Beta: Tiểu Tuyền
Tô phu nhân nhìn bộ dạng nữ nhi, vừa đen vừa gầy mà sợ hết hồn “Làm sao đen nhiều như vậy, nữ hài tử đen như vậy làm sao mà được? Lần sau trăm triệu lần sẽ không cho phép đi thế nữa.”
“Ở nhà nghỉ mấy ngày, sẽ trắng trở lại mà. Ha hả, Nương à, người không biết đâu, ở trong thôn trang, chơi rất là vui, trước kia con còn thấy kỳ quái, sao Ôn Uyển một mình lại có thể ở trong trang thời gian dài như vậy. Nàng thật là có tự ngu tự nhạc (tự tiêu khiển tự giải trí).” Chân Chân lải nhải nói. Càng nói càng hưng phấn, hận không được hiện tại trở về thế nghiệm nhiều hơn nữa.
Tô phu nhân hiếm khi thấy nữ nhi cao hứng như thế, tự nhiên cũng sẽ không ở giữa giội nước lạnh. Nghe nữ nhi kể lại cũng cảm thấy thú vị.
“Không nghĩ tới, trong kinh thành đều truyền Quận chúa thô tục, dã man, keo kiệt, hẹp hòi, không ngờ Quận chúa lại như con người ẩn sĩ tao nhã, quả thật không thể tưởng tượng. Lời đồn đãi, thật hại chết người.” Tô phu nhân lắc đầu cười.
“Nương, người đem vườn hoa trong viện của con bao bọc lại, sau này, mỗi sáng sớm con sẽ thức dậy đi vài vòng, hơn một tháng này, con không giống như lúc trước ở nhà, luôn cảm thấy thân thể yếu đối trầm trọng. Con cũng muốn rèn luyện thân thể, không thể lại bị các nàng giễu cợt nữa.” Chân Chân làm nũng .
“Ha hả, chuyện này có khó khăn gì. Nhưng mà, mỗi ngày đều phải kiên trì, con thật kiên trì được sao?” Tô phu nhân cười khẽ hỏi .
“Có thể, nhất định có thể.” Chân Chân kiên định nói.
Hoa gia
“Nương, con nghe Hoa nhi nói, bà nội sau khi biết chuyện, trách mắng người mấy lần đúng không? Sao bà cứ không để yên mà tìm chuyện để khiển trách nương mãi vậy.” Mai nhi trong mắt có lãnh ý. Bên cạnh Mai nhi có hai thiếp thân nha hoàn là Hoa Nhi và Bình nhi.
“Kệ bà ấy đi, dù sao Nương cũng không mất đi miếng thịt nào, những năm này cũng quen rồi. Nói về con mặc dù gầy đen chút ít, nhưng nhìn có tinh thần hơn.” Hoa phu nhân nhìn nữ nhi của mình, trong mắt không có vẻ cao ngạo cùng lãnh mạc lúc trước nữa, mà chỉ có thần thái rạng rỡ, Hoa phu nhân thấy vậy trong lòng vui sướng vô cùng.
“Con xem như đã biết, nhìn người thật không có thể nhìn mặt ngoài. Ôn Uyển nàng nha, rất là biết hưởng thụ. Con thật hâm mộ nàng.” Mai nhi cũng biết mình giúp không được gì, cũng không muốn uổng phí tâm huyết của mẫu thân, nên đem chuyện mình ở thôn trang nhất nhất kể lại. Hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ.
“Làm khó Quận chúa rồi.” Hoa phu nhân cười khen ngợi.
Ngày nhập học quả nhiên chỉ có sáu mươi học sinh. Đợi đến khi có tin truyền ra, bát đại tài nữ năm nay sẽ học ở học viện Khai Tâm, khiến cho rất nhiều người cao hứng. Bọn họ, đều có thần tượng của mình a! Đặc biệt là đại tài nữ Như Vũ, là nhân vật thần tượng của rất nhiều khuê tú. Có thể tiếp xúc gần gũi thần tượng, thì đó chính là ước mơ mà mọi người mong muốn. Hơn nữa chương trình học cũng sửa lại rất nhiều, chủ yếu là quản lý nhà, nuôi thân, trang điểm, hành động giao tiếp, tập viết cùng cầm kỳ thư họa được dạy ngang nhau, những môn khác nữa cũng dễ dàng hơn.
“Nói nhanh lên, các ngươi ở thôn trang làm cái gì?” Y Y là người đầu tiên lôi kéo Chân Chân, không muốn buông ra. Chờ nghe hai người họ miêu tả sinh động như thật, thì mấy người không đi vừa hối hận vừa tiếc nuối, ão não và hâm mộ vô cùng. Rối rít oán giận lão nương nhà mình.
“Cũng do mẹ ta, là người quá bảo thủ, thiệt là. Hối hận chết ta, lần sau ta nhất định cũng đi.” Y Y nghe cảm thấy thật hâm mộ, lại có chút ít hối hận mình không biết tranh thủ.
“Nhà chúng ta có ao hoa sen, đến lúc đó đi nhà chúng ta câu đi.” Như Vũ cười nói.
“Cá trong hồ bị nuôi đến ngu luôn, có thức ăn một cái tất cả đều ùa lên, đi nơi đó câu cũng chẳng có gì thú vị, không câu.” Y Y bỗng lập tức phản bác một câu, tiếc nuối a, tiếc nuối, nhưng mà đã qua rồi, cũng chỉ có thể đợi chờ sang năm.
“Sang năm, sang năm ta nhất định phải cùng Ôn Uyển đi thôn trang.” Y Y xoa xoa tay hăm he. Tất cả mọi người cũng kiên định gật đầu.
“Còn có một chuyện, Quận chúa muốn cho các ngươi cũng đi đến học viện Khai Tâm, theo những học sinh khác cùng nhau học tập, các ngươi thấy thế nào?” Hạ Ảnh nhẹ giọng nói .
“Không sao cả, chỉ cần mọi người có thể ở cùng nhau. Đi nơi nào học tập cũng không có gì khác nhau.” Cũng là nhất trí thông qua. Ôn Uyển nghe thấy rất vui mừng.
Tin tức này tản đi ra ngoài, thì những kẻ nhận được tin tức, mà có thần tượng mình sùng bái ở bên trong, thì có rất nhiều người tính toán quay trở lại. Nhưng học viện Khai Tâm ra bố cáo, học viện Khai Tâm chỉ nhận một trăm người là đủ số, phí dụng một tháng tăng lên đến một trăm lượng. Vừa nghe thấy bố cáo này, nhiều đại nhân hài tử còn có chút chần chờ lập tức chạy đi ghi danh. Trước tiên chiếm chỗ trong danh sách đã. Quả nhiên, đầy một trăm người xong, liền không thu người nữa.
“A, không tốt, một chút cũng không tốt. Nơi đó đâu có thoải mái như ngõ Khê Thủy, đồ ăn thật ngon chơi đùa cũng thật tốt, nơi này thì không có gì cả. Người lại còn nhiều như vậy.” Ngọc Tú oán trách.
“Ăn ngon chơi đùa tốt, cũng là do Ôn Uyển ra bạc. Ngươi thật cho là ba mươi lượng bạc kia, đủ để mỗi ngày có thể hưởng thụ thức ăn ngon như vậy à. Còn có thể mỗi ngày lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy. Chưa nói đến các bữa tiệc, chỉ là bữa ăn hàng ngày đoán chừng cũng mất mấy trăm lượng rồi.” Mai nhi lạnh lung thốt ra một câu.
“Vậy, sau này cũng sẽ không được ăn ngon nữa sao?” Y Y cười hỏi.
Ôn Uyển cười cười, ra dấu hai cái. Hạ Ngữ ha hả nói : “Có một phương pháp, chỉ cần các người ai có thể làm được, thì cả đời đều có thức ăn ngon ăn.”
“Phương pháp gì, mau nói cho ta biết?” Y Y kìm nén không được. Mấy tháng này, nàng đã bị Ôn Uyển nuôi thành cái miệng khó chìu, về đến nhà ăn những thức ăn kia, quả thật không có mùi vị.
Bộ dạng của Như Vũ cùng Chân Chân dường như hiểu rõ, nên ở bên cạnh cười không ngừng, Tịnh Thu cùng Ngọc Tú thì đỏ mặt.
“Chính là làm chị dâu của Quận chúa chúng ta, là người trong nhà rồi, tự nhiên là cả đời đều có đồ ăn ngon để ăn.” Hạ Ngữ ha hả cười.
“Ngươi thật muốn chết, Hạ Ngữ, chuyện như vậy mà cũng có thể cười giỡn a.” Vũ Đồng cùng Ngọc Tú kêu to.
“Quận chúa, chủ ý của ngươi tính toán thật tốt nha, không hổ là bàn tính tính tiền. Chỉ mất vài món ăn đã nghĩ bắt cóc được một chị dâu ra ngoài.” Mai nhi trêu ghẹo. Hoa Mai nhi thích nhất là trêu ghẹo Ôn Uyển yêu tiền, dù sao cho tới nay, cũng không thay đổi. Mặc dù nàng cũng biết, Ôn Uyển không phải là người giống như phía ngoài đồn đãi, nhưng đã thành thói quen rồi.
Ôn Uyển không những không tức giận, còn vô cùng vênh váo mà tỏ vẻ yêu tiền cũng là sở thích a.
Hạ Ngữ rất vô tội, nói đây là ý tứ của Quận chúa, không phải là ý của ta. Nào biết đâu rằng vừa mới nói xong, Ôn Uyển vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ đây không phải là ý của ta. Hạ Ngữ lập tức bị vài vị cô nương oanh tạc, nói mình đem ý tứ Quận chúa hiểu sai lầm rồi. Mọi người ha hả cười náo loạn lên.
Nói lại, Ôn Uyển thật sự cũng muốn ở chỗ này tìm chị dâu. Trong tám cô bé này, thì Y Y đã đặt hôn trước. Như Vũ cùng Chân Chân thì môn đệ quá cao, Mai nhi dường như cũng đã nghị hôn, hơn nữa thật lòng mà nói Ôn Uyển cũng cảm thấy ba vị giống như tiên tử này mà ở cùng Thượng đường thì không xứng. Tịnh Thu nàng là sẽ không chọn, ai lại chọn một người suốt ngày mặt mày nhăn nhó chứ, quả thực là tự chuốc khổ. Vậy thì còn dư lại Vũ Đồng cùng Ngọc Tú rồi, hơn nữa hai người bọn họ tính tình hoạt bát, lấy về nhà có thể sẽ náo nhiệt. Nhưng Vũ Đồng tuổi còn nhỏ, mới chín tuổi, cùng Ôn Uyển bằng tuổi. Cho nên, Ôn Uyển hướng vào chính là Ngọc Tú. So sánh với Thượng đường nhỏ hơn hai tuổi, số tuổi vừa lúc.
Ngọc Tú tính tình tốt, vóc người cũng xinh đẹp, gia cảnh bậc trung, năm nay mười ba tuổi, so sánh với Thượng đường nhỏ hơn hai tuổi. Chờ qua ba năm nữa, cũng có thể thành thân. Tất cả mọi người đều biết gốc biết rễ nhau, cùng mình lại có quan hệ tốt. Sau này ở chung một chỗ, cuộc sống cũng sẽ giảm rất nhiều va chạm. Nên nàng là người đầu tiên Ôn Uyển chọn. Dĩ nhiên, hiện tại phải đem suy nghĩ nói ra, để xem ý của bọn họ nữa.
“Ngươi nói xem, Ôn Uyển nói lời này có phải là có ý chọn Ngọc Tú làm chị dâu nàng hay không?” Chân Chân thấp giọng cùng Như Vũ nói. Như Vũ ở một bên cười cười.
“Ta xem chín phần mười là đúng rồi.” Y Y lập tức ở bên cạnh tiếp lời.
“Không biết chừng đâu, ta thấy có thể Ôn Uyển hướng vào ngươi nha.” Tịnh Thu ở một bên, hướng về phía Vũ Đồng lành lạnh nói. Mọi người cúi đầu cười.
“Nói gì đó, ta so sánh với ca ca của nàng nhỏ hơn bảy tuổi, tìm ai cũng sẽ không tìm ta.” Vũ Đồng vừa nghe liền lưu loát phản bác. Tịnh Thu thấy ai cũng không nói đến nàng, thì trong lòng có chổ khổ sở.
Ngọc Tú cũng đoán được, trong mọi người thích hợp nhất chính là nàng. Môn đệ tương đối, số tuổi thích hợp. Nên mặt một chút hồng hồng “Nhỏ tiếng một chút, ai biết ca ca Ôn Uyển là tròn hay dẹp. Lần trước cũng chỉ từ trong rèm nhìn thoáng qua, nhưng không có nhìn rõ ràng.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi sững sờ. Đây không phải là ngầm đồng ý sao? Ngọc Tú vừa nói xong, cũng biết mình lỡ lời.
Ôn Uyển nghe xong, biết Ngọc Tú cùng nhà của nàng quả thật có ý này. Thì mừng rỡ, nếu thật có thể tìm Ngọc Tú làm chị dâu, vậy thật là tốt. Ngọc Tú tính tình tốt, nhưng không giống Chân Chân nhát gan như vậy. Hơn nữa cũng thích nói cười, cùng nàng ấy làm chị dâu em chồng, đó là tương đối đơn giản.
Biết ý đồ này, lập tức muốn mời vài vị cô nương đến nhà làm khách. Nói đi nhà nàng nấu ăn. Mấy người họ trong lòng hiểu rõ, vui mừng đáp ứng. Ôn Uyển về nhà xong, lập tức đem chuyện này nói cho Thượng Đường biết, Thượng Đường nghe đỏ mặt có chút xấu hổ, nhưng cũng không có phản đối. Có thể tìm một trong bảy đại tài nữ kinh thành làm vợ, lại do muội muội chọn, tự nhiên là không kém rồi. Ôn Uyển nhìn hắn mặc dù không nói chuyện, nhưng trên mặt hồng hồng, biết hắn đã đáp ứng, lập tức để cho Hạ Ngữ đi an bài.
Chờ các khi cô nương đến ngõ Bát Tĩnh. Người không có phận sự đều bị đuổi đi, chỉ để cho Thượng Đường núp ở trong phòng nhìn, Hạ Ngữ truyền tin đến, nói người mặc màu vàng nhạt là vị cô nương do Quận chúa chọn. Muốn hắn xem thật kỹ. Thượng Đường ở bên trong, nhìn màu sắc quần áo không đồng nhất, các cô gái đều đặc sắc, thấy vậy ánh mắt đều trừng lớn. Nơi nào còn nhìn ra được ai cùng ai, ánh mắt cũng không biết để ở chỗ nào.
Chờ thêm một hồi lâu, lại từ một mặt khác đem người đưa đi. Lần nay đến lượt mấy nữ hài tử từ trong viện, nhìn Thượng Đường đi ra ngoài. Mấy cô nương nhìn thấy Thượng Đường phong độ, thì mặt đều có chút đỏ rực .
“Không nghĩ tới, ca ca Ôn Uyển tuổi còn nhỏ đã là Cử nhân, lớn lên cũng nhất biểu nhân tài, lại có em chồng gia tài bạc vạn, chuyện tốt như vậy. Sau này người nào được gả vào, nhất định là vô cùng có phúc khí.” Như Vũ trêu ghẹo nói.
“Đúng vậy a, là phúc khí a!” Y Y tiếp lời nói, đem chữ a nhấn mạnh.
Mọi người tranh nhau mà nói khiến Ngọc Tú đỏ bừng cả khuôn mặt. Vũ Đồng nhìn thấy vậy, cũng biết không có chuyện của mình. Hai người số tuổi xê xích hơi lớn. Cũng không còn cái gì hay để ý, mà người nhà của nàng sợ cũng không đồng ý. Nên vui vẻ ở một bên ồn ào theo. Nhưng là bởi vì chuyện còn không có định ra, cho nên cũng chưa chỉ mặt gọi tên.
Thượng Đường đi đến học đường, thấy hai vị niên trưởng, Thượng đường đều có chút ngại ngùng. Cô nương được chọn cho hắn là muội muội của bọn họ đó!
“Quận chúa nói, các ngươi ngàn vạn lần không thể lỡ miệng, nói không cẩn thận nhìn thấy nam nhân. Bằng không, người ta còn tưởng rằng trong phủ chúng ta không có quy củ. Đến lúc đó mấy vị phu nhân sẽ không để cho các ngươi cùng nàng chơi đùa với nhau” Ôn Uyển đáng thương đứng ở một bên nói.
“Ha hả, là chúng ta nhìn hắn, cũng không phải là hắn nhìn chúng ta. Có quan hệ gì. Đúng rồi, nếu như hắn chọn không đúng người ngươi chọn, thì làm sao bây giờ” Y Y cười nói.
Ôn Uyển cười lắc đầu, ý là chỉ cần mình nhìn trúng, hắn nhất định sẽ nhìn trúng. Hắn rất tin tưởng ánh mắt của mình. Mọi người đều cười, lời này tự nhiên là sự thật. Những người ở đây, thì dù là ai, sánh duyên cùng Thượng Đường đều dư dả.
Đợi buổi tối hỏi ý tứ Thượng đường, Thượng đường nói mình nhìn hoa cả mắt, ai cũng tốt, hết thảy do muội muội làm chủ. Nghe được Ôn Uyển thì cười không dứt, cho xin, hôn sự của ca ca còn phải nhờ muội muội làm chủ. Muội muội làm việc này thì có khác gì mẹ hắn đâu.
Tưởng phu nhân đối với chuyện này bắt đầu để tâm, nóng lòng vô cùng. Tưởng phu nhân nghe được Thượng Đường đậu Cử nhân, thì đã có cái ý nghĩ này. Mười lăm tuổi mà đậu cử nhân, thì rất có tài. Cũng đã đi tìm hiểu rồi, lớn lên nhất biểu nhân tài, tính tình cũng tốt. Đến nay không có thông phòng nha hoàn, Ôn Uyển quản cũng rất nghiêm. Cho dù khoa cữ năm nay không trúng, thì đợi ba năm sau, có nhiều quyền quý thân thích như vậy, sau này tương lai sự nghiệp sẽ rất tốt. Thấy thế nào, nhìn làm sao cũng là một mối hôn sự tốt. Chẳng qua khi Ôn Uyển truyền lời đến, nói là phải chờ tới thi hội sau này sẽ bàn lại. Bà cũng chuẩn bị qua mấy tháng mới bàn lại chuyện này, như vậy cũng tốt.
Lúc này nghe được Ôn Uyển truyền lời ra, thì rất là cao hứng, nói có thể cầm ngày sinh tháng đẻ của hai người đi xem nếu hợp, thì đem hôn sự định ra. Ôn Uyển mặc dù nhìn trúng, nhưng cũng không có đáp ứng. Bởi vì lúc trước nàng đã nói, phải đợi sau khi thi thử xong sẽ bàn lại hôn sự. Nếu như hiện tại nói hôn sự, chẳng phải quá vội vàng sao? Cũng không gấp quá mấy tháng. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng có lo nghĩ của nàng, lúc trước nàng đã nói. Đợi sau này thi thử có thành tích thì sẽ được thuận lợi hơn, đó chính là mừng vui gấp bội. Nếu không thể đạt được thành tích, thì đem chuyện này xung hỷ. Có thể hòa tan một chút mất mác trong lòng Thượng Đường.
Tưởng phu nhân thấy Ôn Uyển nói, qua hai tháng nữa bàn lại hôn sự. Cũng đồng ý, nhà người bình thường đều muốn may mắn, nên đợi thi hội xong sẽ bàn hôn sự.
Ôn Uyển để cho Thượng đường cố gắng chuẩn bị cuộc thi, nếu như lần này thi hội có thể khảo trúng, đến lúc đó có thể song hỷ lâm môn. Thượng Đường rất trịnh trọng gật gật đầu, hứa sẽ càng thêm nỗ lực.
Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới, Lão sư của mình hình như là Trạng nguyên. Mặc dù cha hờ của nàng cũng là Trạng nguyên, nhưng mà trực giác của Ôn Uyển cảm thấy Trạng nguyên giữa hai người bọn họ khác nhau như trời với đất. Cho nên xin Lão sư giúp đỡ chút. Tống Lạc Dương nghe vậy, chuyện nhỏ thế này, tự nhiên là đáp ứng.
Không bao lâu, liền truyền ra chủ khảo lần này là Hải học sĩ. Ôn Uyển cảm thấy, cái này có phải quá trùng hợp rồi hay không? Nếu vậy thì thật sự Thượng Đường vẫn còn cơ hội. Nên nhanh chóng để cho Thượng đường không nên đóng cửa tự học, nên theo chân hai bạn học của hắn trao đổi nhiều hơn. Hải học sĩ đã tiến vào Lễ bộ để tránh hiềm nghi cho đến khi thi xong mới ra ngoài.
Đây cũng là phong cách của ông, nên mọi người vẫn tương đối hiểu rõ. Ôn Uyển đem chuyện này bỏ qua, thật không để ý quá nhiều. Mỗi ngày đi học, luyện một chút quyền cước, học tập cất rượu, xem một vài quyển sách, đuổi đi mấy người sai vặt, cuộc sống trôi qua thoải mái nhàn nhã. Từ khi Ôn Uyển tới cái thế giới này, đây là thời điểm cuộc sống trôi qua yên bình nhất.
Nhị lão gia đáng ghét không đến náo loạn, cha hờ cũng sẽ không động một chút là chạy lên cửa quấy rầy mình. Những kẻ tôm binh tiểu tướng khác thì càng không dám đối với nàng làm gì .
Ôn Uyển đang kỳ quái, Nhị lão gia kia dạo này làm sao lại ngoan ngoãn như thế. Nguyên lai là tộc trưởng sau khi biết hắn bán nữ nhi, còn chạy đến chỗ Ôn Uyển gây rối, sau đó ngay cả nha hoàn bên cạnh con dâu cũng thu phòng. Liền đem Bình Hướng Thành gọi đi khiển trách một trận. Nói nếu hắn không quản được, thì giao cho dòng họ quản. Tính toán đem Nhị lão gia nhốt ở từ đường. Bình Hướng Thành cũng là muốn đem hắn nhốt vào từ đường, nhưng lại không có biện pháp, nếu để cho Bình mẫu biết lão Nhị bị nhốt vào Từ Đường, đoán chừng sẽ đi náo loạn. Không làm sao được, nên vào ban đêm ngày mùng bảy tháng giêng âm lịch, Bình Hướng Đông định ra cửa, nhưng không ngờ lại bị người ta đem hắn nhốt lại ở nhà chi thứ hai, không cho hắn ra cửa.
Chỉ chớp mắt, đã vượt qua một tháng. Lúc này đã là đầu tháng chín. Tháng chín, chính là thời điểm hái đài sen. Lần trước Ôn Uyển đã đáp ứng các nàng có thể đi hái đài sen. Y Y thúc dục nhiều lần, nên Ôn Uyển đã sớm phân phó người đi xuống chuẩn bị. Mấy vị kiều tiểu tỷ, nếu là ra cửa, tự nhiên phải bảo đảm trăm phần trăm an toàn. Ngày hôm đó, Ôn Uyển rốt cục đồng ý ba ngày sau nếu như không có trời mưa, các nàng có thể đi hái đài sen.
“Ha ha, ta trông mòn con mắt, rốt cục hy vọng đã đến. Ông trời, ngàn vạn lần phải cho chút mặt mũi a. Đừng mưa a, ngàn vạn lần trời đừng mưa a. Đến lúc đó, chúng ta có thể chơi tận hứng nữa à” Y Y hướng về phía trời cao, chắp tay trước ngực, làm mấy động tác. Còn muốn lôi kéo mấy người họ cùng nhau làm, để tỏ vẻ thành tâm.
Ôn Uyển vừa đến, mới không muốn làm theo nàng. Bọn người Như Vũ đứng ở một bên, ha hả cười lớn.
Cũng may ông trời nể tình, ba ngày sau, khí trời râm mát, là thời tiết tốt nhất.
Lúc đến nơi, mặc dù đã ăn xong điểm tâm. Nhưng cả hồ đều là lá sen, trải rộng trên mặt nước, phía trên còn chứa những giọt nước lóng lánh, ở bên trong lá lăn qua lăn lại.
Từng mãnh lá sen, giống như tạo ra lần lượt từng cái ô màu xanh, có từng mảng lớn trên mặt hồ, có nhóm chen lấn nhô lên gần đình Bích Ba, tựa như tầng tầng lớp sóng màu xanh, lớp lớp ngọc bích.
Lần trước thời điểm đến xem, phía trên lá sen tất cả đều là hoa sen. Lúc này ở trong hồ hoa sen, phần lớn lá đã héo tàn, trên căn bản đã hình thành nên đài sen bền chắc. Trên mỗi một cây sen đều ngay ngắn đỡ trọn vẹn đài sen vừa to vừa lớn, nhìn thoáng cũng biết mùa thu hoạch lớn, cũng đặc biệt khả quan. Bên hồ nước, đã có bốn cái thuyền nhỏ đỗ sẵn. Tám người thì hai người ngồi một cái thuyền nhỏ.
Ôn Uyển ra dấu mấy cái, Hạ Ảnh cười nói “Hoa tiểu thư, Quận chúa nhà ta nói, để ngươi và nàng ngồi chung một con thuyền.”
Mai nhi cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng. Như Vũ cùng Tịnh Thu, Y Y cùng Vũ Đồng, Chân Chân cùng Ngọc Tú, chia làm bốn tổ tự mình lên thuyền nhỏ, trên mỗi một thuyền nhỏ cũng có một nữ nhân, là Ôn Uyển cố ý tìm đến, khoản chừng ba mươi tuổi, tinh thông bơi lội. Mỗi thuyền nhỏ bày đặt hai cái sọt, một người một cái sọt.
“Lái thuyền rồi, lái thuyền.” Y Y đứng ở trên thuyền nhỏ, khua tay múa chân. Thuyền nhỏ lung la lung lay, thiếu chút nữa đem nàng hất vào trong nước. Bị làm cho sợ đến nàng vội vàng ngồi xổm xuống, nắm chặc thành thuyền.
“Tiểu thư, thuyền này nhỏ, không thể có động tác quá lớn, nếu không sẽ làm thuyền nhỏ mất đi thăng bằng, thậm chí còn lật thuyền rất nguy hiểm. Còn có, thời điểm các ngươi hái đài sen, một trái một phải, như vậy sẽ không sợ lật thuyền.” nữ nhân lái thuyền nói.
Y Y không biết, hái đài sen còn có nhiều học vấn như vậy. Nhưng vẫn ngoan ngoãn không dám đung đưa loạn chung quanh. Ôn Uyển cúi đầu cười không ngừng, đây là trước đó nàng đã cùng bốn vị cô Nương chèo thuyền nhắn nhủ, chỉ sợ bọn họ chơi hưng phấn quá, không có chừng mực sẽ té xuống hồ. Gặp chuyện không may thì không có, nhưng cảm mạo thì chạy không thoát . Đến lúc đó nàng lại bị lão nương bọn họ oán giận.
“Làm sao còn không đứt a, thật là khó hái.” Hái hồi lâu mới hái được một đài, đem đài sen vừa mới hái trực tiếp xé mở ra, từ bên trong lấy ra hai hạt sen, lột vỏ xong liền để trong miệng ăn.
Vừa ăn vừa ở một bên khen ngợi “Ừ, ăn ngon thật, Vũ Đồng, ngươi cũng ăn thử đi, thật là thơm, ăn ngon thật. Ăn trước, Vũ Đồng, hái nữa.” Chỉ trong chốc lát đã ăn sạch.
Ôn Uyển cùng Mai nhi, không nhịn được tính thi thơ nổi lên:
Thái liên khứ, nguyệt một xuân giang thự.
Thuý điền hồng tụ thuỷ trung ương,
Thanh hà liên tử tạp y hương,
Vân khởi phong sinh quy lộ trường.
Quy lộ trường, na đắc cửu.
Các hồi thuyền, lưỡng dao thủ.
Dịch thơ
Hái mau! Trăng xế, hừng sông
Cánh hồng trâm biếc xuân lồng bóng gương
Lá hoa sen đượm tà hương
Mây trôi gió thổi tận phương xa vời
Lẽ đâu chung mãi đường dài?
Quay thuyền tay nắm, lắc hoài không buông
Nguồn: www.thivien.com/viewpoem.php?ID=30452
“Đại nương, cho ta một đài. Ta cũng muốn nếm thử.” Ngọc Tú nghe, so sánh với Y Y còn tích cực hơn. Ngư Nương nhìn thoáng qua Ôn Uyển cách đó không xa, Ôn Uyển cười gật đầu. Ngư Nương mới đem đài sen cho Ngọc Tú.
Y Y cũng bắt chước hình dạng hai người chèo thuyền, đưa tay ở trong hồ bơi thuyền. Một chút xíu liền vượt qua Ngọc Tú “Ha ha, ta đua với ngươi. Vậy mà ngươi trước đây còn dám thi với ta! Đuổi theo, mau tới đuổi theo ta à.”
Ôn Uyển thì giả vờ nằm ở trên thuyền nhỏ, cảm thấy có chút rầu rĩ, ra dấu mấy cái. Mai nhi kinh ngạc nói “Ngươi để cho ta đánh đàn, đàn đâu? Có đàn, cũng không tệ .”
Ngư Nương kia từ trong khoang thuyền nhỏ, mang một cây đàn mang đến trước mặt nàng, còn cầm thêm một cái bàn gỗ nhỏ. Mai nhi nhìn thoáng qua Ôn Uyển, thì ra nha đầu này đã sớm có chuẩn bị, chẳng lẻ muốn cùng mình ở một cái thuyền là vì mục đích này. Thật cũng không có cái gì, ở trong hoàn cảnh này, đánh đàn để tận hứng cũng rất thú vị.
Tiếng đàn của Mai nhi vừa vang lên, bốn Ngư Nương cùng nhau hát lên ca khúc hoan khoái, là một thủ khúc hái đài sen, tình ca biểu đạt mùa thu hoạch vui sướng. Cái giọng kia các nàng mặc dù nghe không hiểu, nhưng rất êm tai. Nghe được khiến lòng người lại càng thoải mái, trống trải hoan khoái .
Lúc khúc nhạc đàn xong, ca khúc cũng xong rồi. Đám người Như Vũ cảm thấy chưa tận hứng “Đàn lại một lần, thật là dễ nghe. Ôn Uyển, làm cho các nàng hát lại một lần.”
Ôn Uyển hỏi Mai nhi, người đánh đàn chính là nàng, có nguyện ý hay không tất nhiên là phải hỏi nàng. Mai nhi gật đầu. Tiếng nhạc vang lên, tiếng ca lại hòa theo.
Ôn Uyển ngồi dậy, từ bên cạnh một đài sen, hất đài sen từ bên trong lấy một viên hạt sen xanh mượt, mở mạnh ra nhẹ nhàng đặt ở trong miệng. Mùi thơm ngát sướng miệng, thật là ăn ngon a!
Bốn cái thuyền nhỏ như bốn con thoi xuyên toa tầng tầng lá xen trong hồ. Đang trong lúc chơi đùa. Ở ánh mặt trời chiết xạ đem mấy bóng dáng mấy tiểu cô nương chiếu xuống nước. Y Y đột nhiên có trò đùa dai. Hướng về phía Ngọc Tú gần bên cạnh hắt nước lên.
“Uy, sẽ cảm mạo. Đừng náo loạn a. . . . . .” Ngọc Tú lớn tiếng kêu. Y Y không nghe, tiếp tục hắt nước. Một bị giội, hai bị giội, ai cũng không bỏ qua. Mọi người nỗi lên tiết mục hắt nước.
“A, quần áo của ta tất cả đều ướt đẫm rồi. Không nên hắt nữa, thật sự đã ướt đẫm hết.” Mọi người mới mặc kệ, không thể lỗ lả tiếp tục hắt.
“Ha ha, ha ha, ướt sũng, ướt sũng. Thành một đám ướt sũng.” tiếng cười khoan khoái, truyền ra rất xa rất xa. Như Vũ bình thường đoan trang nhã nhặn, cũng đã ươn ướt một thân.