Chu vương trong lòng kêu khổ, nhưng vì không muốn lúc trở về bị lão gia cách chức, cũng không muốn trở về bị chửi thành vô năng, nên dùng hết sức lực. Đem những đại thương nhân tất cả đều kêu đến, không đưa tiền, ngốc sao. Dù sao mỗi ngày chỉ cho uống nước và bánh bao, ép những đại thương nhân kia quyên tiền bạc. Muốn tiền hay là muốn mệnh, muốn tiền, từ từ nhận lấy, ta uống nước trong ăn bánh bao, các ngươi cũng phải ăn. Nạn dân đến nước và bánh bao cũng không có mà ăn.
Trầm Hộc thì lợi dụng lực ảnh hưởng của mình trong giới nho sĩ, đem chuyện Ôn Uyển quận chúa là một cô bé mười tuổi, bán toàn bộ tài sản thề phải cứu tế dân lo cho dân cho nước, trở thành một hình tượng chí công vô tư vì dân trăm họ, khắc họa vô cùng sắc sảo. Giang Nam văn nhân danh sĩ rối rít tìm kiếm đại tác phẩm của hắn, văn chương khiến mọi người cảm động không gì sánh kịp. Ngay cả các khuê nữ cũng than thở thề phải noi theo Ôn Uyển Quận chúa, rối rít khảng khái quyên tiền.
Cũng bởi vì việc này, rất nhiều học giả sau khi quyên hiến, nghe thấy những cự phú thương nhân kia không chịu quyên tiền, liền rối rít làm thơ mắng chửi. Ngươi nếu như một ngày không quyên, ta liền ngày ngày viêt, ngày ngày mắng. Mà những thương nhân này, ai cũng không hy vọng mình mang danh hiệu làm giàu bất nhân. Cộng thêm Chu vương cậy mạnh, hai phía đều hướng về phú hào Giang Nam ra chiêu văn võ song toàn, những cự phú thương nhân kia cuối cùng cũng phải rối rít móc túi quyên tiền. Có lương thực cho lương thực, không có lương thực liền quyên tiền. Tiền bac và lương thực gom góp được so với bọn hắn tưởng tượng còn nhiều hơn, lương thực liền được vận chuyển đến Hà Nam. Tiền bạc, thì mang về kinh thành. Sự việc lần này, hoàn thành cũng tương đối thuận lợi .
Hà Nam
“Không nghĩ tới, ngươi đem những mật báo tra được kia cho chưởng quỹ Thái Phong Hành, hắn liền bị dọa sợ đến tè ra quần. Thuận lợi mượn được lương thực a. Hiện tại đã có tin tức, lương thực cứu viện mười ngày sau sẽ đến, những lương thực hiện tại liền dùng tiết kiệm, hẳn là có thể chống đỡ được đến lúc lương thực của triều đình tới. Ngươi tạm thời có thể buông lỏng rồi a.” Trầm Giản nghe được tin tức, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Trịnh vương lắc đầu, hắn cũng thật lo lắng. Chỗ lương thực còn lại cũng chỉ có thể chống đỡ được bốn năm ngày, cộng thêm đào rau dại ăn, cũng chỉ có thể chống đỡ bảy tám ngày. Nếu như triều đình có thể đúng hạn đem lương thực đưa tới còn dễ nói nhưng mà triều đình, phải nói những người khác, nào dễ dàng để cho hắn đem nhiệm vụ lần này hoàn thành một cách thuận lợi a.
Đang lúc ấy thì, phía ngoài truyền tới tin tức làm hắn vô cùng mừng rỡ.
“Báo, Giang Nam có mười vạn Thạch lương thực hai ngày sau sẽ được vận chuyển đến.” Trịnh vương mở to mắt, căn bản là không tin. Điều này sao có thể đây. Mới vừa còn nói muốn mười ngày sau mới có thể đến. Tốc độ xử lý công việc của triều đình lúc nào trở nên thần tốc như vậy a. Nghĩ vậy liền nhanh chóng đi ra ngoài, hỏi người đưa tin.
“Xin chào, ta là hỏa kế của Hiệu buôn Lợi Phát Ngọc gia.” Một tráng hán áo xanh quỳ xuống hành lễ. Nhìn ra được, là một gia nhân lão luyện.
“Thật sự có mười vạn hộc lương thực? Hai ngày sau sẽ đến? Đây là chuyện gì xảy ra?” Trịnh vương cũng biết, con gái của Nhị lão gia Hiệu buôn Lợi Phát, là cơ thiếp của Triệu vương, còn được sủng ái. Những năm này, đã đưa cho lão Ngũ không ít ngân lượng. Lão Ngũ có thể xuôi gió xuôi nước như vậy, còn không phải là có quan hệ với khoản đầu tư dư dả khổng lồ này. Ai cũng biết có tiền mới dễ nói chuyện.
“Mười vạn gánh lương thực, là thiên chân vạn xác, ngày sau liền đến rồi. Là thiếu đông gia của chúng ta phân phó, do Lục thiếu gia tự mình đưa tới đây. Ta là được Lục thiếu gia phân phó đi trước một bước, làm tốt việc chuẩn bị tiếp nhận lương thực. Về phần lương thực nơi này, cũng là có một phen lai lịch. Đây là Quý Quận chúa hướng thiếu đông gia nhà ta mua lương thực, quyên hiến cho khu vực thiên tai.” Hỏa kế mồm miệng lanh lợi, nói mây câu, liền đem ngọn nguồn nói rõ rang mạch lạc.
“A. . . . . . Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nói rõ ràng cho ta xem.” Trịnh vương sửng sốt một hồi.
Hỏa kế kia liền đem tiền căn hậu quả tất cả nói rõ ràng, Trịnh vương cũng nhịn không được nở nụ cười. Cái nha đầu này, không những đem tới may mắn, liền ngay cả kỳ nhân nổi danh nhất thương giới Đại Tề cũng bị nàng tính toán chiếm được. Tốt, có thể coi là vậy, mấy năm nay đứa trẻ kia thật là bị đè nén nhiều rồi.
Hỏa kế lại khom lưng, cung kính nói.” Lục thiếu gia nhà ta đang đưa lương thực trên thuyền, nếu như đến lúc đó có cái gì cần thiếu đông gia hỗ trợ , có thể nói với Lục thiếu gia.”
Trịnh vương trong mắt bắn ra tinh quang, chớp mắt cười nói “Phần tâm ý này Bổn vương nhận, ngươi nói cho hắn biết, lời của hắn, Bổn vương nhớ lấy.”
“Dạ, còn có bốn mươi vạn gánh lương thực, đang được đưa tới đây. Tạm thời có thể chậm trễ trong chốc lát.” Trịnh vương gật đầu, cho hỏa kế kia lui xuống.
” Ngọc Phi Dương nói lời này là muốn tìm nơi nương tựa rồi? Nhưng đây là vì sao?” Trầm Giản có chút không rõ. Ngọc Phi Dương là trụ cột của Triệu vương , nếu Triệu vương lên ngôi, Ngọc gia bọn họ có thể có một vị hoàng phi.
“Đơn giản chính là đánh cuộc thôi. Hắn đem tài sản để ở nơi này của Bổn vương, ha ha, có ý tứ, đúng là có ý tứ. Nha đầu kia a, làm việc thật đúng là làm cho người ta suy đoán không ra . Ha ha, dùng tiền của người khác, dùng đến làm sao lại thư sướng như vậy a. Bổn vương hay là lần đầu tiên thấy sướng khoái như vậy, chiếm được lợi lớn như vậy a” Trịnh vương biết được lương thực nhanh chóng chuyển đến, trong lòng rốt cuộc cũng thư thái hơn nhiều.
Lần này, một chút lo lắng cuối cùng cũng không còn nữa. Bởi vì tốc độ xử lý của triều đình, có đôi khi, có hơi chậm trễ, còn có hơi cách trở v..v…. Hiện tại có Hiệu buôn Lợi Phát trợ giúp, có vài chục vạn gánh lương thực, ít nhất cũng có thể chống đỡ một tháng kế tiếp. Hắn cuối cùng cũng không phải lo lắng nữa.
Trịnh vương áp chế vui mừng trong lòng, cười nói “Đi, đăng bố cáo, nói cho dân chúng Hà Nam, Ôn Uyển Quận chúa hiến toàn bộ tài sản cho nạn dân, còn đem phủ đệ của mình bán đi gom góp vài chục vạn gánh lương thực trợ giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn. Những thứ lương thực từ nay trở đi sẽ được mang đến, để cho bọn họ không cần phải lo lắng không có lương thực. Để cho bọn họ biết, trên triều đình đồng lòng nhất chí giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó. Bọn họ không cần phải lo lắng không vượt qua được cửa ải khó khăn này. Có một mảnh từ tâm của Quận chúa cùng triều đình, bọn họ sẽ không có việc gì”
Trầm Giản kinh ngạc, đây là muốn vì Ôn Uyển Quận chúa tạo thanh thế a “Nhưng là, kinh thành nơi đó, hoàng thượng bên kia. . . . . .”
Trịnh vương cười nói “Không cần lo lắng, đây là sự thật, cũng không phải là ta nói không căn cứ. Ta làm như vậy, cũng chỉ là an dân tâm, phụ hoàng sẽ không trách tội ta . Về phần Ôn Uyển, phụ hoàng thương yêu nàng còn không kịp nữa, như thế nào lại trách tội đây. Ngươi không cần lo lắng.”
Mấy ngày sau, đại danh Ôn Uyển, từ Giang Nam lại một lần nữa truyền khắp Hà Nam .
Đúng ngày đã định, lương thực liền được chở tới. Dân chúng phụ cận bến tàu nhìn thấy có mấy chiếc thuyền lớn, trên bến tàu công nhân khiêng xuống từng bao từng bao lớn, quả thật là lương thực, dân tâm liền được ổn định.
Trịnh vương tự mình tiếp kiến bào đệ của Ngọc Phi Dương, Ngọc Phi Lâm. Ngọc Phi Lâm nhìn thấy Trịnh vương, thái độ vô cùng thành khẩn, cũng đại biểu bọn họ một phòng, đại biểu đại ca của hắn hướng Trịnh vương biểu lộ ý quy thuận. Trịnh vương cũng hớn hở đón nhận, vô cùng khoái trá.
Trịnh vương thậm chí còn giữ Ngọc Phi Lâm ở lại dùng bữa, dùng xong đoàn người Ngọc phi Lâm mới rời khỏi phụ đệ tạm thời của Trịnh vương.
Trịnh vương nhìn theo bóng lưng Ngọc phi Lâm, trong lòng tính toán, hắn bây giờ còn chưa khởi sự, không nghĩ tới phải dựa vào Ngọc gia để đi lên. Ngọc gia, coi như là một trong hai chỗ dựa chống đỡ tài lực của lão Ngũ rồi, còn một nhà khác, là Khương gia. Chẳng qua là hắn coi trọng Khương gia hơn, chỉ vì người cầm quyền của Khương gia là con rể La Lục lão gia. Ngọc Phi Dương này là thiên tài thương giới, thì ngược lại không được trọng dụng. Nhưng mà, Ngọc Phi Dương tại sao phải đầu nhập vào phía hắn đây?
Mặc dù lần này chứng minh phụ hoàng hiện tại coi trọng hắn hơn một chút, nhưng là cũng không còn bất cứ chứng cớ gì cho thấy hắn có ưu thế hơn. Trịnh vương nghĩ đến đây, cười cười. Chẳng lẽ, Ngọc Phi Dương là bởi vì Ôn Uyển không có để tâm tới tính toán của hắn, liền bại bởi Ôn Uyển, cho nên khuất phục. Nghĩ tới đây, Trịnh vương đột nhiên cười. Bất kể lý do là cái gì, chỉ cần Ngọc Phi Dương biểu lộ thái độ, hắn sẽ thấy không có đổi ý. Không tệ, có ý tứ. Không biết lão Ngũ có thể giận đến muốn giết người hay không?
Trịnh vương nghĩ tới đây, đột nhiên bật cười. Những năm gần đây, hắn vẫn bị Triệu vương đè ép, cho tới bây giờ vẫn không thắng được một lần. Không nghĩ tới lần này, thế nhưng thắng hai lần, đặc biệt là Ngọc Phi Dương trở mặt khiến Triệu vương không còn chút mặt mũi. Ha ha, thật thư sướng .
“Thiếu gia, Đại thiếu gia làm thế đánh cuộc. Lục thiếu gia, ngươi nhìn Trịnh vương, có cái cảm tưởng gì, cũng tốt để cho lão gia so sánh?” quản gia tâm phúc bên cạnh vội hỏi.
“Ngươi nói cho phụ thân, tài trí năng lực của Trịnh vương, không thể thua Triệu vương. Đối với ta cũng vô cùng lễ ngộ. Còn nữa, việc đã đến nước này, dù so đo cũng không còn biện pháp quay đầu lại rồi. Nói cho phụ thân, để cho ông ấy nhất định phải dùng hết phương pháp gom góp lương thực, cho dù tốn thêm chút ít tiền bạc cũng được. Ta tới kinh thành cùng đại ca hội ngộ, chờ ra mắt đại ca xong, liền về nhà cùng phụ thân nói chuyện.” Lục thiếu gia Ngọc Phi Lâm nói xong, sợ không thỏa đáng, còn viết một phong thơ, giao cho quản gia này, còn mình thì ngồi một chiếc thuyền, nhắm kinh thành chạy đi.
Phủ đệ của Triệu vương
“Ngọc gia, Ngọc Phi Dương, lại dám, lại dám phản bội Bổn vương. . . . . .” Triệu vương nhận được tin tức, đầu bốc khói.
“Thương nhân lãi nặng, vốn là không thể tin. Không nên tức giận. Thiếu một Ngọc Phi Dương hắn, cũng không làm hư đại cục.” Nhất Mạc Liêu ở bên cạnh khuyên giải nói.
Trang tiên sinh lắc đầu”Đây là một dấu hiệu không tốt. Điều này cho thấy, ở trong mắt Ngọc Phi Dương, Trịnh Vương có vốn để phân cao thấp. Nếu không, những thương nhân lãi nặng này, không thể nào hạ ván cược lớn như vậy, chuyện này, cần phải thận trọng an bài.”
Triệu vương tự nhiên biết điểm này, mới căm tức như thế. Nếu không, chỉ bằng một năm hai mươi vạn hai ngân lượng kia, hắn còn không để vào trong mắt. … thương nhân này, cho chúng chút màu sắc chúng liền dám mở phường nhuộm.
Trong kinh thành, Dưỡng Hòa điện
Hoàng đế nhìn mật báo, trong mắt liền có hỏa quang. Nhưng là ngay tại nơi này, không thể động đến bọn hắn, nếu không sẽ dẫn phát họa loạn . Chỉ có thể là từ từ làm. … lũ sâu mọt này, nếu bọn họ tận lực một chút, làm sao có thể tạo ra tai hoạ bực này. Đến lúc đó, ông sẽ từng bước từng bước thu thập bọn chúng..
Không đợi hoàng thượng có ý chỉ, Ngự sử Hà Nam liền buộc tội Mã Thiên Khuê, Viên Phàm, Lục Hà ba người cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhau lừa dối tham ô tiền xây dựng đê đập, khiến cho vài chục vạn dân chúng trôi giạt khấp nơi, oan khuất vô số.
Trong triều đình, chuyện này huyên náo vô cùng. Hoàng thượng tạm thời muốn áp xuống, chờ giúp vượt qua nạn thiên tai mới xử trí cũng không được nữa rồi. Bởi vì chuyện này, dính dấp không dừng lại ở Hà Nam. Nhưng bởi vì trên dưới quan lớn quan nhỏ tất cả đều quyên tiền, trong lòng phẫn hận. Nếu như lúc ấy xây dựng đê đập thích đáng, vậy thì bọn họ sẽ không phải quyên hiến tiền nữa rồi a. Cũng chính là một dạng biến tướng móc túi tiền của họ, ột lũ sâu mọt đem về làm của riêng.