“Ánh mắt của Như Vũ cô nương quả thật chính xác . Thứ nhất thịt nướng nơi này , nửa canh giờ trước khi mọi người tới mới giết, chất lượng thịt này vô cùng tươi, lúc nướng ăn tất nhiên là ngon vô cùng; thứ hai là nguyên liệu phối hợp của chúng ta là độc nhất vô nhị . Nguyên liệu phối hợp bên trong so sánh với thịt nướng phía ngoài bán nhiều hơn một nguyên liệu, cho nên, cho dù chính các ngươi nướng, nhưng so với các vị sư phụ kia nướng ngon hơn. Đại sư phụ tài nấu nướng khá hơn nữa, người phụ nữ khéo đến mấy cũng phải biết nấu nướng mới được.” Sư phụ ở bên cạnh cười giải thích. Nhiều một vị nguyên liệu thật ra chính là bột hồ tiêu. Đặt ở bên trong, mùi vị tươi ngon hơn.
“Ta nói mà sao đồ nương ở đây ăn ngon hơn so với trong nhà, hóa ra là như vậy, nguyên liệu không giống nhau à.” Y Y bừng tỉnh đại ngộ. Đợi mọi người ăn thỏa thích xong, sau khi ăn không vô nữa thì mới nghỉ ngơi một hồi.
Sau đó, lại có một cái nha hoàn tới đây, dẫn các nàng lên núi. Đi một khắc đồng hồ, tất cả mọi người lưng đều đẫm mồ hôi.
“Không đi, không đi nữa” Ngọc Tú trực tiếp ngồi ở bên trên tảng đá, bất động. Y Y cùng Vũ Đồng cũng ngồi ở một bên, bốn người khác đều nhìn Ôn Uyển.
“Đường đi nhiều nhất chỉ còn hai dặm là đến .” nha hoàn dẫn đường nói. Như Vũ bọn họ vừa nghe xong liền đi theo nha hoàn, Y Y bật dậy cũng vội vàng theo đi.
“Ôi, mệt chết ta.” Đến đình, Ngọc Tú đặt mông ngồi ở trên mặt ghế đá. Y Y thì vội vàng uống một chén nước, Vũ Đồng cũng giống như vậy, rót một chén nước uống, rồi thở hổn hển. Bọn của Như Vũ, tất cả đều sắc mặt ửng hồng. Chỉ có Ôn Uyển là sắc mặt như thường.
“Làm sao lại chỉ có một mình ngươi không có chuyện gì vậy hả!” Y Y nhìn Ôn Uyển như vậy rất không thoải mái, thật là quá mất mặt. Lập tức ầm ĩ nói.
Hạ Ngữ cười nói: ” Là do Quận chúa của chúng ta mỗi ngày đều đánh bộ quyền để rèn luyện thân thể. Nên thân thể rất tốt, ngày nghỉ còn đi leo núi rèn luyện thân thể, mà bây giờ đi lên núi như vậy, dĩ nhiên là chuyện nhỏ nhặt.” Mấy người đều kinh hãi nhìn Ôn Uyển, không nghĩ tới nàng còn học võ.
“Ha hả, không phải đâu, đây chẳng qua là một bộ quyền dưỡng sinh, nhằm mục đích làm cho thân thể khỏe mạnh hơn. Quận chúa khi còn bé thân thể rất suy nhược, học như vậy hai năm qua, thân thể mới càng ngày càng tốt . Nêú như là trước kia thì Hạ Ảnh phải cõng nàng đi lên” Hạ Ngữ ở một bên trêu chọc nói.
“Có thật không? Luyện quyền có thể làm cho thân thể khỏe mạnh hơn. Nếu là thật , ngươi nhất định phải dạy cho ta” Ngọc Tú có chút vội vàng nói . Ôn Uyển rất kỳ quái nhìn Ngọc Tú, Ngọc Tú nói ca ca của nàng, thân thể vô cùng suy yếu, lại không có bệnh, nhưng chỉ là quanh năm suốt tháng đều nằm trên giường, không thể rời bỏ ấm sắc thuốc
“Nếu như không có bệnh chẳng qua là thân thể suy yếu mà nói…, Phỏng chừng là do nuôi dưỡng. Nên để hắn ra ngoài đi lại đi lại nhiều hơn, tâm tình sẽ tốt hơn , thân thể dĩ nhiên là tốt hơn.” Hạ Ngữ nói. Đối với điểm này, có thể từ trên người Ôn Uyển nhìn ra được. Tâm tình tốt, thân thể dĩ nhiên là tốt hơn. Qua hai tháng này, sắc mặt Ôn Uyển thoạt nhìn so sánh với trước kia hồng nhuận không ít, thân thể cũng bắt đầu lớn lên, cao hơn một ít.
“Nếu là các vị tiểu thư có thời gian, đến lúc đó mang bọn ngươi cùng đi tới trang viên chơi, cũng rất tốt. Ở nơi đó, buổi tối còn có thể đi bắt con ếch, bắt cá trạch. Ban ngày còn có thể đi trên núi nhặt nấm, rồi chơi đùa.” Ôn Uyển cười hấp dẫn mọi người đi tới đó nói.
“Quên đi , mẹ ta biết chắc chắn sẽ không đáp ứng, nàng sẽ nói, chúng ta giống như là những đứa nhỏ lỗ mãng.” Vũ Đồng mặc dù cũng muốn đi, nhưng mà vẫn lắc đầu.
“Cái gì mà đứa nhỏ lỗ mãng, Ôn Uyển, chờ ngươi quyết định lúc nào đi, nhất định phải nói cho ta biết một tiếng. Ta sẽ đi qua. Không thừa dịp làm cô nương chơi đùa nhiều hơn, chờ gả cho người ta, các ngươi nghĩ muốn chơi đùa đều chơi không được. Đến lúc đó, hối hận đã muộn. Cho nên, thời điểm hiện tại còn là cô nương, phải chơi nhiều cãi nhau nhiều ăn nhiều, đây mới là điều vui vẻ nhất.” Y Y lập tức phản bác .
“Ta cũng cảm thấy như vậy, Ôn Uyển, ngươi quyết định thời gian xong, chúng ta cùng đi theo ngươi ở thôn trang chơi hai ngày. Mẹ ta thường nói, làm nữ nhân cũng chính là phải sống sao cho thư sướng thoải mái, đây là lần đầu tiên ta được vui vẻ như vậy. Cho nên, nhất định trước khi gả đi phải sống sao cho hoà thuận vui vẻ mới là chuyện nên làm.” Ngọc Tú ủng hộ lời của Y Y.
“Ha hả, Ôn Uyển nói, giống như cảnh tượng nông thôn nơi đó rất tốt vậy. Ôn Uyển, khi nào ngươi muốn đi, nhớ kêu ta đi. Nhớ kỹ là không được bỏ quên ta.” Như Vũ nghe xong, cũng ủng hộ Ôn Uyển. Nàng cũng rất muốn đi tìm hiểu một chút cuộc sống ở nông trang .
“Tốt, thêm ta nữa, ta cũng đi. Nghe nói thôi là ta đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thử nghĩ xem, chúng ta mang theo một cái rổ nhỏ, đi ở trên núi nhặt nấm nhặt nấm, có nhiều ý thơ. Buổi tối, một đám cô nương đi tìm con ếch, cùng nhau cười đùa , thử nghĩ xem đã cảm thấy rất tốt.” Mai nhi gật đầu .
Ôn Uyển muốn choáng váng, hái nấm làm đồ ăn mà thôi, làm sao lại có thể nói đến việc làm thơ ở đây. Các nàng không biết hái nấm cũng là một việc vô cùng khó khăn à. Cô nương này, thật đúng là một cô bé tràn đầy ảo tưởng nha. Khụ, thật hâm mộ, nàng không có tâm trạng để ảo tưởng cảnh tượng tuyệt vời như vậy.
“Nếu là các ngươi đều đi, ta cũng đi vậy.” Chân Chân nói tiếp. Mọi người ở chung một chỗ chơi rất vui vẻ. So sánh với nàng một người buồn bực ở nhà học tập thì tốt hơn rất nhiều. Nơi này, cũng không có người nói nàng phải giữ vững phong phạm đích nữ, không nên cùng thứ nữ giống như nhau. Cũng không có người nào nói nàng tính tình yếu đuối, không chống đỡ được chuyện gì, tương lai sẽ bị người khác ức hiếp . Mọi người ở cùng nhau, làm cho nàng rất vui vẻ, nàng cũng rất quý trọng cuộc sống như vậy, có thể ở thêm một ngày, tự nhiên là phải ở thêm một ngày.
“Ôn Uyển, vậy chúng ta đây chờ đi cùng với ngươi! Ngươi cũng không nên nuốt lời nha!” Y Y nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển lập tức gật đầu đáp ứng. Cái này cũng không phải là việc gì khó.
“Hiện tại không nói đến việc này nữa, chuyện này vẫn chưa tới lúc. Nói một chút, hiện tại làm cái gì đi .” nghỉ ngơi một hồi, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, Vũ Đồng lập tức la hét.
“Chúng ta làm thơ đi .” Như Vũ ra đề nghị , không ai phụ họa.
“Đoán câu đố .” Tịnh Thu khó được mở miệng ra nói một câu, mọi người lập tức phụ họa. Ôn Uyển ra dấu vài cái, Hạ Ngữ lập tức hiểu ý, phân phó cho nha hoàn đứng ở sau. Nha hoàn kia lập tức đi xuống.
Nhất nhân tại nội, đoán một chữ; Y Y mới vừa nói xong, Chân Chân đã là chữ Thịt;
Một người ở bên trong, người = nhân =人, bên trong là chữ内, chữ thịt có hai chữ nhân bên trong肉
Nhất nguyệt thất nhật (一月七日), đoán một chữ; Vũ Đồng tiếp lời , Chân Chân lập tức nói chữ chi (脂)
Nhất biên thị hồng, nhất biên thị lục, nhất biên hỉ phong, nhất biên hỉ vũ (一边是红, 一边是绿, 一边喜风, 一边喜雨), Như Vũ nhìn Tịnh Thu.
Nhất chích hắc cẩu, bất khiếu bất hống (一只黑狗, 不叫不吼), Tịnh Thu vừa nói, Như Vũ cùng Chân Chân không mở miệng, nhìn Ngọc Tú ba người các nàng, sau khi suy nghĩ một chút, Y Y cao hứng kêu lên là chữ mặc (默)
“Nhất gia hữu thất khẩu, chủng điền chủng nhất mẫu, tự kỷ cật bất cú, hoàn dưỡng nhất điều cẩu (一家有七口, 种田种一亩, 自己吃不够, 还养一条狗, 猜一个字), đoán một chữ” Mai nhi cũng ra khỏi đề mục. Mấy người ở đây trầm tư.
“Thú” (兽)Chân Chân một hồi lên tiếng nói, Mai nhi cười cười, ý tứ là nói đúng rồi.
” Hảo điểu vô tâm luyến cố lâm, cật bãi côn trùng thừa phong minh, bát thiên lí lộ tùy khẩu đáo, chá cô phi khứ thập lí đình” ngươi tới ta đi, Chân Chân cùng Như Vũ chờ tới lúc tất cả mọi người đoán không ra, chần chờ nói ra đáp án. Ôn Uyển thì đối với cái này phản ứng là chậm nhất . Bởi vì đợi nàng ra dấu cho Hạ Ảnh hoặc là Hạ Ngữ nói ra, người ta sớm đã nói ra. . . . . .
“Một quả dưa hấu cùng một tảng đá đập vào đầu ngươi cái nào đau hơn?” Hạ Ngữ thuật lại lời của Ôn Uyển. Vũ Đồng lập tức đáp đương nhiên là tảng đá đau đớn, đáp một hồi xong, liền biết là sai rồi.
“Ngươi là đứa ngốc, tự nhiên là đầu đau rồi.” Ngọc Tú ha hả cười, làm ấy người các nàng đều cười. Cái này so sánh với mới vừa rồi đoán đố chữ chơi thật vui hơn nhiều.
“Ở phía trên một cái cầu có dựng lên một tấm bảng, trên tấm bảng viết ‘ không cho phép qua cầu ’ nhưng mà rất nhiều người đều không để ý cũng không hỏi, vẫn đi qua. Ngươi nói xem tại sao?” Ôn Uyển nhớ ra đột nhiên thay đổi.
“Ta biết ta biết, nhất định là cái cầu đã bảo ‘ không cho phép qua cầu ’” Y Y hưng phấn mà kêu.
Đang nói sôi nổi thì nha hoàn mang giấy bút, bàn vẽ, đàn, quân cờ lên tới. Mọi người xem qua, rồi Tịnh Thu cầm đàn ở một bên khảy, Ngọc Tú cùng Vũ Đồng cầm bàn vẽ, Như Vũ cùng Chân Chân cầm giấy bút đi qua, bốn người khác cầm hai bộ quân cờ. Ôn Uyển với Mai nhi cùng nhau đánh cờ, Mai nhi đặc biệt thích cùng Ôn Uyển đánh cờ. Mặc dù Ôn Uyển kỳ nghệ cùng năng lực với nàng ngang nhau, nhưng là nàng lại không cảm thấy như vậy, nên lần nào nàng cũng quấn lấy Ôn Uyển cùng nàng đánh cờ.
Hai người vẽ tranh , một người đánh đàn, hai người cúi đầu viết gì đó, hai người cúi đầu xuống quân cờ , một người ngắm phong cảnh chung quanh. Ôn Uyển thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn mấy người họ, nhớ tới ban đầu nàng đi cùng với lão sư gặp bằng hữu của ông, cũng giống như tình cảnh bây giờ. Trong lòng rất vui vẻ, lộ ra một nụ cười sáng lạn. Mai nhi lại bị chiếu tướng, nhìn Ôn Uyển cười, rất là khó chịu nói”Mau đánh, đều chậm giống như trâu . Nơi này ngươi không phải là thường xuyên đến , có cái gì buồn cười , mau đánh.”
Tịnh Thu khảy đàn một thủ khúc, nhàn hạ thoải mái rất hợp tình hình lúc này, Ngọc Tú vẽ cảnh sắc chung quanh , Vũ Đồng vẽ hình ảnh mấy người chơi đùa .
Chờ thêm một hồi lâu, Như Vũ cùng Chân Chân viết thi từ. Y Y giống như tiểu hài tử , rất là vui vẻ chạy đi, nhớ tới đại tác phẩm của Như Vũ liền lớn tiếng đọc.
Hải Như Vũ: Đạp Xuân ký
“Xuân vân xuy tán tương liêm vũ, nhứ niêm hồ điệp phi hoàn trụ.
Nhân tại ngọc lâu trung, lâu cao tứ diện phong.
Liễu yên ti nhất bả, minh sắc lung uyên ngõa.
Hưu cận tiểu lan kiền, tịch dương vô hạn sơn.”
Lược dịch:
“Mây xuân thổi tan rèm trúc mưa, ướt cánh hồ điệp bay không đặng
Người sống trong gác ngọc, lầu cao gió bốn phương
Liễu khói sợi mềm buông, sắc tối trùm ngói cuộn
Nghỉ gần lan can nhỏ, núi phủ đẫm tà dương.”
Trích từ Bồ Tát Man. Một điệu từ của Nạp Lan công tử. (Nguồn nhatbietnhutu.weebly /3/post/2012/07/vn-hng-ri-lnh-y-thm.html)
Bồ tát vốn chỉ người con gái đẹp, Bồ Tát Man là mỹ nữ xứ Man. Vùng Vân Nam, Miến Điện, người ta hay gọi phụ nữ người Di là tiểu bổ tát.
Nguyên tác là do Lý Hậu đời Nam Đường viết, sau Nạp Lan viết lại.
Ôn Uyển ngất, hiện tại đã nhanh sang mùa hè, đến tháng năm mà còn mùa xuân à. Nhưng nếu tất cả mọi người coi là mùa xuân, vậy thì mùa xuân đi. Xem như là du xuân đến đây.
Tô Chân Chân: Quan sơn nhất cảm
Xuân phong chân giải sự
Đẳng nhàn xuy biến, vô sổ đoản trường đình.
Nhất tinh tinh thị hận, trực tống xuân quy,
Thế liễu lạc hoa thanh.
Bằng lan cực mục, phong cảnh như họa.
Trích trong bài “Độ giang vân” của Dương Hoa
Nhìn hai người bọn họ viết gì đó, Mai nhi cùng Tịnh Thu cũng rục rịch. Quân cờ Mai nhi định đánh cũng không buông xuống, lập tức bắt đầu suy tư ra. Hai người mới tất cả đều là không tệ . Tịnh Thu mặc dù căn bản yếu kém một chút, nhưng là nàng học cái này rất nhanh, cũng rất thật tình. Đến bây giờ, tài nghệ không sai biệt lắm giống nhau. Hai người đầu suy nghĩ một chút thì bút ở trên tay bọn họ cũng viết lên. Rất nhanh, trên tờ giấy trắng có thi từ .
Hoa Mai nhi: Xuân Nhật Nhất Du
Sơ vân quá khinh trần,
Viên toa kết thúy nhân,
Nhạ hồng khâm nhũ yến lai tần.
Sạ noãn sạ hàn hoa sự liễu, lưu bất trụ, tắc viên xuân.
Trích bài: Nam Lâu Lệnh của Chu Di Tôn, thi nhân Thanh triều
Hứa Tịnh Thu: Thi Từ Phú
Đãn khẳng tầm thi tiện hữu thi,
Linh tê nhất điểm thị ngô sư.
Tịch dương phương thảo tầm thường vật,
Giải dụng đa vi tuyệt diệu từ
Ba người khác nhìn thấy vậy, Vũ Đồng cùng Ngọc Tú sờ soạng đầu nghĩ nửa ngày, Y Y cũng nắm lỗ tai nghỉ. Chỉ có Ôn Uyển, ngồi ở đó cười, dù sao nàng là không chuẩn bị viết cái gì thi từ . Đối với cái này, nàng luôn luôn không có hứng thú , nhưng có thể thưởng thức. Y Y nghĩ nửa ngày, rốt cục dùng bút viết ra.
Dư Y Y: Tiểu Đình Kí
Tiểu khê trừng, tiểu kiều hoành, tiểu tiểu đình tiền tùng bách thanh.
Bích vân đình, bích vân đình, ngưng tưởng vị thì, tất thị xa mã huyên hoa thanh.
Phương Vũ Đồng cùng Tưởng Ngọc Tú hai người suy nghĩ kỹ một hồi, ở chung một chỗ nói thầm thật lâu, cuối cùng hai người cùng nhau làm một bài thơ:
Mỹ Lệ Suối Nguồn ký
Hữu thì vân dữ cao phong thất, bất phóng tùng loan lịch lịch.
Vọng lí y nham phụ bích, nhất dạng niêm thiên bích.
Hữu thì phong dữ tình vân địch, bất hứa lộ châu khinh tích.
Biệt thị kiều hàm nhan sắc, nùng đạm tùy y lực.
Chờ Vũ Đồng cùng Ngọc Tú hai người cùng nhau viết bài ra, Ôn Uyển trợn tròn mắt. Làm sao chỉ còn dư lại một mình mình. Cái này, không làm không tốt, làm, thì mình làm không ra. Những người khác bảy người đồng loạt nhìn chằm chằm Ôn Uyển, Ôn Uyển lắc đầu tỏ vẻ sẽ không, sẽ không, sẽ không nha, thật không có nha.