Cuộc sống Ôn Uyển trôi qua rất yên bình, buổi sáng thức dậy rèn luyện thân thể, cơm nước xong đi học đường, buổi tối xem sách một chút, nghe bát quái một chút, cuộc sống của nàng hiện tại, là cuộc sống đại gia khuê tú cổ đại điển hình. Cuộc sống yên tĩnh an bình, làm cho nàng rất an tâm. Nhưng đợi nàng nghe được một tin, liền nổi lên tâm tư.
“Quận chúa, Đại đương gia của Tào bang đã chết. Nhị đương gia Lý Phương được vị, hiện tại hẳn phải gọi là Đại đương gia.” Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh báo cáo tin tức, sắc mặt nghiêm túc. Để cho Hạ Ảnh đi ra ngoài, còn mình vào thư phòng, ở trong thư phòng một mình thất thần thật lâu. Trở ra, vẻ mặt nàng lộ rõ vui mừng. Quả nhiên mạo hiểm lớn thì hồi báo cũng lớn nha! Cứ như vậy, 40 vạn lượng của nàng, sẽ tăng vọt lên gấp đôi.
Suy nghĩ một lát, trước cho người đưa một phong thơ qua cho Ngọc Phi Dương. Chỉ nói nếu chủ tử sau lưng bọn họ có thể đồng ý, nàng nguyện ý đem 40 vạn lượng bạc kia nhập cổ phần theo định mức. Chỉ chiếm tỷ lệ chút ít cũng không xem là nhiều. Ôn Uyển cho biết thái độ của mình thử một lần. Nếu có thể vào, tự nhiên là tốt. Nếu không thể vào, nàng cũng không có tổn thất gì.
Để cho Ôn Uyển làm sao cũng không nghĩ ra chính là, ở trong một phòng nhỏ vô cùng bí mật. Lý Phương Chính cung kính đứng ở trước mặt là một nam tử. Mà người nam tử này, là Ôn Uyển nghe được báo cáo là hắn chẳng qua ở phía sau nhưng không mấy dính líu, Hạo thân vương.
“Ha ha, lá gan thật đúng là lớn. Miếng thịt lớn như vậy. Nàng không quyền không thế là nữ cô nhi chỉ có một hư danh quý Quận chúa, cũng dám tới chiếm lợi ích.” Hạo thân vương ha hả cười to.
“Vương gia, lúc này có nên cho nàng tham gia hay không?” Lý Phương cẩn thận hỏi.
“Nếu nàng dám vào, ta lại có cái gì không dám cho. Đứa bé này, thật đúng là to gan lớn mật. Nhưng lại so sánh với Hầu Tử còn tinh ranh hơn, cũng rất thấu đáo giống nhau. Ban đầu tình huống không rõ đã đem tiền cho Ngọc Phi Dương. Tình huống bây giờ sáng tỏ, nàng lại muốn nhập cổ phần. Nếu như ta đoán không sai, nàng ban đầu nhất định cũng chỉ là nghĩ đánh cuộc. Nếu các ngươi thua, theo ta đoán, trăm phần trăm nàng sẽ không thực hiện lời hứa. Ngọc Phi Dương còn nói nha đầu này là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ta xem cái nha đầu này chính là người không có lợi thì không nhìn mặt nhau, các ngươi quá đề cao nhân phẩm của nàng rồi, cái nha đầu này có bản chất là một thương nhân. Nha đầu này, thật đúng là thành tinh thành quái rồi. Cũng không biết làm sao mà dạy dỗ, gan lớn, làm việc lại cực kỳ để tâm cẩn thận tính toán, cho nàng năm phần cổ, làm cho nàng cũng được thơm lây. Xem như nể mặt của Hồng Chương, ông chú là ta tặng cho nàng lễ vật vậy.” Hạo thân vương biết được nhiều tin tức về Ôn Uyển như vậy, chỉ một chút cũng có thể đoán ra tính tình của Ôn Uyển.
Ôn Uyển lấy lại được ba mươi vạn tiền vốn, dùng mười vạn lượng bạc hùn năm cổ phần (5% cổ phần ). Năm phần cổ này, một năm cũng có lời bảy tám vạn lượng bạc. Vụ mua bán này, chân chính có lời. Coi như danh nghĩa tất cả sản nghiệp Ôn Uyển hiện tại, thì đây là sản nghiệp có tương lai tốt nhất. Ôn Uyển nếu biết, cổ phần này thật ra sau lưng là nhờ cậu nàng, nàng làm sao cũng sẽ không đi chiếm món lợi này.
Ôn Uyển cầm được khế ước, vui rạo rực đem để vào hộp gỗ nhỏ Lê Hoa của mình. Hạ Ảnh nhìn mặt nàng, nụ cười trên mặt đều không che dấu được. Ngay cả hạ nhân trong phủ đệ, tất cả cũng đều cảm nhận được Quận chúa các nàng tâm tình thật là tốt. Cho nên, buổi trưa liền dặn dò người ta thêm thức ăn.
Ôn Uyển có biệt danh keo kiệt, cũng không phải là giả. Ở trong phủ đệ, đều có chế độ dùng bạc, không phát thiếu dù chỉ một phân. Nhưng thường ngày thức ăn rất đơn giản, chỉ có thời điểm ngày lễ ngày tết, trên bàn cơm mới có thêm nhiều món ăn thịt khác nhau. Kiếm nhiều tiền như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa ban thưởng cho hạ nhân một chút nào. Mặc dù bạc hàng tháng không phải ít, nhưng mà ai cũng muốn ban thưởng nhiều thêm một chút, dù sao ngay cả Hạ quản gia, trừ lần trước bỗng nhiên bị đánh được thưởng bạc ra, hắn còn không có cầm qua bạc thưởng khác. Cho dù là thế Hạ quản gia cũng rất trung thành, hắn biết rõ cả đời vinh nhục của mình tất cả đều nhờ ở trên người Ôn Uyển, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn tham ô hoặc là khấu trừ ít bạc. Đối với chút chuyện này, Ôn Uyển cũng rất hiểu rõ, cho nên đối với Hạ Thiên, nàng vô cùng hài lòng.
Hạ Ảnh làm sao nghĩ cũng không hiểu. Nàng đường đường là quý Quận chúa, gia tài Bạc Vạn, cũng không có cần thêm cổ phần của Tào bang, tiền được một năm cũng có mười mấy vạn lượng thôi, nàng còn có đất phong, có thể nói, ngồi không ở trong nhà không làm gì, cũng sẽ không thiếu tiền bạc. Tại sao cứ đi kiếm tiền kiếm bạc như vậy. Cho dù từng quá nghèo, cũng không có đạo lý khiến cho nàng trở nên keo kiệt, chỉ có vào chứ không có ra .
Thật ra thì, sự kiện thủy vận lần này, là Hạo thân vương cùng La Lục lão gia hai người liên thủ, Hạ Ảnh cũng được tin tức. Nhưng nàng giấu Ôn Uyển. Nàng cũng biết rõ, Ôn Uyển có thể được năm phần cổ, là bởi vì ban đầu Vương gia không được cổ phần thuỷ vận này, Hạo thân vương cho Vương gia mặt mũi mới đem cổ phần cho Quận chúa. Nàng sợ sau khi Ôn Uyển biết, sẽ lợi dụng quan hệ với Vương gia kiếm tiền. Vốn ban đầu nàng có chút do dự, chẳng qua không ngờ Ôn Uyển thật dám dùng bạc nhập cổ Tào bang, nàng cũng không dám tự ý làm chủ. Đưa tin hỏi ý Vương gia, Vương gia trả lời tin nói không để cho nàng nói cho Quận chúa biết. Nhìn xem Quận chúa muốn làm gì thì làm, chỉ cần không phải chuyện quá đáng hay đại nghịch bất đạo, nàng nghe theo phân phó là được..
Nhưng nàng thật không dự liệu được, Quận chúa có lá gan lớn như vậy. Tiền như vậy, mà nàng cũng muốn. Không quyền không thế ai dám cho nhập cổ phần Tào bang, nàng kinh hãi không dứt đồng thời, nàng lại càng nhìn không thấu người mà hầu hạ. Nói Ôn Uyển không thương tiền, thì mấy năm này liều mạng kiếm tiền. Nếu kể đến việc quận chúa yêu tiền, mấy năm như vậy, thì ngày bình thường, nàng đeo đồ trang sức trên tay, không phải là Ngọc thì chính là Trân Châu, mang những đồ này có thể có lợi cho sức khỏe.
Những cái này Kim Ngân cùng bảo thạch đồ trang sức đeo tay quý báu, nếu có thể không đeo thì căn bản sẽ không đeo. Bình thường cũng không có ham mê mua cái gì đồ danh quý, bạc thì càng làm càng nhiều, nhưng cũng không có thấy nàng thích bạc đến bao nhiêu. Lần này, vung tay một cái chính là bốn mươi vạn lượng dùng để đánh cuộc, những thứ bạc kia bạc dường như đối với nàng mà nói, chỉ là mấy chữ số, mà không phải tiền bạc vậy.
Trong lòng Hạ Ảnh thật nhìn không thấu. Nói yêu tiền, thì không giống, nếu được đồ gì quý trọng sẽ cho nàng cùng mấy thiếp thân nha hoàn được một ít. Mấy viên ngọc Trân Châu sáng bóng sẽ đưa cho các đi làm đồ trang sức. Nói không thương tiền, nhưng biểu hiện mấy năm này, trừ đối với vài vị cô nương là hào phóng một chút, thì nàng thật chưa từng thấy Quận chúa hào phóng ở chỗ nào. Mặc dù mỗi tháng hạ nhân cũng sẽ được hai ngày nghỉ ngơi, nhưng mà kể từ khi chuyển ra, buôn bán lời nhiều bạc như vậy, cũng không thấy nàng cho người trong phủ đệ thêm ích bạc hàng tháng, trong ngày thường nếu chi hơi nhiều một chút, thì phái Hạ Thiên đem sổ sách báo rõ ràng, hẹp hòi keo kiệt muốn chết, trong phủ đệ trên dưới ai cũng biết chuyện này.
Hạ Ảnh suy nghĩ kỹ nhiều ngày, cũng không rõ trong chuyện này rốt cuộc là sai ở nơi nào. Khụ, thôi không nghĩ nữa. Con người của quận chúa giống như làn sương mù, hay là ít nghĩ. Suy nghĩ nhiều, sẽ mau già. Chính bởi vì nghĩ nhiều hơn nữa, cũng nghĩ không thông. Vẫn là một lòng làm tốt nghiệm vụ của mình vậy.
Hàm phúc Cung
“Ngươi nói nha đầu kia, vào Tào bang cổ?” Sắc mặt Hiền phi trước sau đều ôn hòa, lúc này cũng có chút giật mình. Không nghĩ tới nha đầu kia, yêu tiền yêu đến trình độ này.
“Đúng vậy, tin tức đã xác nhận. Lần này không như lần trước, lần này cả khế ước cũng đã ký. Không nghĩ tới, nàng thậm chí ngay cả cổ phần của Tào bang cũng dám vào. Mặc dù nói cổ phần của Tào bang có lợi nhuận gấp mấy lần, nhưng lại không có bối cảnh nhất định, muốn chia một chén canh súp. Không khác đưa dê vào hang hổ, tự tìm đường chết.” Bên cạnh Hoa Quỳnh nhận xét.
“Trịnh vương cũng chưa có tin tức gì truyền tới?” Hiền phi trông đi qua.
Hoa Quỳnh lắc đầu nói “Không có, không có được một chút tin tức. Nhắc tới quý Quận chúa coi như là người độc nhất triều Đại Tề ta. Bản lĩnh kiếm tiền lợi hại, nhưng tính tình cũng thật keo kiệt làm cho người ta không chịu nổi. Cũng không biết quý Quận chúa này có phải lúc nhỏ khổ mà sợ nghèo hay không? Cho nên mới phải yêu tiền thế.”
Hiền phi nhớ tới lần trước Ôn Uyển thiếu chút nữa bị bóp chết, cuối cùng cũng lấy gần mười vạn lượng bạc mà đem tới tay. Cũng chỉ cười một tiếng “Không nghĩ tới, Phúc Huy thanh cao thuần khiết nhưng lại có nữ nhi như vậy. Chuyện tình trên đời, thật đúng là không giải thích được.”
Người chú ý chuyện này, tự nhiên không chỉ riêng Hiền phi. Người có lợi ích quan hệ quần thể, cũng nhận được tin tức trước tiên. Trong đó Tô gia, cũng ở trong số này.
“Nha đầu Ôn Uyển kia, ở thuỷ vận cũng vào năm cổ phần? Điều này sao có thể đây?” Tô Hiển nghe tin tức, xác nhận là thật, liền vội vả đi tìm cha hắn, đem chuyện này nói cho cha hắn biết. Hắn cảm thấy, Ôn Uyển thật là tham tiền muốn điên rồi. Số tiền này, nàng cũng dám vào.
Tô Tướng được tin tức kia, hồi lâu không nói chuyện. Tô Hiển vừa thất vọng vừa khó chịu “Cha, bộ dạng này của Ôn Uyển, tại sao có thể được hoàng thượng thích. Làm sao có thể thay đổi thái độ của hoàng thượng đối với Trịnh vương. Cha, xem ra được chọn làm thái tử, không ai ngoài Triệu vương.”
Tô Tướng nhìn thoáng qua con của ông, rồi lắc đầu nói “Trịnh vương có thể trúng cử hay không, mặc dù nói Ôn Uyển có thể sẽ đưa đến ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không phải là hiệu quả mang tính quyết định. Còn nữa chỉ cần nàng còn ở nơi này, cũng đã làm ra tác dụng mà nàng nên có. Mà hoàng thượng sở dĩ nhiều năm như vậy không có chọn thái tử, là bởi vì còn không có tìm được người vừa ý. Triệu vương là tốt, nhưng người này có một nhược điểm trí mạng. Vì người làm Quân vương, có thể bình thường không cần tài hoa lớn, nhưng tuyệt đối không thể bảo thủ, trong mắt không chứa ai khác. Nhưng hắn lại là người lòng dạ hẹp hòi, bảo thủ. Hiện tại có hoàng thượng ở phía trên áp chế, Trịnh vương ở một bên quất roi, bản tính hắn còn có thể đè xuống. Nếu được làm thái tử, khi đăng cơ làm vua, sẽ không ai chế trụ được bản tính của hắn. Làm Quân vương, quan trọng nhất là tiếp nhận bách tính trăm họ, mới có thể trở thành một vị thái tử hợp cách, cũng mới có thể tạo phúc cho thiên hạ. Phía ngoài đều nói Triệu vương cái gì cũng tốt, có thể đây là khuyết điểm trí mạng của hắn.”
Tô Hiển gật đầu, chuyện này, hắn đã sớm nghe được cha hắn nói.
Nhưng Tô Tướng vẫn khóa chặt chân mày, nhìn nhi tử, mở miệng hỏi “Hiển Nhi, con cũng đã gặp Ôn Uyển mấy lần. Con tự mình phán đoán xem, con cho rằng nha đầu Ôn Uyển này là một người tham tiền tài sao?”
“Cái này. . . Cha, chẳng lẻ có chỗ nào không đúng?” Tô Hiển thật đúng là khó mà nói. Nhìn vẻ mặt cha hắn như suy nghĩ sâu xa, có chút kinh ngạc.
Tô Tướng gật đầu nói “Ta cuối cùng cảm thấy mấy năm này Ôn Uyển làm việc, có chút kỳ quái, thậm chí làm cho người ta nhìn không thấu. Con nói nàng yêu tiền, nàng có thể đem Minh Nguyệt sơn trang sản nghiệp kiếm tiền lớn như vậy cùng người phân chia cổ phần, chính nàng chỉ lấy hai cổ phần. Nếu con nói nàng không thương tiền, nàng thậm chí ngay cả thuỷ vận cũng dám đi tham gia. Trước kia coi như xong, đứa bé thông tuệ như vậy hẳn sẽ biết cổ phần thuỷ vận này, cũng không phải là chỉ một việc làm ăn đơn giản. Cha làm quan nhiều năm như vậy, nhìn người vô số, ta tự tin là không nhìn nhầm người. Nha đầu này, không phải là người yêu tiền. Nếu thật yêu tiền, ban đầu cũng không thể nào đem mấy vạn lượng bạc hiến cho cho dòng họ. Nhưng muốn nói nàng không thương tiền, nàng lại làm chuyện mà người ta khó hiểu.”
Tô Hiển nghe lời cha hắn nói…, cũng cảm thấy lạ “Con cũng vậy cảm thấy đứa nhỏ này, không phải là người trong mắt chỉ có tiền. Nhưng nếu như nàng thật không phải là người trong mắt chỉ có tiền, tại sao lại làm ra bộ dạng muốn tiền đến chết như vậy. Cái này có chút mâu thuẫn đó cha, có lẽ là cái nha đầu này, trên mặt không thương tiền. Thật ra thì trong xương, còn là một người yêu tiền. Đứa nhỏ này ban đầu là bởi vì bị nhiều khổ như vậy, cho nên cảm thấy bạc mới là đảm bảo lớn nhất thì sao?”
Tô Tướng nghe lời này, ánh mắt sáng lên. Vấn đề này hơn một năm vẫn không thông, ông cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Cái nha đầu này, tâm cơ thật sự là quá sâu, ngay cả ông cũng thiếu chút nữa đã bị lừa.
Tô Hiển đối với cha hắn vô cùng hiểu, nhìn bộ dạng của cha, tự nhiên là biết cha hắn nghĩ thông chuyện này, nhẹ giọng hỏi “Cha, có phải cha nghĩ tới điều gì hay không?”
Tô Tướng gật đầu, gương mặt mỉm cười “Đứa nhỏ này, không hổ là huyết mạch của cô con. Không ngờ thông minh đến thế. Nếu như cha không có đoán sai, nàng biểu hiện yêu tiền được như vậy, dường như muốn tiền đến không cần mạng, hoàn toàn là làm cho người khác nhìn.”
“A? Nàng muốn cho người nào nhìn, tại sao phải làm cho người khác nhìn. Chẳng lẽ có người đối với nàng bất lợi sao? Không đến nổi a, hoàng thượng sủng ái nàng như vậy, làm sao có thể để cho người hại nàng chứ.” Tô Hiển nghĩ không ra rồi, cảm thấy điều này không thể tưởng tượng nổi. Nhưng hắn từ trước đến giờ rất tin phục cha hắn.
“Sẽ không như vậy sao? Ba năm này, Ôn Uyển cũng bởi vì thông tuệ một chút, buôn bán lời không ít tiền. Nhưng thanh danh của nàng lại xấu đi. Nàng chính là quý Quận chúa hoàng thượng thân phong, lại có ngự tứ Kim tiên ở trong tay. Người bình thường, ai dám tản lời đồn như vậy. Nghị luận người hoàng gia, một khi bị phát hiện, cũng có hằng hà chuyện phiền toái. Nhưng Ôn Uyển nơi đó thì hoàn toàn không giống, Ôn Uyển nơi đó chỉ có biến động nhỏ, không cần một ngày, phố lớn ngõ nhỏ cũng biết nàng làm chuyện gì. Cái gì đánh mẹ kế, dùng roi đánh chết nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, chọc tức tổ mẫu. Tất cả những chuyện này đều có nguyên nhân, nhưng người tung ra tin tức chỉ nói kết quả, không nói nguyên nhân. Có loại chuyện nhà này, mọi người đều sẽ che dấu, Bình gia tuyệt đối sẽ không tung ra ngoài.”
Tô Hiển suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy là như vậy. Bằng không, danh tiếng của Ôn Uyển cũng không trở thành bết bát như thế “Nhưng mà, cho dù nếu người kia muốn làm khó nàng, cũng không cần giả thành bộ dạng muốn tiền đến chết. Đối với những người hãm hại nàng, thì có quan hệ gì. Chẳng lẽ, nàng muốn tiền đến chết thì người muốn hãm hại nàng sẽ bỏ đi những nghi ngờ sao?”
Trong mắt Tô Tướng mang vẻ rất phức tạp “Không sai, con nói rất đúng. Nàng chính là muốn dùng khuyết điểm muốn tiền đến chết này, để cho người lúc nào cũng đang âm thầm chú ý đến nàng, bỏ đi nghi ngờ cùng nghi kỵ đối với nàng. Nếu như không phải như vậy, mấy năm này nàng cùng Thuần Vương, Chu vương, Hải gia, còn Tô gia chúng ta, nhiều quan lại quyền quý giao hảo như thế. Người chỗ tối kia đã sớm động thủ xử lý nàng. Bởi vì nàng tham lam, mà người tham lam, thì dễ dàng khống chế, cho nên người ở chỗ tối không có động thủ xử trí nàng.”
Tô Hiển có chút kinh ngạc “Cha, người là nói Hiền phi cùng Triệu vương. Tại sao họ phải làm như vậy, đây chẳng qua là một hài tử, mới chỉ là hài tử chín tuổi, có cần thiết đề phòng như vậy sao? Cha, người có phải suy nghĩ nhiều quá hay không? Đứa bé kia mới chín tuổi, nơi nào có thể nghĩ tới nhiều chuyện, có tâm cơ sâu như vậy? Có thể, nàng vốn chính là người yêu tiền thì sao?”
Tô Tướng lắc đầu “Sẽ không, đứa bé kia tuyệt đối không phải là người muốn tiền đến chết. Nhìn hành động ba năm này của nàng một chút, hẳn nàng cùng ngoại tổ mẫu và mẫu thân nàng giống nhau là một người cực kỳ thanh cao. Ta lúc trước không để ý Hiền phi luôn ngó chừng một hài tử như vậy, còn ác ý hãm hại phỉ báng Ôn Uyển, cảm thấy nàng thật sự là chuyện bé xé ra to làm hành vi của những kẻ tiểu nhân, bây giờ nhìn lại. Hiền phi có thể ở hậu cung đặt chân bốn mươi năm, tất có chỗ hơn người. Chẳng qua, ta nghĩ nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, Ôn Uyển so sánh với trong tưởng tượng của nàng còn muốn giảo hoạt thông tuệ hơn. Trận chiến này, ai chết vào tay ai, thật đúng là không thể biết.”
Tô Hiển có chút nghi ngờ “Nhưng cha, điều này cũng không có thể đoán được, Trịnh vương có thể nhất định thắng được Triệu vương. Hơn nữa Trịnh vương tính tình quá bạo ngược, hắn năm đó ở Nghi Châu, vì sửa trị tốt Nghi Châu, giết bao nhiêu người. Người như vậy nếu thật làm thái tử, tương lai làm vua, cũng có thể là quân vương tàn bạo.”
Tô Tướng lắc đầu “Sẽ không, Trịnh vương khi còn bé bị rất nhiều khổ, cộng thêm Đỗ Dung Hoa kia đối với hắn cực kỳ tàn nhẫn, cho nên tính tình hắn mới có hơi bạo ngược. Chỉ cần hiểu biết rõ ràng, năm đó cô con tại sao phải đem hắn đổi đi, hiểu nguyên nhân trong đó, là có thể hóa giải tính tàn bạo này trên người hắn. Trịnh vương là người có năng lực, nhất định có thể sáng tạo ra một thái bình thịnh thế. Hơn ba năm nay, Trịnh vương làm việc cũng ôn hòa rất nhiều, đối với thái độ hoàng thượng cũng có thay đổi rất lớn, mỗi tháng không ngừng thỉnh an. Mà thái độ hoàng thượng đối với hắn cũng càng ngày càng nhu hòa, mỗi năm đến ngày sinh nhật của hắn còn có ban thưởng đến đất phong. Hoàn toàn chính là cùng một đãi ngộ với Triệu vương. Hơn nữa, quan trọng nhất là, nếu như hoàng thượng không phải là động tâm tư, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn âm thầm ở trong kinh thành phát triển thế lực. Ba năm này, Trịnh vương ở trong kinh thành đến tột cùng phát triển trở thành bao nhiêu thế lực ngầm, ngay cả ta cũng không quá rõ.”
Tô Hiển nghe vui mừng không dứt “Cha, ý của cha là, hoàng thượng hướng vào Trịnh vương sao?”
Tô Tướng lắc đầu “Chỉ có thể nói, hiện tại Trịnh vương cùng Triệu vương, là ngang nhau. Đến tột cùng xác lập ai là thái tử, còn phải nhìn thái độ hoàng thượng. Nhưng ta luôn có một loại cảm giác, ta cảm thấy được cái nha đầu Ôn Uyển kia, có thể sẽ để cho chuyện có biến đổi.”
Tô Tướng nhìn con của hắn muốn nói nhưng vẻ mặt lại thôi, cười nói “Đây chỉ là cảm giác của ta, mặc dù nói không ra, nhưng cũng là có ý nghĩ như vậy. Đứa bé này, làm cho người ta khó mà suy nghĩ. Nếu như nàng phải xuất chiêu, lại sẽ có chiêu số như thế nào. Tạm thời đừng bảo là những thứ khác, ít nhất Trịnh vương có Ôn Uyển giúp đỡ, tương đương với có thêm một cánh tay.”
Tô Hiển gật đầu, nếu như Ôn Uyển đúng như cha hắn nói, thâm tàng bất lộ như vậy, vậy đối với Trịnh vương mà nói, đúng là một trợ lực lớn. Nói là cánh tay, cũng không quá đáng. Chẳng qua, hi vọng đúng như cha nói như vậy. Hài tử kia, là người cực kỳ thông tuệ có tâm tư. Mà không phải như hắn suy nghĩ, chỉ muốn tiền đến chết, là hài tử yêu tiền đến chết.
Nếu như Ôn Uyển biết có một buổi bình luận về mình như vậy, chắc sẽ ôm bắp đùi ông cậu khóc rống. ông cậu đại nhân, là làm tể tướng thiên hạ, sao lại nhận xét người phải dựa vào trực giác, như thế sẽ hại dân chúng thiên hạ nha. Cũng đem nàng hãm hại vào a. Lại đem nàng nói thành một hài tử tâm cơ thâm trầm như vậy, có trưởng bối như vậy sao, thật sự là quá đáng.
Ngõ Bát Tỉnh
“Thiếu gia, Quận chúa nói, qua hai ngày nữa người phụng bồi nàng đi hành hương” Thượng Đường thấy có chút kỳ quái, nhưng nếu Ôn Uyển đã mở miệng, tự nhiên là đồng ý. Trở về nha môn, xin nghỉ một ngày.
Ngày hôm đó, Thượng Đường đi theo Ôn Uyển lên chùa dâng hương. Thượng Đường đi tới, mà cảm thấy rất kỳ quái, đoạn đường này, mình trước kia chưa từng tới. Bất quá đường cũng dễ đi, hoàn cảnh ven đường cũng rất tốt, ven đường có rất nhiều hoa dại, mùi thơm cuốn hút. Có nhiều chim nhỏ từ đỉnh đầu bay qua, nhìn rất nhàn nhã như đi chơi. Qua đại khái một nửa canh giờ, mới đến.
Bước xuống kiệu, Thượng Đường nhìn ngôi chùa kia, cho là đến nhầm chỗ rồi! Ngôi chùa đó rất nhỏ, so với cái viện nhà mình chỉ lớn hơn một chút. Ôn Uyển cũng thấy rất kỳ quái, làm sao lại tới cái viện này.
“Thiếu gia, ngôi chùa này gọi Tiên hà tự, mặc dù nhỏ, nhưng hương khói cũng rất vượng. Nói tới nơi này cầu bình an, trăm phần trăm linh nghiệm, nghe nói rất nhiều người cũng gọi nó là Bình An tự” Hạ Ảnh ở bên cạnh vừa nói
Thượng Đường kỳ quái nhìn Ôn Uyển, nhưng thử nghĩ xem, Ôn Uyển hiện tại cũng mười tuổi rồi, qua mấy năm nữa, cũng nên đính hôn.
“Quận chúa, tiểu thư mới đến” Thượng Đường đang kỳ quái, chờ vào bên trong. Đứng ở bên trong nhìn xuyên ra bên ngoài thấy cô gái mặc váy màu xanh lam mỹ lệ, Thượng Đường kỳ quái nhìn Ôn Uyển.
“Thiếu gia, đây là biểu tỷ của Quận chúa, Chân Chân tiểu thư” Hạ Ảnh trêu ghẹo .
Thượng Đường lập tức quay đầu, cẩn thận nhìn cô gái xinh đẹp kia. Chỉ thấy cô gái trước mắt: mặc một thân váy màu lam, vấn búi tóc tùy vân, trên búi tóc cài một cây trâm Bạch Ngọc song điệp hí. Dung mạo xinh đẹp, rang rỡ như minh nguyệt, Oánh quang mỹ ngọc, giữa lông mày mờ mờ ảo ảo có một cổ thể chữ thanh khí.
Thượng Đường vừa nhìn, trong mắt tất cả đều là mừng rỡ. Đây là vị hôn thê của hắn, không nghĩ tới vị hôn thê của mình lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa vừa nhìn cũng biết là cô gái đọc đủ thứ thi thư. Hai người mặc dù là biểu huynh muội, nhưng nam nữ Chi phòng, còn không có ra mắt. Đây cũng là lần đầu tiên gặp được.
“Thiếu gia, thế nào, Chân Chân tiểu thư coi như là biểu muội ngươi, đánh giá người ta như vậy là thất lễ.” Hạ Ảnh ho khan một tiếng.
“A, ta thất lễ. Nhận lỗi với biểu muội” Thượng Đường bận rộn cúi người. Trong lúc Thượng Đường đánh giá Chân Chân, nàng cũng đã đánh giá Thượng Đường.
Thượng Đường lần này đi ra ngoài, Ôn Uyển là cố ý phân phó, nói sẽ gặp thân thích. Cố ý để cho hắn ăn mặc trang hoàng một phen. Chỉ thấy Thượng Đường: trên đầu mang ngọc trâm buộc tóc, người mặc một ngoại bào gấm màu xanh, bên hông thắt một cây đai ngọc, trên cổ tay trài mang một chuỗi Phật châu, chân mang một đôi giày màu đen. Da hơi trắng (vốn là trong trắng lộ hồng, Ôn Uyển nhìn không ưa, quá giống tiểu bạch kiểm rồi, nên hai năm qua cố ý để cho hắn phơi nắng, cũng chỉ rám đen một chút), cả người nhìn qua, thanh tân tuấn dật, phong độ nhẹ nhàng, là người phu lang trong suy nghĩ lựa chọn của cô nương (gien di truyền quả nhiên quan trọng ^.^).
Thấy vậy Chân Chân cúi đầu, mặt ửng đỏ, trong lòng cũng cực thích. Bên người nàng, thiếp thân nha hoàn Lục Yên đều nhìn ngây dại. Ôn Uyển nhìn thấy không khỏi buồn cười. Có một bộ dạng đẹp chính là tốt, lúc này, cả nha hoàn cũng bị mê đảo.
Nhìn một người khác ở bên cạnh hẳn là ma ma nuôi dạy, nhìn thấy cũng là một bộ dạng rất hài lòng. Lúc này Thượng Đường cử chỉ ôn tồn lễ độ, có thêm chứ không bớt.
“Ra bên ngoài xem món ăn chay được bố trí như thế nào?” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển để cho hai người chạm mặt, nhìn nhau nhìn nhau, lúc này, hai người đều rất hài lòng. Mục đích Ôn Uyển đã đạt đến. Hạ Ảnh tự nhiên là phải đem Thượng Đường đuổi ra.
Thấy người, các nàng cũng đã cho xem qua. Nên sẽ cho Thượng Đường đi tiền viện, hậu viện là cho nữ quyến nghỉ chân. Hai người gặp mặt một lần, sẽ không cho chào tạm biệt gặp lại sau. Ôn Uyển cũng muốn cho hai người có thể nói chuyện hàn huyên một chút. Không nói Cổ ma ma Hạ Ảnh bọn họ không đồng ý. Chính là thiếp thân ma ma bên cạnh Chân Chân cũng không đồng ý! Lúc này chẳng qua là biểu huynh muội chào hỏi, cũng sẽ không nói gì. Nếu ở lại nhiều hơn nữa, cũng sẽ không hợp lễ. Ôn Uyển ngay cả nghĩ thầm làm cho hai người trước nói chuyện yêu thương một chút, cũng không thể.
“Muội muội cũng thiệt là, không nói sớm chút cho ta biết. Hại ta thất lễ như vậy” Thượng Đường oán trách. Ôn Uyển cười một tiếng, nếu sớm nói cho ngươi biết, sẽ không có đoạn ngắn đặc sắc như vậy.
“Kim ma ma, như thế nào?” Tô phu nhân tự nhiên là biết Bình Thượng Đường, nhưng lúc trước đều chỉ vì xã giao. Nhân phẩm tính tình như thế nào cũng không đáng nghe. Vì không muốn cho người có ý xấu hoài nghi, nên bà không đi. Nhưng trong lòng cũng là thất thượng bát hạ, chỉ sợ là một oai qua liệt tảo (phẩm chất xấu). Vốn là ở bình thời thì chuyện này cực kỳ đơn giản, nhưng mà bây giờ bởi vì là ở hiếu kỳ, lúc trước thì nhìn nhau cũng có cớ để nói. Lúc này quay lại đi nhìn nhau, sợ có lời gì bàn tán, cho nên vẫn kéo.
“Tiểu thư nhà chúng ta nhìn cô gia tương lai, chính là cực thích. Mà cô gia tương lai, xem tiểu thư chúng ta trong mắt cũng có ái mộ, nhưng không khinh nhờn, nhìn ra là một người biết lễ, người cũng không tệ. Cùng Đại thiếu gia không kém quá nhiều.” Kim ma ma nhất nhất vừa nói.
“Nhìn dáng dấp, đúng là không tệ. Trước kia thấy, không có làm sao lưu ý, không nghĩ tới sẽ có ngày này. Biết như thế, thì trước kia nên hảo hảo tìm hiểu.” Tô phu nhân lúc này mới hơi có chút yên tâm. Kim ma ma là người đắc lực có khả năng ở bên cạnh mình, ánh mắt nhìn người có lẽ chính xác .
“Cũng đã sớm nói, để cho phu nhân ngươi yên tâm. Tướng gia cùng lão gia nhìn người, nơi nào còn có cái vấn đề lớn gì. Lúc này, nếu người vẫn chưa yên tâm, chờ mấy ngày nữa. Đem Quận chúa cùng cô gia tương lai mời đến quý phủ, một mình người nhìn xem thật kỹ” Kim ma ma cười nói.
“Chờ qua năm rồi hãy nói.” Tô phu nhân chần chờ một chút, vẫn tương đối cẩn thận.
Ôn Uyển kể từ sau hôm đó, cuộc sống trôi qua rất bình yên, Ôn Uyển đã quyết định quyết tâm, ba năm này, đàng hoàng ở nhà giữ đạo hiếu. Chuyện gì cũng không đếm xỉa. Đến ba năm sau, nhất định phải đi đất phong. Nghĩ cách phải đi đất phong, ở cái chỗ địa phương này, quá ngột ngạt.
Mà khí trời càng ngày càng nóng bức, Ôn Uyển tính toán qua hai ngày, sẽ đi thôn trang nghỉ hè. Mùa hè trong kinh thành, thật sự là quá nóng.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Mỗi lần chờ tới khi Ôn Uyển cảm thấy có thể qua cuộc sống bình yên, thì luôn có chuyện phát sinh. Chuyện lớn hoặc nhỏ, đã thành công ngăn trở cách nghĩ đắc ý trầm tĩnh của nàng. Mà lần này chuyện đã xảy ra, đối với Ôn Uyển mà nói, tuyệt đối là đại sự, cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống của Ôn Uyển, lật ngược toàn bộ tính toán của nàng. Ngay cả cuộc đời của nàng, cũng bởi vì chuyện này mà nổi lên biến hóa long trời lỡ đất. Cuộc sống an tĩnh bình yên của nàng, đến đây cũng chấm dứt.