Sau chuyện này, Ôn Uyển cố ý sai Đông Thanh đi hỏi thăm tin đồn về Yến Kì Hiên ở bên ngoài. Sau đó mới biết, thì ra tiểu tử này là một kẻ văn không thông , mười chữ thầy cho đều viết sai cả mười. Lần này đọc một bài thơ từ mười tám chữ hắn đọc sai bốn chữ, đã coi như là nhỏ . Khoa trương nhất là có một lần ba mươi sáu cái chữ, hắn chỉ đọc đúng mười hai chữ. Cũng không hắn làm thế nào mà ra ngoài đi lại.
Có nữa, tiểu tử này còn là một kẻ vung tiền như rác, bên cạnh hay dẫn theo một đám lâu la, khiến cho rất nhiều người nhìn không vừa mắt. Mà Thuần vương cũng mặc kệ, do đó hắn ăn uống chơi bời đánh bạc, làm một kẻ quần là áo lụa ở kinh thành. Hơn nữa lớn lên lại rất xinh đẹp, từ đó danh hiệu thế tử vô dụng bị hắn ngồi vững vàng rồi.
Ôn Uyển cùng hắn chung sống hơn nửa tháng, nàng cảm thấy Yến Kì Hiên rất tốt. Mặc dù nói tính tình hắn có chút hư hỏng, nhưng đây là bệnh chung của mọi người, đều do bị người lớn nuông chiều ra tính xấu. Nhưng hắn so với người bình thường tốt hơn ở chỗ, hắn rất mềm lòng, có thể nghe người khác khuyên bảo. Lời Ôn Uyển nói mà có lý tất cả hắn đều nghe. Gần đây, thậm chí còn có chứa chút mùi vị lấy lòng nàng. Ôn Uyển nhìn ra được, con người Yến Kì Hiên, thật ra thì rất dễ qua lại.
Ôn Uyển nghĩ tới tính tình đứa nhỏ này có thể sửa. Nhưng mà, nhất định không nên để Thuần vương phi nuông chiều nữa, muốn tiền bạc liền cho tiền bạc. Muốn mặt trời cũng không dám ặt trăng. Nhất định không thể lại để cho hắn tiếp tục như vậy, nếu không sẽ làm hỏng hắn. Mấy ngày qua, Ôn Uyển mặc dù không có hỏi, nhưng đã đoán được Thuần vương phi nhất định là lại đút không ít tiền cho hắn. Hắn bây giờ còn có hi vọng thay đổi, nhưng còn cứ như vậy, nàng cũng đành chịu. Đến lúc đó Văn không được võ không xong, cả đời chỉ ăn không uống không mà sống. Nhưng nàng đã tiếp nhận chuyện này rồi, làm không tốt, vậy nàng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Thuần vương nghe xong lời Ôn Uyển nói…, liền đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho Ôn Uyển”Ôn Uyển, ta tin cháu. Cháu có thể trong vòng một năm, đem tiểu thư Hoa gia không đụng đến những thứ tầm thường, dẫn dắt thành có thể trông coi đồ dùng ăn uống của cả nhà lớn nhỏ, mà không xảy ra chút sai lầm nào. Cho nên ta, Kì Hiên dưới sự ảnh hưởng của cháu, đợi đến lúc cháu đi, hắn nhất định sẽ không giống như bây giờ nữa. Về phần chuyện cháu lo lắng , cháu yên tâm. Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không còn có chuyện như vậy nữa.”
Ôn Uyển miệng mở thành chữ O, không đến nỗi như vậy đi. Đây là nhi tử của ngươi hay là của ta, mà giao cho toàn quyền dạy dỗ? Đây là phụ thân kiểu gì vậy, dạy người ngoài thì có lề có lối. Có điều bây giờ hồi tưởng lại, để Thuần vương dạy nàng, có khi nào đem nàng dạy thành quần là áo lụa không?. Khụ, nên mới muốn mình dạy tiểu tử kia, cũng may ý chí của nàng rất kiên định, bằng không thật bị hắn dạy thành quần áo lụa là, nàng cũng không còn gia sản có thể phá hoại đâu. Khụ, lần làm ăn này tính đi tính lại, hình như nàng bị lỗ rồi a! Ban đầu nàng nên đòi cổ phần Minh Nguyệt sơn trang mới đúng.
Nhưng mà Ôn Uyển nghĩ đến Yến Kì Hiên coi như không tệ, lại là một tiểu mỹ nam, tương lai rất có thể trở thành mỹ nam đệ nhất thiên hạ. Tiểu mỹ nam, ngày ngày ở bên cạnh, không nói những cái khác, chỉ nhìn thôi dưỡng nhãn được. Hơn nữa tính tình nếu cho nàng mài giũa, hẳn là cũng không đến nỗi nào.
Hoàng đế nghe được Ôn Uyển ở Nam Nhai phát tiền, lại ở Thiên Kiều cho bạc tên khất cái. Thì không khỏi bật cười. Cái nha đầu này, không nghĩ tới, lúc ở nhà , so với người khác đều hẹp hòi keo kiệt. Lần này thì hoàn toàn ngược lại, trở thành tán tài đồng tử rồi. Cũng không phải là không phải cố ý.
Song đối với việc Thuần vương ngay trước mặt Ôn Uyển đánh chết một tôi tớ, còn ở trên sòng bạc nhìn người ta bị chặt tay, nàng cũng không có phản ứng, vừa không té xỉu cũng không còn mơ ác mộng. Hoàng đế ngược lại rất hài lòng . Xem ra, lá gan đúng là luyện ra được.
Hoàng đế xem một lần nữa nói Ôn Uyển cho Yến Kì Hiên hai cước, liền không tự giác mà cười. Nha đầu kia, xem ra cái gọi là thận trọng cũng chỉ là tương đối. Ở trong vương phủ, lá gan một chút cũng không nhỏ.
Hoàng đế nào biết đâu, Ôn Uyển lần này nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là mượn danh nghĩa người khác. Đến cũng không sao cả, lại không như lúc trước bị bó tay bó chân, làm việc cũng không còn cẩn thận như trước. Hoàn toàn là thích thì làm. Còn nữa cùng Yến Kì Hiên ngây người nhiều như vậy, Ôn Uyển cũng không phát hiện, đáy lòng nàng vẫn rất hâm mộ cũng rất thích tính tình vô câu vô thúc, tự do tự tại muốn làm liền làm của Yến Kì Hiên. Về phần đánh chết người cùng chặt tay , mặc dù Ôn Uyển cảm thấy tàn nhẫn, nhưng đã gặp một lần, cũng cảm thấy bọn họ là gieo gió gặt bão. Nên không có phản ứng nhiều.
Mà lúc này, Trịnh vương đang làm trong thư phòng, sắc mặt âm trầm lợi hại, hôm nay lại bị gây khó dễ. Hắn cũng không hiểu rốt cuộc có phải là tính toán của phụ hoàng không? nếu như hắn nói một tiếng, hắn cũng không đến mức trải qua khó khăn như vậy. Thậm chí có đôi khi hắn có cảm giác, dường như phụ hoàng đem hắn tới để tôi luyện lão Ngũ . Đem hắn trở thành đá đặt chân của lão Ngũ. Nếu không, phụ hoàng vì sao biết lão Ngũ quá đáng như vậy cũng không lên tiếng .
Không được, hắn tuyệt đối không thể thua lão Ngũ. Hắn cũng tuyệt đối không làm đá đặt chân của bất luận kẻ nào. Trịnh vương nghĩ tới đây trên mặt hiện lên một tia cười lạnh. Hừ, đá đặt chân, ai là đá đặt chân của ai còn chưa chắc chắn đâu!
Đang suy nghĩ, cầm lấy đồ trên bàn lại tiếp tục đọc. Nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh. Buông thứ trong tay xuống, đứng lên, gọi người tới.
Trịnh vương nghe được Ôn Uyển thế nhưng chạy đến Văn Hãn các gây hấn, đầu tiên là sửng sốt. Rồi ngược lại cười. Nha đầu này, không nghĩ tới mới đi ra ngoài lâu một chút, lá gan càng lúc càng lớn. Chỗ nào có một chút bộ dạng lúc trước. Lúc trước rất bình thản nhát gan, lại keo kiệt, lần này cũng là cao ngạo trong mắt không có ai, lá gan cũng to đến khôn cùng. Khoa trương hơn chính là, từ thiên tài keo kiệt biến thành tán tài đồng tử . Hai tính cách, hoàn toàn chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải hắn đã biết chuyện rồi, thì nghĩ đến nát óc cũng sẽ không nghĩ đến đó chính là giả dạng Ôn Uyển .
Khụ, nếu Ôn Uyển ở bên cạnh phụ hoàng, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Suy nghĩ này vừa lóe lên liền bậc cười, hắn từ khi nào mà cần dựa vào người khác mới có thể bước lên vị trí kia. Ôn Uyển có thể làm trợ lực, là không sai. Nhưng mà hắn phải dựa vào chính là cố gắng nhận được phụ hoàng thừa nhận , để cho phụ hoàng thấy hắn mạnh hơn so với lão Ngũ mới được. Hơn nữa Ôn Uyển, nàng còn có chuyện phải làm.
Đến giờ Tỵ hai khắc, Trịnh vương đi chính viện. Dựa theo quy củ, mấy ngày nay hắn sẽ ở lại chỗ của chính thê. Trịnh vương là người một vô cùng xem trọng quy củ, tự nhiên sẽ không phá quy củ. Dĩ nhiên, chuyện của Ôn Uyển là ngoại lệ.
“Vương gia, bệnh của Quận chúa, bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi? Đứa nhỏ này, một mình cô độc ở thôn trang, rất đáng thương a! Thiếp thân muốn đến thôn trang tự mình chăm sóc Ôn Uyển.” Trịnh vương phi rất là lo lắng, vừa cởi ngọc đái của Trịnh vương , vừa nói.
Trịnh vương đối mặt cùng thê tử, hai người kết tóc mười mấy năm, hơn nữa Vương Phi rất hiền lành, không tranh giành tình nhân, giúp hắn đem nội viện xử lý tốt, cho tới bây giờ hắn cũng không cần quan tâm chuyện hậu viện. Nay nghe lời này của nàng, vẻ mặt cũng nhu hòa một chút “Thái y nói Ôn Uyển phải tĩnh dưỡng, tính tình nó lại như vậy, cũng không thích người khác quấy rầy. Qua ba ngày nữa, chính là ta hưu mộc, ta sẽ đi thăm nó.” Cho dù đến đó không có người ở , ngâm Ôn Tuyền cũng rất tốt, tuy nhiên đường đi hơi xa một chút.
Trịnh vương phi thấy Trịnh vương không đồng ý, cũng không có cách nào. Nàng thật là không hiểu chồng của nàng nghĩ thế nào, mà đem đứa bé kia bỏ lại thôn trang, bên cạnh cũng không có người thân trông chừng. Thử nghĩ nàng liền khó chịu. Nhưng mà Vương gia cũng không đáp ứng chiếu cố đứa bé kia.
Hiền phi cẩn thận hỏi qua người đến báo tin tức, sau khi đám người kia đi, cũng rất là hồ nghi. Quách ma ma nhẹ giọng hỏi”Nương nương, sao rồi?”
Hiền phi lắc đầu”Không, ta cuối cùng cảm thấy chuyện này có chút quái dị. Đang yên lành lại sinh bệnh nặng như vậy . Hơn nữa, ta nhìn hoàng thượng, dường như cũng không phải là quá lo lắng .”
Quách ma ma cười nói” tâm tư của Hoàng thượng, người nào lại nhìn ra được đây? Nhưng mà cái này, tóm lại là tin tốt đối với chúng ta. Không có quận chúa Ôn Uyển ở trong kinh thành, thì Quận chúa Tư Nguyệt được hoàng thượng cưng chìu hơn, đối với Vương gia mà nói, đây là một tin tức vô cùng tốt .”
Hiền phi vẫn nhíu mày nói”Vương thái y bị hoàng thượng sai đến thôn trang rồi. Bổn cung nhớ , vị Diệp thái y kia, cũng từng xem qua bệnh cho Ôn Uyển. Ngươi đi cho người đưa tuyên , chẩn mạch Bình An cho Bổn cung.”
Sau khi Diệp thái y tới, chẩn mạch Bình An cho Hiền phi xong, sắc mặt nhẹ nhõm “Nương nương chăm sóc thân thể vô cùng tốt, ngày thường chỉ cần chú ý một chút, thì không có gì đáng ngại .”
Hiền phi khẽ gật đầu”Thân thể mình như thế nào bổn cung biết rõ. Ngươi cùng Vương thái y đều từng trị bệnh cho Ôn Uyển, lúc trước có phải Ôn Uyển có bệnh không tiện nói ra không? Rốt cuộc là nàng bị phát bệnh cũ gì?”
Diệp thái y gật đầu nói”Lúc trước thần cùng Vương thái y đã bẩm báo với hoàng thượng. Lúc ấy cũng không còn biện pháp tốt hơn, vẫn chỉ dặn dò Quận chúa cần chăm sóc tốt. Nhưng mà, khụ, bởi vì mấy lần bị kinh sợ, đúng là lại đem bệnh không tiện nói ra dẫn phát ra.”
Hiền phi khẽ thở dài nói”Đứa nhỏ đáng thương. Vậy ngươi nói xem, có thể có mấy phần nắm chắc sẽ trị lành.”
Diệp thái y lắc đầu nói”Cái này, không phải là thần nhìn chẩn, thần cũng không dám nói bừa. Thần nghĩ, chỉ cần Quận chúa, được chăm sóc tốt, một hai năm tiếp theo sẽ khỏi hẳn. Dưỡng không tốt 4~5 năm cũng có thể. Chỉ có đều Quận chúa tính tình bình thản, hẳn sẽ rất có thể dưỡng tốt thân thể rất nhanh.” Có thể ở trong đi lại, thì không ai là kẻ ngu. Mặc dù nói thì có vẻ quan tâm như vậy, nhưng mà ai biết có thể bị đem kéo xuống nước hay không, cho nên Diệp thái y cũng chỉ nói lời vẹn cả đôi bên.
Hiền phi gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Ngày hôm đó, Yến Kì Hiên lại theo Ôn Uyển đi dạo. Yến Kì Hiên thật sự nghĩ không ra, cục than rõ ràng kiến thức rất rộng, những thứ hắn biết cũng rất nhiều. Dù thế nào so với mình cũng nhiều hơn đi. Đọc rất nhiều sách, chữ viết đẹp, hội họa cũng đánh giá tốt, thi từ cũng viết không tồi. Vì sao lại cứ thích đi dạo, nhìn bốn phía, thấy vài thứ đồ chơi trẻ con mà mình nhìn cũng lười nhìn, lại giống như nhìn thấy bảo bối , giống như một tiểu tử ở quê chưa ra khỏi cửa vậy. Nhưng lại quen mặt những thứ đồ lạ, và bao nhiêu đồ trân quý như vậy, ví dụ như tranh chữ, ngọc huyết kê hắn thuận miệng là có thể nói ra. Nhưng đối với những thứ không đáng giá tiền kia thì ưa thích như vậy, cục than thật quái dị.
Thật ra thì Ôn Uyển muốn thừa dịp được tự do, ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Đợi đến sau khi quay lại cái lồng giam đó rồi, cho dù muốn đi, cũng không đi được.
“Thứ cháu cần, ta đã chuẩn bị tốt rồi. Cháu xem đi.” Ôn Uyển đi theo Thuần vương. Mấy sân quay chung quanh đã sửa thành một vòng lớn. Nếu chạy một vòng, đoán chừng cũng phải 1000m. Cần chăm chỉ rèn luyện, tranh thủ thời gian trước mắt, đem thân thể dưỡng tốt. Ôn Uyển đã đặt ra kế hoạch, tăng cường rèn luyện thân thể. Nhất định phải ở trong thời gian quy định , chạy nhiều thêm vài vòng. Về phần đánh quyền, sẽ sửa thành buổi tối!
Cũng từ ngày đó bắt đầu tiến hành, mỗi sáng sớm Ôn Uyển đúng giờ thức dậy chạy bộ. Ngày thứ nhất chỉ chạy hai vòng liền thở hồng hộc. Vào trong phòng, nghỉ ngơi một hồi lâu hơi thở mới thuận. Ôn Uyển vừa thở hổn hển, vừa nghĩ , xem ra đúng là phải gia tăng rèn luyện thân thể. Thể chất như vậy, thì không được rồi, nhất định phải ở trong vòng một năm đem thân thể điều chỉnh tốt lên. Chờ chạy bộ quen, thể chất khỏe hơn một chút, lại bắt đầu luyện cưỡi ngựa. Sau này, còn có thể luyện bắn tên, dù sao thời gian nhàn rỗi cũng nhiều. Vừa rèn luyện thân thể, lại có thể học thêm nhiều thứ, như vậy rất tốt.