguyên nhân vì chân ái a). Nữ nhân trời sinh mị cốt, nam nhân một khi đã dính vào nàng ta sẽ không cách nào rời được nàng.” Là do Ôn Uyển xem qua ở trong sách.

*媚骨– mị cốt có nhiều nghĩa, đọc trong trường hợp này là gợi cảm và đa tình

Hạ Ảnh biết có một loại người như vậy. Chẳng qua nữ nhân trời sinh mị cốt đúng là trong truyền thuyết từng có, thực tế thì trong đời thường rất khó gặp, có thể nói vạn người chưa có một. Chẳng lẽ Hà thị thật sự là thiên sinh mị cốt, nếu thật như vậy, Hà thị lại không được đưa vào Phong Vương Phủ mà làm phi tử của hoàng đế, thì sẽ thế nào. . . . .

Hạ Ảnh một đầu đổ mồ hôi, vội vàng an ủi: “Quận chúa, hoàng thượng tâm tính kiên nghị, sẽ không để một nữ nhân thao túng.”

Ôn Uyển thấy bộ dạng này của Hạ Ảnh thì nở nụ cười, hoàng đế tâm tính kiên nghị gì đó, nếu không có chuyện xảy ra Ôn Uyển cũng không suy nghĩ, có điều thái độ của Hạ Ảnh làm Ôn Uyển cảm thấy thú vị. Vốn chỉ thuận miệng bát quái, thấy bộ dáng của Hạ Ảnh, liền cười nói tiếp lời Hạ Ảnh: “Nữ nhân thiên sinh mị cốt, đối với nam nhân có ảnh hưởng cực mạnh. Nhưng không phải đối với tất cả nam nhân đều như thế. Cậu hoàng đế tính tình cứng rắn, cho dù vào hậu cung, cũng sẽ không được như ý. Cùng lắm chỉ được cưng chiều hơn người bình thường một chút mà thôi.” Không quản nàng ta có phải thiên sinh mị cốt hay không, dù sao đã là địch nhân của nàng, nếu đã là địch nhân thì chính là ngươi chết ta sống.

Hạ Ảnh mặc dù không phải tâm phúc thân cận nhất của Ôn Uyển, nhưng đã ở bên cạnh Ôn Uyển hai mươi năm, đối với sắc mặt Ôn Uyển vẫn có thể nhìn ra một hai: “Quận chúa, người nên tin tưởng hoàng thượng.” Hoàng đế chắc chắn sẽ không giống như Lục hoàng tử, bị một nữ nhân khiến cho thần hồn điên đảo. Vợ chồng tuyệt tình. Huynh đệ ly tâm.

Ôn Uyển nghe những lời này, cảm giác rất sâu xa: “Tại sao ngươi lại khẳng định hoàng đế có ý chí tốt, sẽ không bị mỹ nhân làm dao động chứ?” Loại chuyện này chỉ có thể nói may mắn không phát sinh. Hoàng đế bị sắc đẹp chi phối trong lịch sử đếm không hết. Ôn Uyển biết ý chí của hoàng đế rất tốt, nhưng không ai dám bảo đảm hoàng đế có thể đề kháng với sắc đẹp. Ôn Uyển đối với chuyện Hạ Ảnh khẳng định như vậy, có chút khó tin.

Hạ Ảnh vẫn câu nói kia, nàng tin tưởng hoàng đế.

Ôn Uyển im lặng, loại chuyện này ai cũng không khẳng định được nha.

Hạ Ảnh thấy ánh mắt Ôn Uyển nhìn mình thật quái dị, lập tức không chút nghĩ ngợi đã nói: “Quận chúa, người có thể không biết. Năm đó ở Nghi Châu, Triệu vương cũng dùng qua mỹ nhân kế, nhưng mỹ nhân kế lại vô dụng đối với hoàng thượng. Tâm trí hoàng thượng, người bình thường không thể so sánh được.”

Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe, ừ, ý chí hoàng thượng quả thật mạnh mẽ vô cùng, điều này Ôn Uyển đã sớm biết, bị mẹ ruột ( lúc ấy vẫn chưa biết người đó chẳng qua chỉ là dưỡng mẫu ) ngược đãi như vậy, nhưng tính tình tuy rằng có chút bạo ngược lại không bị biến thái lệch lạc thật đúng là rất hiếm thấy (việc của Kỳ Triết so với hoàng đế, thì chỉ là mãnh vụn thôi ). Sau lại biết được thân phận thực sự của bản thân thì ngày càng biến chuyển tích cực hơn. Ôn Uyển tự hỏi bản thân không có năng lực này. Nhưng mỹ nhân kế này và mỹ nhân kế của Triệu vương hoàn toàn không giống nhau.

Ôn Uyển không suy nghĩ nhiều, đột nhiên hỏi Hạ Ảnh một vấn đề: “Hạ Ảnh, ta hỏi ngươi, ngươi đàng hoàng nói cho ta biết. Tại sao không muốn thành thân? Ngươi có người trong lòng hay không? Hắn bây giờ đang ở đâu?” Ôn Uyển không biết còn có lý do gì có thể khiến Hạ Ảnh kiên quyết tỏ vẻ nàng không muốn lập gia đình như vậy. Dù sao, bây giờ cũng lớn tuổi rồi, không muốn lập gia đình cũng là bình thường. Nhưng mười sáu năm trước, Hạ Ảnh mới chỉ hơn hai mươi một chút, khi đó muốn tìm cũng rất dễ dàng.

Hiện tại thấy bộ dáng này của Hạ Ảnh, Ôn Uyển mơ hồ hoài nghi có phải Hạ Ảnh được hoàng đế cứu giúp, trong lòng chứa hoàng đế. Nếu như vậy, có thể giải thích tại sao Hạ Ảnh đối với hoàng đế lại có lòng tin như vậy. Uhm, cũng có thể giải thích tại sao hơn hai mươi năm ở gần bọn nàng, Hạ Ảnh vẫn trung thành cảnh cảnh đối với hoàng đế?

Ôn Uyển lặng yên nghĩ, tha thứ cho tính bát quái của ta!

Hạ Ảnh trầm mặc một chút rồi nói: “Đúng, ta có người yêu. Nhưng mà hắn đã chết, là vì cứu ta mà chết. Khi đó ta đứng trước mộ hắn từng phát lời thề, cả đời này sẽ không lấy chồng.” Vừa nói, vành mắt liền hồng hồng.

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh toát ra đau thương, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ta. . . . . . sau này ta sẽ không nhắc đến đề tài này với ngươi nữa.” Nếu nàng sớm biết như vậy, Ôn Uyển cũng sẽ không bám theo Hạ Ảnh muốn nàng lập gia đình.

Đôi mắt Hạ Ảnh hồng hồng lập tức cúi đầu, một bộ dạng rất là bi thương. Lúc này Hạ Ảnh nghe được lời Ôn Uyển nói…, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau này Quận chúa sẽ không nhắc lại đề tài này với nàng. Quận chúa không mệt nhưng nàng mệt chết đi được đấy.

Nếu không phải trong lòng Ôn Uyển còn bận áy náy, không chú ý tới thần sắc Hạ Ảnh, nhất định có thể thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Hạ Ảnh, Ôn Uyển nhất định sẽ hoài nghi. Thế nên Ôn Uyển thành công bị lừa gạt.

Ôn Uyển là người rất chú trọng chuyện riêng tư của người khác, sau khi nghe Hạ Ảnh nói, về sau Ôn Uyển cũng không còn nói muốn cho Hạ Ảnh một gia đình nữa.

Ôn Uyển lấy lại bình tĩnh: “Không nói cái này nữa. Lai lịch Hà thị đã tra rõ ràng chưa? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Hạ Ảnh lắc đầu: “Không tra được. Bên cạnh Hà thị đã cài người, nhưng Hà thị vẫn luôn rất an phận. Không có qua lại với người không bình thường nào.” Mấy năm này đều là như vậy. Hơn nữa mấy người bị hoài nghi cũng thế. Thật là làm cho người khó hiểu.

Ôn Uyển nhíu nhíu mày. Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Cái tổ chức này cũng quá nghiêm mật rồi, so sánh với gián điệp hiện đại còn cao thâm hơn rất nhiều: “Ngươi nói bọn họ đều có nhiệm vụ của mình không phải sao? Chỉ cần đem nhiệm vụ của mình làm tốt, đến lúc đó vừa được hiệu lệnh thì sẽ phát động.” Trừ bọn họ ra, thì kẻ đứng sau còn có thể là ai? Ôn Uyển vẫn thật sự không tìm được nguyên nhân khác.

Sắc mặt Hạ Ảnh cực kỳ âm lãnh nói: “Nếu hoàng thượng thân chinh, chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ động thủ.” Cho nên, cần phải làm tốt chuẩn bị.

Ôn Uyển mấp máy miệng. Vốn lúc trước vạn phần không muốn, nhưng càng nhìn càng thấy tình thế ngày càng nghiêm trọng, Minh Cẩn không thể không đi. Bất quá làm sao đi, làm sao có thể từ hải khẩu chuyển tới chỗ bí ẩn, cái này cần phải lên kế hoạch chặt chẽ.

Ôn Uyển đã quyết định đưa Minh Cẩn đi, trong lòng dù vạn phần không muốn. Cũng Bởi vì như thế, những lúc rỗi rãnh không làm gì Ôn Uyển đều mang theo Minh Cẩn.

Minh Cẩn là một hài tử rất nhạy cảm: “Mẹ, sao thế? Có phải có việc gì hay không?” Mẹ bận rộn như vậy, hiện tại lại dành thêm nhiều thời gian đi theo hắn, khẳng định là không bình thường.

Ôn Uyển cười nói: “Mẹ làm xong chuyện trên tay. Tự nhiên cũng có thời gian ở cạnh con. Sao, không muốn Mẹ ở cùng con sao, ngại Mẹ cản trở à?”

Minh Cẩn ôm Ôn Uyển làm nũng: “Mẹ, Mẹ có thể ở bên cạnh con, con cao hứng còn không kịp đấy! Con luôn tưởng niệm được giống như lúc còn nhỏ. Ngày ngày ở cùng Mẹ, nhưng lại sợ cản trở Mẹ làm việc.”

Ôn Uyển che dấu chua xót dưới đáy lòng, tận lực khắc chế mới không để mình thất thố, cười yếu ớt nói: “Không có. . . . . .” Trượng phu không ở bên người, nhi tử tất cả đều dựa vào mình. Nhưng mà nàng vẫn còn phải tiếp tục duy trì kinh doanh, hơn hai mươi năm, không dứt.

Ôn Uyển quyết định, sau chuyện lần này nàng nhất định phải đi ra ngoài một chút, vân du tứ hải. Mang theo lão công và nhi tử đi ra ngoài du ngoạn. Nếu không muốn mỗi ngày trải qua cuộc sống quay cuồng này. Lâu dài mà cứ như vậy, nhất định sẽ nhanh già, không thể sống trường thọ.

Ôn Uyển nhìn trong viện những gốc lựu đỏ rực treo đầy quả, cho người ta hái bốn trái lựu tới ăn. Lựu trong viện Ôn Uyển cũng cực kỳ được hoan nghênh. Chuyện năm đó truyền ra ngoài, có không ít người đến xin về. Nhưng Ôn Uyển không để ý tới.

Minh Cẩn tróc vỏ lựu, nhìn hạt lựu đỏ hồng mọng nước bên trong, vốn ăn được rất vui vẻ, nhưng đang ăn lại đột nhiên nói: “Mẹ, nhớ năm ngoái con và ca ca còn cùng nhau ăn lựu. Cũng không biết giờ này ca ca đang làm cái gì?” Ca ca đi đã nhiều tháng rồi. Hắn thật rất nhớ ca ca.

Trong lòng Ôn Uyển ê ẩm. Nhưng vẫn cười cười sờ đầu Minh Cẩn. Không đến mấy tháng nữa, hai huynh đệ các con có thể đoàn tụ rồi. Đến lúc đó hài tử ngốc này lại phải nhớ cha mẹ. Đều là nàng không phải, để hài tử từ nhỏ đã không thể trưởng thành khỏe mạnh trong hoàn cảnh bình thường. Hai vợ chồng bọn họ, thực sự nợ hai đứa bé rất nhiều rất nhiều….

Trên Tiên đảo, Minh Duệ đã kiểm tra toàn bộ hòn đảo, trong lòng nổi lên lo lắng: “Hạ Dao cô cô, những tặc nhân có thể cấu kết người Mãn Thanh, có khi nào chúng cũng cấu kết hải tặc và giặt Oa hay không? Nếu bọn họ biết con và đệ đệ ở trên đảo này, đến lúc đó khẳng định muốn bắt sống con và đệ đệ, đem huynh đệ chúng con đến uy hiếp mẹ. Cô cô, nơi này còn chưa xây dựng xong, con nghĩ sẽ không ngăn cản được công kích của giặc Oa và hải tặc.” Minh Duệ nhìn đảo này cảm thấy cực kỳ không yên lòng. Nếu xây dựng hoàn thành, cũng có trên mấy ngàn người, Minh Duệ tin tưởng có thể ngăn cản được. Nhưng bây giờ là cái bộ dáng này, Minh Duệ ngay cả một phần cũng không có lòng tin.

Hạ Dao đối với chuyện làm ăn không hiểu lắm, đối với quân sự lại hiểu được không ít (nếu không hiểu cũng không thể để nàng tới dạy Ôn Uyển), nghe Minh Duệ phân tích, liền cảm thấy vô cùng có đạo lý. Nếu dựa theo kế hoạch của Quận chúa, còn cần thêm mười năm nữa, việc xây dựng mới hoàn thành. Đợi đến lúc hoàn thành thực sự ít nhất còn cần đến hai mươi năm. Ngày thường thì không sợ những thứ tặc nhân và giặc Oa kia cấu kết. Vấn đề là bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng. Hoàng thượng lại muốn thân chinh, đến lúc đó có lẽ sẽ có biến cố gì đó. Nếu theo lời Minh Duệ nói, có người để ý huynh đệ bọn họ mà tấn công tới, đúng là rất nguy hiểm: “Minh Duệ, có phải con có chủ ý gì không?”

Minh Duệ gật đầu: “Hạ Dao cô cô, con chỉ nói là vạn nhất. Nếu đến lúc đó kinh thành rơi vào hỗn loạn, chúng ta trở về hải khẩu. Hải khẩu mới là chỗ an toàn nhất. Thành thị lớn nhiều nguy hiểm, ở hải khẩu tìm một chỗ dàn xếp trước.” Những thứ khác không nói, có Uy Vũ quân ở đó tương đối an toàn hơn rất nhiều.

Hạ Dao gật đầu: “Ta sẽ nói cùng Quận chúa.”

Minh Duệ có chút bận tâm: “Hạ Dao cô cô, thư tín sẽ bị người ta chặn lại. Phải dùng biện pháp bí ẩn hơn.” Nếu bị người chặn lại, kế hoạch kia cũng bị người biết rồi. Hành tung của bọn họ cũng sẽ bại lộ. Minh Duệ biết mẹ hắn nhất định sẽ nghĩ tới, hắn nói như vậy nhưng thật ra là muốn biết bọn họ đang dùng biện pháp bí mật để liên lạc.

Hạ Dao khẽ mỉm cười: “Minh Duệ, yên tâm, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.” Thấy bộ dáng mờ mịt của Minh Duệ, nhớ lại chuyện trước khi đi Ôn Uyển đã nói qua với nàng, Minh Duệ hỏi cái gì thì trả lời: “Quận chúa đã tự soạn một bộ ám ngữ (mật ngữ). Trừ ta và Quận chúa, không người nào biết. Những người đó cho dù có chặn được thư tín của chúng ta, cũng không cách nào biết được nội dung trong đó.”

Minh Duệ gật đầu: “Vậy thì tốt.” Đang nói liền nghe thấy Đông Thanh trở lại. Hai người đi ra ngoài nghênh đón. Nhìn mấy xe ngựa chở đồ đi về hướng bọn họ. Mỗi lần Đông Thanh đi ra ngoài, cũng sẽ mang về một lượng lớn hàng hóa. Chẳng qua Minh Duệ nhìn thấy cái hòm thủ công tinh tế trên xe ngựa cũng biết là của mình.

Đông Thanh đi tới cười nói: “Đại công tử, đồ Quận chúa mang cho người đã tới. Hiện tại ta mới biết được, thì ra thứ quan trọng còn ở phía sau.”

Đông Thanh ban đầu thấy Minh Duệ chỉ có mấy cái hòm, trong đó sách vở chiếm một nửa. Đông Thanh còn kỳ quái Quận chúa cũng quá yên tâm về đại công tử rồi. Xuất hành chỉ mang theo hai cái rương quần áo. Được rồi, lần này mới biết được là nàng nhìn lầm Quận chúa. Nhìn một cái, ba xe đồ lớn như vậy, ở cái chỗ hoang sơ như này để huấn luyện sao, đây rõ ràng là tới hưởng thụ.

Minh Duệ chờ đồ đem tới, đều mở hết ra. Khóe miệng Minh Duệ trực tiếp co rút rồi, vì sao ư? Bởi vì sách chiếm bốn cái rương lớn, còn có giấy mực. Những thứ khác đều là quần áo, dược liệu. Quần áo có dày, cũng có mỏng, dù sao một năm bốn mùa toàn bộ y phục đều đưa tới.

Hạ Dao nói với Đông Thanh lo lắng của Minh Duệ. Đông Thanh cũng gật đầu: “Điểm này ta cũng từng lo lắng qua. Bây giờ gió êm sóng lặng, nếu hoàng đế thật thân chinh, những người này muốn phá vỡ triều đình, người đầu tiên muốn trừ bỏ nhất định là Quận chúa. Đại công tử và Nhị công tử là nhược điểm lớn nhất của Quận chúa. Đám tặc nhân này nhất định sẽ không sợ phí sức. Lúc trước ta cũng lo lắng chuyện này, vốn muốn để cho đại công tử và nhị công tử đi hải khẩu, đến lúc đó điều khiển Uy Vũ quân tới hộ vệ. Nhưng Quận chúa hồi âm nói đến lúc đó có thể hải khẩu cũng không thái bình. Về phần Uy Vũ quân là không thể đi, cũng không thể dùng. Thứ nhất nếu được Uy Vũ quân hộ vệ, đến lúc đó chính là mục tiêu sống; thứ hai trải qua chuyện lần trước thực lực của Uy Vũ quân đã yếu đi không ít; thứ ba, Quận chúa nói lúc đó có thể hải khẩu và khu vực duyên hải cũng sẽ không yên ổn, Uy Vũ quân nhất định là quân chủ lực. Không thể để cho đại công tử và nhị công tử đến kéo chân sau. Quận chúa có ý để ta tìm mấy địa phương bí ẩn. Địa điểm ta đã tìm được rồi, mấy chỗ bí ẩn cũng đã chọn xong. Đến lúc đó mọi người lựa chọn một chỗ. Như vậy ngay cả ta cũng không biết các người sẽ đi nơi nào.”

Hạ Dao gật đầu: “Tốt.” Quận chúa chính là Quận chúa, suy nghĩ vô cùng toàn diện. Chọn địa điểm như vậy, đến lúc đó chỉ có nàng và Võ Tinh biết hai hài tử ở đâu, cũng không sợ tiết lộ hành tung.

Minh Duệ nhận được đồ Ôn Uyển đưa tới, bên kia Bạch Thế Niên cũng nhận được mấy xe đồ của Ôn Uyển.

Bạch Thế Niên nghe được kinh thành có đưa tới đây cái gì, hơn nữa còn là mấy xe thật to xe, liền có chút kỳ quái. Ngày thường Ôn Uyển rảnh rỗi cũng đưa đồ tới đây, nhưng lại không có đưa cả xe tới. Cho nên lập tức đi ra ngoài nhìn xem, rốt cuộc là đưa cái gì.

Vừa đi ra ngoài. Thật tốt a, ba xe đồ thật đầy a!

Diệp Tuần nghe được tin tức, nói quận chúa tặng ba xe đồ lớn đến. Những cái khác hắn cũng không quan tâm, nhưng nghe được Quận chúa còn tặng rượu tới đây, lập tức xung phong liều chết xông tới, một phen tìm tòi. Thế nhưng thật sự tìm được rượu: “Ha ha, không ngờ thật sự có rượu. Quận chúa thật là người thông thấu, cũng biết ta thích thứ này.” Lời này nói ra thật giống như Ôn Uyển đưa đến cho hắn uống vậy.

Diệp Tuần nói xong, cũng không quản sắc mặt âm trầm của Bạch Thế Niên, lập tức mở ra một vò. Nhất thời, một mùi hương thơm tràn ngập toàn trường, gợi lên con sâu tham rượu của mọi người (nam nhân biên thành, căn bản không có ai mà không uống rượu).

Diệp Tuần ngửi được mùi thơm này, mừng rỡ: “Rượu ngon rượu ngon, ngửi được mùi hương cũng biết tất nhiên là rượu ngon mười năm trở lên.”

Bạch Thế Niên nhìn về phía người đưa rượu, người đó vui vẻ nói: “Quân sư quả nhiên là cao nhân. Đây là rượu mười lăm năm, vẫn chôn dưới đất. Lần này Quận chúa đào lên hai vò mang cho tướng quân uống.” Rượu này là đồ tốt, uống một vò liền ít đi một vò đấy. Người bình thường cầu cũng không được.

Diệp Tuần vừa uống vừa trầm trồ khen ngợi: “Rượu ngon, rượu ngon.” Bạch Thế Niên nghe thấy thế bực mình. Đây là vợ hắn đưa cho tới cho hắn uống đấy có được không? Lại bị cái tên viễn thị Diệp Tuần này tìm được trước, lại không thể kéo xuống mặt mũi khiển trách hắn. Bạch Thế Niên suy nghĩ thế, lập tức đem một vò rượu khác mang đến phòng ngủ của mình.

Đồ đã thu dọn chỉnh tề, Bảo Bảo Cương và Trương Nghĩa bọn họ liền tới đây. Hai người bọn họ nghe nói lần này Quận chúa tặng rất nhiều đồ tới, vốn cũng không tính đến xem náo nhiệt, nhưng nơi này nam nhân ai cũng thích rượu, nghe được Quận chúa tặng rượu ngon tới đây, lại là rượu ngon mấy chục năm ( thêm dầu thêm mỡ chính là chỗ này đó). Đây cũng là lần đầu tiền trong sáu năm này, nhất định phải đi xem một chút. Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là đi thưởng rượu ngon.

Bảo Bảo Cương vừa tới cửa đã nghe đến mùi rượu “Ta nói này lão Diệp. Có rượu ngon như vậy thế nhưng không gọi ta, nếu không phải ta cơ trí đã để ngươi một mình hưởng hết rồi.” Bảo Bảo Cương oán giận thì oán giận, nhưng thân thủ một chút cũng không chậm, đoạt rượu tự châm cho mình một chén.

Bảo Bảo Cương uống xong một chén, vô cùng hưng phấn địa kêu “Rượu ngon, rượu ngon, đây là rượu gì vậy, ta chưa từng uống qua?” Một bên nói một bên rót thêm một chén.

Lần này Ôn Uyển tặng đến không ít y phục. Trong đó hai kiện áo khoác khiến cho người chỗ này đều đỏ mắt. Một là áo khoác da hồ màu đen, một là áo khoác lông chồn màu tím. Không nói mặc, sờ trên tay cũng đã rất ấm áp.

Người chỗ này ngắm nghía rồi lại ngắm nghía, nhưng cũng không ai dám đòi hỏi. Đây cũng không phải mọi người không kéo xuống được mặt mũi, cũng không phải bởi vì đồ Ôn Uyển đưa tới, mà còn có nguyên nhân. Thứ nhất hai kiện xiêm y bằng da này là căn cứ theo vóc dáng Bạch Thế Niên mà làm, thứ hai cũng là nguyên nhân căn bản, hai kiện áo khoác này phía trên có thêu một chút hoa văn. Trên triều đình đối với y phục có thêm quy định nghiêm chỉnh, nếu Bạch Thế Niên không phải trượng phu Ôn Uyển, trước lúc không có phong hầu cũng không thể thêu hoa văn đại biểu cho hoàng tộc như vậy ( Ôn Uyển có nghe nói Bạch Thế Niên đem xiêm y mình làm tiện tay tặng cho người, làm như vậy là phòng bị Bạch Thế Niên lại đem y phục tốt đưa người khác).

Trừ này hai kiện áo khoác này, những thứ khác tất cả cũng đều có đủ. Lần này Ôn Uyển chuẩn bị cho Bạch Thế Niên trong trong ngoài ngoài tám bộ xiêm y (đủ cho Bạch Thế Niên mặc trong mấy năm).

Diệp Tuần nhìn đồ trong rương, vẫn tương đối cao hứng. Hai kiện áo khoác đó không thể trông cậy, nhưng rất rõ ràng. Nơi này có đồ tốt hắn dùng được a ” Xem ra, Quận chúa đối với chuyện lần này không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng nhiều đồ như vậy coi như là trấn an tướng quân rồi. Ha hả, không thua lỗ.”

Diệp Tuần cao hứng xong lại bắt đầu buồn bực: “Tướng quân. Ngươi nói xem năm năm rồi, Hạ Nhàn trừ thỉnh thoảng viết cho ta phong thư ra, cái gì cũng không có.” Mặc dù nói làm người làm việc phải có lòng kiên nhẫn. Thiết bổng (gậy sắt) cũng có thể mài thành kim. Nhưng thiết bổng này cũng quá chậm rồi. Lúc nào có thể mài nhỏ đây?

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng buồn bực của Diệp Tuần, cười nói: “Trong thư Ôn Uyển nói thái độ Hạ Nhàn càng ngày càng hòa hoãn. Chẳng qua hiện tại cách xa như vậy, nàng cũng không nên tỏ thái độ. Chờ chúng ta trở về, nàng sẽ nói vun vào cùng Hạ Nhàn. Hạ Nhàn gật đầu đáp ứng, sẽ làm hỉ sự cho các ngươi.” Ôn Uyển đã mở miệng, chuyện này có bảy thành hi vọng.

Diệp Tuần nghe lời này, mừng rỡ rồi. Có lời của Ôn Uyển Quận chúa. Hôn sự của hắn và Hạ Nhàn có tám chín phần mười sẽ thành. Cưới được thê tử tốt như vậy, nửa đời sau có thể hưởng phúc a.

Lúc này tâm tình của Bạch Thế Niên đặc biệt tốt “Ngươi năm năm này gió mặc gió, mưa mặc mưa viết thư cho nàng, là một cô nương cũng sẽ cảm động. Ôn Uyển cũng vì nhìn thấy phần thành tâm này của ngươi, mới ra mặt đáp ứng. Chẳng qua sau này ngươi không thể bạc đãi người ta. Nói đến ngươi bây giờ cũng hơn bốn mươi rồi, rốt cục cũng không cần làm lão quang côn nữa.”

Diệp Tuần nghĩ tới sau này mỗi ngày đều là thức ăn ngon. Những bọt khí kia, tất cả đều bất chấp hết “Đúng vậy a, không cần làm lão quang côn nữa. Sau này già rồi thì hưởng phúc khí. Không cần hâm mộ ngươi nữa.” Hắn đối Bạch Thế Niên thật sự là đủ các loại hâm mộ cùng ghen tỵ a! Hiện tại rốt cục không cần hâm mộ ghen tỵ nữa.

Ôn Uyển đang bận rộn, nghe được Đại phu nhân đưa thiệp cầu kiến nàng: “Nói với Đại phu nhân, gần đây ta bề bộn nhiều việc.” Gần đây trừ bận rộn rất nhiều chuyện, những thời gian khác Ôn Uyển đều ở cạnh Minh Cẩn. Gặp người gì đó đều từ chối hết. Trừ hoàng đế và Hạo thân vương, những người khác đều không gặp được Ôn Uyển.

Sau khi đám người kia đi, Ôn Uyển mới nhớ lại thi Hương đã qua rồi: “Thành tích của Minh Quang thế nào?” Phương tiên sinh nói lần này Minh Quang sẽ thi không trúng. Không chỉ có lần này, mà lần sau cũng rất khó. Cho nên Ôn Uyển không cho rằng Minh Quang có thể đậu.

Hạ Ảnh lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, cũng không có gì nổi bật. Quận chúa, Minh Quang đã qua nhược quán (hai mươi), cũng nên làm mai rồi. Nếu Đại phu nhân tới đây, nhất định là muốn cùng Quận chúa nói chuyện này.” Ôn Uyển tìm cho Mộng Lan một cửa hôn sự tốt như vậy, không có đạo lý Quận chúa không cho Minh Quang một cửa hôn sự tốt. Minh Quang là cháu ruột của Bạch Thế Niên đấy! Hạ Ảnh làm thế là muốn dự phòng trước cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển cười nhạt: “Làm sao? Lại lo lắng ta ra mặt thu xếp hả? Ta cũng không phải bà mai, chuyện Mộng Lan tương đối đặc thù. Hơn nữa n nữ nhi tương đối lỗ lã. Ngươi yên tâm. Sau này ta sẽ không xen vào chuyện như vậy nữa. Sau này nếu quan tâm cũng chỉ quan tâm Minh Duệ và Minh Cẩn.” Mộng Lan là hài tử đầu tiên mình nhìn lớn lên, lúc ấy cũng vô cùng yêu thích. Không đành lòng để đứa bé kia cả đời bị phá hủy, mới xen vào việc của người khác. Những người khác, lấy đâu ra nhiều tình cảm như vậy.

Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển nói thế…, lúc này mới yên tâm lại.

Vào cuối mùa thu, khí trời càng ngày càng lạnh. Ôn Uyển muốn bàn chuyện từ Tiêu Tương quán quay về chủ viện. Minh Cẩn cũng chuẩn bị trở lại viện của mình. Nhưng lúc này, Ôn Uyển muốn mang Minh Cẩn đến ở viện của mình. Lần từ biệt này, ít nhất phải mất một năm đấy.

Minh Cẩn không muốn: “Mẹ, qua hai tháng nữa con tám tuổi rồi đấy. Nam tử hán tám tuổi sao có thể ở cùng mẹ chứ? Mẹ, con không đồng ý.” Nói ra, hắn sẽ không còn mặt mũi a!

Ôn Uyển cười, cũng không miễn cưỡng Minh Cẩn. Chẳng qua là sau ngày hôm đó sau, mỗi ngày buổi tối đều ở cạnh Minh Cẩn, nhìn Minh Cẩn luyện chữ. Buổi tối nhất định phải đợi đến lúc Hạ Ảnh thúc giục, nàng mới trở về phòng.

Thấy Ôn Uyển như vậy, Hạ Ảnh rất lo lắng: “Quận chúa, người đừng như vậy. Không có việc gì đâu.” Nàng biết Quận chúa đang lo lắng, lo lắng lần này không gặp được Minh Duệ và Minh Cẩn nữa.

Hồi lâu sau Ôn Uyển mới lên tiếng: “Có thể nhìn nhiều thêm một chút cũng tốt. Đến lúc gặp lại, hai hài tử khẳng định cao lớn hơn rất nhiều. Tin tưởng hiện tại Minh Duệ cũng cao lớn hơn không ít. Chỉ chớp mắt, Minh Duệ đi đã được nửa năm rồi.” Đều đi cả, bỏ lại một mình nàng.

Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh lo lắng, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta. Vì ba phụ tử bọn họ, ta nhất định sẽ bảo trọng mình.”

Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển nói…, hơi yên tâm lại. Nhưng vẫn đem tình huống này của Ôn Uyển nói cho hoàng đế.

Hoàng đế có thể làm sao? Tám chín phần mười như Ôn Uyển suy đoán. Kinh thành cần Ôn Uyển trấn giữ, cho nên hắn không thể nào để Ôn Uyển rời khỏi kinh thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất