Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 189: Chấn Kinh

Edit: Tuyết Y

Beta: Tiểu Tuyền

Ngày hôm đó, hoàng đế nhớ đến cũng đã bốn năm ngày chưa gặp Ôn Uyển rồi, nên truyền chỉ tuyên Ôn Uyển tiến cung. Ôn Uyển phụng bồi hoàng đế dùng ngọ thiện, đi dạo ngự hoa viên. Vừa lúc dùng thiện xong, cần tiêu thực, đi không bao xa, đã nhìn thấy Tư Nguyệt trước mặt đi tới.

Tư Nguyệt xa xa đã nhìn thấy nàng, vui vẻ dào dạt đến gần “Ôn Uyển, tỷ cũng tới a!”

Ôn Uyển trong lòng than thở một tiếng, thấy nàng đã đến gần, Ôn Uyển lui về sau một bước. Thấy nàng muốn kéo tay, Ôn Uyển lại lui về sau một bước nữa. Hạ Ảnh ở bên cạnh nói ” Tư Nguyệt Quận chúa, Quận chúa nhà chúng ta không thích bị đụng vào. Kính xin người tha lỗi.”

Tư Nguyệt kỳ quái nhìn Ôn Uyển, vẻ mặt Ôn Uyển, không có bất kỳ biểu hiện gì. Nhưng trầm mặc cũng đại biểu đồng ý. Còn có nàng cũng lui về phía sau mấy bước, lấy hành động thực tế mà trả lời.

Tư Nguyệt rất tức giận. Ý gì đây, làm như nàng là hồng thủy mãnh thú không bằng. Ôn Uyển bút họa “Tư Nguyệt Quận chúa, Quận chúa nhà ta nói, nàng còn có việc cần làm. Ngươi từ từ mà xem.”

Tư Nguyệt trên mặt cũng không biểu lộ tức giận, chẳng qua là cười nói “Ôn Uyển, xem thêm một chút nữa, tổ mẫu ta nói cảnh trí nơi này là tốt nhất.” Xong rồi lại chán nản nói

“Ôn Uyển, tỷ còn vì chuyện lần trước mà tức giận ta sao. Nhưng ta cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Ôn Uyển, ta thật không có làm gì. Không ngờ chuyện lại truyền ra ngoài thành như vậy.”

Ôn Uyển cũng là một mặt không rõ hỉ nộ. Nghe đến đây, trên mặt dần hiện ra chán ghét. Vẻ mặt kia, mười phần châm chọc.

Tư Nguyệt nhìn thấy tức giận đến cắn răng, vẫn còn muốn nói, đột nhiên từ bụi cây bên cạnh Tư Nguyệt chạy vọt ra một con mèo, con mèo này cả người trắng như tuyết, một đôi mắt màu lam vô cùng xinh đẹp.

Tư Nguyệt nhìn muốn đi bắt, nhưng bắt không được. Ôn Uyển nhìn thấy, con mèo này đoán chừng, hẳn là của một phi tử nào đó. Tư Nguyệt cũng không chịu thua , con mèo này vừa nhìn chính là danh phẩm, nên nhất định phải chiếm được, bắt đến để chơi đùa, lập tức hạ lệnh cho cung nữ thị vệ đi bắt, đoán chừng mấy cung nữ đi theo nàng cũng có chút bản lĩnh, vòng vo chừng một khắc đồng hồ, thật đúng là nó bị bọn họ bắt được. Cung nữ đem mèo qua cho nàng ôm.

Ôn Uyển vốn là muốn đi rồi, nhưng tình hình này, cung nữ chung quanh chạy tán loạn. Nàng mà đi, chuyện đụng trúng nàng, cũng là không tránh khỏi.

Tư Nguyệt vui mừng khấp khởi đón lấy, nhưng con mèo kia rất không thức thời, lấy móng vuốt cào nàng một cái, trên tay liền xuất hiện vết máu. Tư Nguyệt nhìn làm da như bạch ngọc non mịn, thế nhưng hiện ra mấy đạo vết thương, sau này rất có thể sẽ lưu lại sẹo, lập tức giận đến bốc khói.

“Ngươi tên súc sinh này, lại dám làm tay ta bị thương, ta khiến cho ngươi chết không được tử tế. Người đâu, đem tên súc sinh này giết cho ta, từng chút từng chút khiến nó tắt thở.” Tức giận đến mức nàng sai người mang con mèo đi xử lý.

“Quận chúa, mời hạ thủ lưu tình. Đây là mèo Lưu Ly Ngọc, là sủng vật Đức Phi thích nhất.” Một cung nữ rối rắm đuổi tới, quỳ xuống van cầu Tư Nguyệt.

“Hừ, ta không cần biết là mèo của ai, làm bị thương tay của bổn Quận chúa, thì phải chết.” Tư Nguyệt tàn bạo kêu lên. Người phía dưới nghe nói như vậy, tự nhiên là sẽ không lưu tình. Con mèo xinh đẹp kia, đang ở trên tay của một cung nữ bên cạnh, từ từ tắt thở .

Ôn Uyển thấy vậy sợ hãi không thôi, ngay cả đi cũng đều quên. Đã nhìn thấy con mèo kia mắt trợn trắng.

Đức Phi được tin tức vội vã mà đến. Nhìn sủng vật yêu mến, khắp thân thể đều là máu, chết cũng đã chết rồi, trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chuyện Tư Nguyệt nói là thật. Nên liền phát hỏa lên đầu cái cung nữ đang cầu tình kia, cho người ta kéo ra ngoài, loạn côn đánh chết.

“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ không phải là cố ý , nô tỳ không phải là cố ý. Nô tỳ cũng cầu Quận chúa hạ thủ lưu tình.” Cung nữ kia, chính là người trông coi con mèo. Vừa rồi con mèo kia nghịch ngợm, từ trong lòng nàng nhảy ra ngoài. Vừa mới nháy mắt một cái đã không thấy tăm hơi. Ngày thường cũng thường xuyên phát sinh chuyện này, nhưng lại rất nhanh tìm được mang về. Chẳng qua là hôm nay đụng phải một sát tinh.

Ôn Uyển nhìn thấy vậy, trong lòng có không nỡ. Chỉ vì một con mèo, mặc dù con mèo này thoạt nhìn rất quý giá, nhưng cũng chỉ là một con mèo mà thôi. Liền hướng về phía Hạ Ảnh bút họa mấy cái.

“Nương nương, Quận chúa nói, dù sao cũng là cái nhân mạng. Làm việc không tốt, trừng phạt là được, tạm tha cho nàng một mạng đi.” Hạ Ảnh ở bên cạnh biểu đạt ý tứ của Ôn Uyển.

“Không được, ta phải làm cho nàng đền mạng cho bảo bối của ta. Người đâu, đem nàng kéo ra ngoài, loạn côn đánh chết, còn có mấy tiện nô tài này, cũng đáng chết, phế vật vô dụng. Lại dám giết mèo của Bổn cung, ngươi, cũng đáng chết?” Chỉ vào nha hoàn bên cạnh Tư Nguyệt.

Người Đức Phi mang đến, nhìn mảnh mai không chịu nổi, nhưng là Đức Phi ra lệnh một tiếng, đều lập tức hóa thân thành ác lang, tiến lên bắt mấy người đã bóp chết Miêu nhi còn kéo những người lúc nãy bắt mèo ra.

“Đây người của ta, ta xem các ngươi ai dám động.” Tư Nguyệt hung hãn kêu lên. Đáng tiếc lúc này, hung hãn nữa cũng vô dụng, bởi vì người ta căn bản là không để ý tới nàng.

Tư Nguyệt muốn xông tới ngăn cản, đã bị thiếp thân nha hoàn bên cạnh Đức Phi ngăn trở. Các nàng cũng không động đến Tư Nguyệt, chỉ hợp thành một bức tường bảo vệ. Cứ như vậy, dưới mắt của Ôn Uyển, động thành một trận chiến.

Từng tiếng kêu thảm thiết cùng tuyệt vọng truyền tới tai Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn chuyện này, thật sự là muốn đem người đánh chết. Ôn Uyển nhìn cảm thấy hoang đường, một con mèo mà thôi, một con mèo mà thôi a, lại lấy đi tánh mạng của nhiều người như vậy. Đây cũng quá tàn nhẫn, Ôn Uyển bút họa chuẩn bị ngăn cản, nhưng là Hạ Ảnh đi tới bên cạnh nàng đụng nàng một chút, Ôn Uyển lập tức không nhúc nhích được.

Ôn Uyển trơ mắt nhìn một bản tử lại một bản tử hạ xuống, nặng nề rơi vào trên người cái cung nữ kia. Rất nhanh, cung nữ kia liền tắt thở. Khóe miệng chảy ra tất cả đều là máu, đánh đến mức cung nữ kia toàn thân cả người đều là máu, những thứ máu tươi này đâm thẳng vào mắt Ôn Uyển, như kim châm vào thần kinh của Ôn Uyển. Không tới một hồi, người nọ lườm một cái xem thường. Những người bên cạnh nhìn, tiến lên thở dài một hơi, nói đã còn hơi thở. Lập tức có người mang cung nữ kia xuống, liền thay bằng một người khác. Đánh tiếp, người này tiếp người kia, tổng cộng bốn người, tất cả đều đánh chết tại chỗ, ở trước mặt Ôn Uyển mang người còn đang sống sờ sờ đánh chết. Ôn Uyển thấy vậy đầu một mảnh mơ hồ, kêu lên ong ong.

“Ô, đánh tiếp, đánh thực thống khoái nha. Đáng tiếc, chỉ còn lại một nô tài không nghe lời. Bằng không, ta còn có thể hảo hảo xem thêm một chút.” Đức Phi che lại miệng cười ha ha nói.

“Cái này có gì đáng xem, không phải chỉ là một con mèo sao, đến lúc đó ta bồi thường cho ngươi một con là được. Ngươi vì một con mèo, vậy mà có thể lấy đi tánh mạng của mấy người, ngươi cũng không sợ trời phạt sao. Sau này, hi vọng ngươi hảo hảo mà tích đức, vì Hằng Vương cầu phúc.” Hiền phi vẻ mặt tình cảm nói.

Đức Phi thấy bà nguyền rủa mình, lập tức cười lạnh nói “Cảm ơn đã quan tâm. Ta xem ngươi vẫn nên quản nhiều hơn một chút chuyện của Triệu Vương phủ đi. Để khỏi phải thành công dã tràng.”

Hiền phi căn bản là không muốn cùng nàng nói nhiều nữa”Nếu như không có chuyện gì, ta có thể mang Tư Nguyệt đi rồi chứ.” Hai người nói mấy câu, phía dưới một cung nữ cuối cùng cũng không còn thở .

Lúc Hiền phi tới, tới cùng Đức Phi nói, rồi Đức Phi oán hận bất bình tiếp lời. Ôn Uyển cái gì cũng không nghe lọt tai. Nàng chỉ nhìn thấy từng người từng người, ở trước mặt nàng đang sống sờ sờ bị đánh chết. Lúc này ý nghĩ của nàng đã hoàn toàn bay đến nơi khác.

Nếu như ban đầu nàng không trốn thoát, có phải cũng lâm vào kết cục này hay không? Có phải cũng bị người khác đánh chết tại chỗ hay không, đánh cho toàn thân đều là máu, chết hết sức khó coi. Hoặc là, so sánh với cái này còn thảm hơn. Đánh cho không còn hình dáng, lại bị ném tới bãi tha ma, bị những thứ dã lang chó hoang ăn thịt. Ông trời, nơi này là xã hội gì. Tánh mạng con người thật không ngờ lại rẻ tiền như vậy, nơi này thật đúng là cái địa phương xem mạng người như cỏ rác. Chỉ vì một con mèo, chỉ một con mèo, khiến cho bốn người mất mạng, đây chính là đặc quyền thuộc về quý tộc sao?

Nàng trước kia vẫn có đặc quyền quý tộc, cũng đã từng gặp mấy nhóm bị đánh đến gần chết. Nhưng lần này, thì trơ mắt nhìn mấy người bị đánh máu tươi đầm đìa, nhìn bọn họ mắt trợn trắng, nhìn các nàng tắt thở. Nếu như nàng ngày đó không trốn thoát được, có lẽ, nàng cũng không biết tới nơi nào chuyển thế đầu thai đi. Nàng cũng sẽ chết, đang sống bị đánh chết.

Thực ra mà nói, Ôn Uyển ở chỗ của người mô giới nơi đó chỉ thấy mẹ mìn đánh hai mươi bản tử, lại không độc ác đem người mà đánh chết, chẳng qua là đánh cho nửa chết nửa sống. Sau đó người chết, Ôn Uyển cũng không có nhìn thấy, chẳng qua là nghe người khác nói. Ở bên trong Hầu phủ, mặc dù cũng thường xuyên có việc đánh chết người, nhưng chẳng qua chỉ là nghe nói qua, dù sao không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ, đã phát sinh ở trước mắt Ôn Uyển.

Những giọt máu tiên diễm kia, đâm vào mắt Ôn Uyển cũng đều là đỏ thẫm đỏ thẫm.

Đến lúc mọi chuyện đã xong, Hạ Ảnh nâng Ôn Uyển, nhưng thật ra là giải huyệt đạo cho nàng. Không nghĩ tới, nàng vừa giải huyệt đạo. Ôn Uyển liền thẳng tắp té xuống.

“Quận chúa, Quận chúa.” Hạ Ảnh tay mắt lanh lẹ kéo Ôn Uyển, để nàng không té xuống mặt đất. Nhưng nhìn bộ dạng Ôn Uyển, thì trong lòng sợ hãi, lớn tiếng kêu, nhưng mà ý thức của Ôn Uyển đã mơ hồ. Lâm vào hôn mê, căn bản là nghe không được bất kỳ thanh âm nào.

Bên cạnh Đức Phi đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy Ôn Uyển sắc mặt trắng bệch, lập tức cũng kinh hãi. Cái bộ dáng này, không phải là biểu hiện bị hoảng sợ sao. Nếu như hoàng thượng trách tội xuống, nàng cũng không có quả ngon để ăn. Cũng là Hiền phi tỉnh táo, bận rộn mang người xuống, vừa phân phó người gọi thái y.

Dưỡng Hòa Điện

“Hoàng thượng, Quận chúa là kinh sợ quá độ mới ngất đi. Thần khai một phương thuốc an thần, chờ Quận chúa sau khi tỉnh lại uống sẽ không chuyện gì. Khụ, tuổi còn nhỏ như vậy, luôn bị dọa đến kinh hãi a, này, khụ. . . . . .” Vương thái y xem mạch xong, nhẹ giọng than thở .

Trong lòng lại nói, Vương thái y hắn cũng thật rất buồn bực, chỉ mấy năm này, cũng không biết Ôn Uyển bị kinh sợ hôn mê bao nhiêu lần, nhiều lần ở Bình quốc công phủ. Hiện tại đã hơn hai năm không có bị dọa , không nghĩ tới bây giờ trong hoàng cung lại bị kinh hách, thật là một hài tử đáng thương. Hài tử này, luôn bị dọa đến sợ a! Lần này cho dù có hoàng đế che chở, cũng lại bị hoảng sợ thành cái dạng này. Khụ, đúng là, Ôn Uyển Quận chúa lá gan cũng quá nhỏ. Trong hoàng cung này, không thể tồn tại chủ tử hiền hòa nhát gan như thế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất