Ôn Uyển thấy trong mắt Yến Kỳ Hiên có do dự, và cả sợ hãi, đầu óc xoay chuyển đủ kiểu, lồng ngực chua xót, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Đánh cuộc cái gì?”
Quan Thừa Tông cười giễu cợt một cái: “Đương nhiên là đá cầu rồi.”
Ôn Uyển cười lạnh, thật đúng là biết lợi dụng ưu thế trời sinh a, bản thân mình thực ra chưa từng đá một trận cầu nào, lại muốn so đá cầu với mình. Gật đầu với Đông Thanh: “Công tử nhà ta nói, ngươi muốn đánh cuộc thi đá cầu, vậy công tử sẽ đánh cuộc với ngươi. Nhưng mà, chỉ hai người công tử nhà ta và ngươi so tài thôi. Được giới hạn trong một canh giờ, ai đá vào nhiều, coi như thắng.”
Quan Thừa Tông nhìn hai người, miệng nở nụ cười mỉa mai: “Được, quân tử nhất ngôn, ngựa nhanh thì tới trước [câu này chỉ ví von thôi, ý là ai nhanh chân thì thắng].”
Băng Dao thấy hắn muốn đi, hướng về phía xung quanh quát lạnh nói: “Nếu như ngươi thua, thì trước mặt tất cả mọi người, ngươi phải cởi quần áo chạy vòng quanh bãi săn một vòng.”
Quan Thừa Tông đưa mắt qua nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển lạnh lùng nhìn hắn. Quan Thừa Tông trong lòng vô cùng đắc ý, lên giọng trả lời: “Được, lời ta nói ta nhất định giữ lời.” Nói xong cho người đỡ hắn quay về.
Yến Kỳ Hiên sốt ruột rồi, một mực kêu la đòi trở về, thế nhưng mà không ai nghe hắn cả. Ôn Uyển thấy vậy trong lòng chua xót không đành lòng, ánh mắt chan chát cay cay. Kéo tay của hắn, lôi hắn vào phòng.
“Phất Khê, sao ngươi có thể đáp ứng bọn họ thế? Ngươi có biết không, Quan Thừa Tông chính là cao thủ đá cầu của Minh Nguyệt sơn trang đấy. Đây là chuyện của ta, ngươi không cần lo lắng, cùng lắm thì, ta cởi quần áo ra, để cho bọn họ nhìn. Dù sao cũng đều là nam nhân.” Nói câu sau cùng, âm thanh nhỏ hơn rất nhiều.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nắm tay của hắn, chuyện này mặc dù nàng không biết chân tướng. Nhưng khẳng định một điểm, Yến Kỳ Hiên bị người khác tính kế. Không chỉ bị Quan Thừa Tông tính kế, mà còn bị bằng hữu bên cạnh hắn tính kế. Nếu không, tên Quan Thừa Tông không thể nào có giọng điệu lớn như vậy. Cảm giác bị người ta phản bội tính kế, nàng biết rõ. Cảm giác đó rất khó chịu. Nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, sau này không trộn lẫn với những người kia nữa. Ngươi đồng ý với ta, sau này không trộn lẫn với chúng nữa, đừng qua lại thân thiết với những người bụng dạ khó lường kia nữa, cố gắng học thật giỏi, học thật tốt. Thì ta sẽ không tức giận nữa.”
Yến Kỳ Hiên nhìn bi thương trong mắt Ôn Uyển, trong lòng căng lên rất khó chịu. Hắn cũng không biết, mấy người kia, tính ra phải là bạn tốt của hắn. Tại sao đến phút cuối cùng, tất cả đều cắn ngược lại hắn một cái nói hắn đồng ý lột sạch quần áo. Hắn thật sự không nói lời như vậy. Nhưng mà bọn họ lại nói là hắn có nói. Lúc đó hắn chỉ nói, thua thì cởi quần áo. Thi đấu đá cầu, đấu thua cởi quần áo cũng rất bình thường. Nhưng mà cởi quần áo này, cũng giữ lại áo lót, chỉ cởi áo khoác thôi. Đều là nam tử. Cởi xuống một cái áo khoác cũng không quan trọng. Chẳng qua là hắn thật không nghĩ tới, tình hình tại sao lại trở thành thế này chứ.
Ôn Uyển suy đoán, trong lòng cũng khẽ thở dài. Nếu ở thời điểm này không ra mặt cho hắn. Tất nhiên quần áo sẽ không phải cởi sạch. Ép một Thế tử Vương phủ cởi hết quần áo, bọn họ cũng không có lá gan này. Nhưng mà tâm hồn đứa nhỏ này nhất định phải bị tổn thương. Được rồi, ra mặt giúp hắn một lần đầu a. Dù sao nàng cũng không thể nào làm gã sai vặt cho tên kia được. Cho dù thua, ha ha. Muốn nàng làm gã sai vặt cho hắn, hắn mơ mộng hão huyền đi.
Mấy ngày nay Yến Kỳ Hiên rất khó chịu. Hắn nghĩ đến mấy người bằng hữu kia, không biết vì sao lại đối xử với hắn như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ân cần trong đáy mắt Phất Khê, trong lòng hắn lại ấm áp: “Được, ta đồng ý với nguơi. Sau này ta sẽ không theo chân bọn họ trộn lẫn cùng một chỗ nữa. Sau này , nhất định sẽ học giỏi. Cùng học với ngươi, học thật tốt.”
Ôn Uyển nghe vậy, gật đầu: “Chuyện thi đấu, ngươi yên tâm, trong lòng ta có tính toán. Nếu thật sự thua, ta lập tức cuốn gói trở về nhà. Hắn cũng sẽ không đuổi đến Giang Nam đi. Nếu hắn thực sự có can đảm đến Giang Nam. Ta sẽ tìm bọn cường hào ác bá. Đến lúc đó, ta đánh cho cha và nương hắn cũng không nhận ra. Ngươi cũng biết ta rồi đó, lá gan của ta rất lớn. Ngay cả ngươi ta cũng dám đánh. Ta còn phải sợ gì hắn.”
Yến Kỳ Hiên thấy bộ dạng không thèm để ý của Ôn Uyển, nghĩ lại cũng đúng. Liền buông lỏng hai phần.
Một lúc lâu sau. Quan Thừa Tông liền đưa thiếp mời tới, hẹn ba ngày sau sẽ tỷ thí. Ôn Uyển tự mình nhận thiếp mới, chấp nhận khiêu chiến này. Bất quá đổi thời gian thành sáu ngày sau.
Ôn Uyển nhìn Băng Dao, dùng ngón tay viết một đống chữ, phía trên liệt kê ra một loạt các yêu cầu. Băng Dao nhìn Ôn Uyển, cười gật đầu. Không nghĩ tới, chủ tử của nàng, thật đúng là mạnh mẽ! Nhưng mà, mỗi lần công tử tỷ thí đều sẽ có chủ ý không chính đáng. Lần này cho dù thắng, cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận a!
“Phất Khê, lợi dụng buổi tối chúng ta trở lại kinh thành đi. Có được không, chúng ta không đánh cuộc, không đánh cuộc nữa, chúng ta trở về đi. Có Phụ Vương ở đó, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu.” Ôn Uyển đã đồng ý, mặc dù Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển tràn đầy tự tin nhưng vẫn lo lắng vô cùng, thậm chí lo âu đến mức bạc cả tóc.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng này của hắn, nắm tay hắn, vừa cười vừa nói: “Yến Kỳ Hiên, sau này tâm nhãn của ngươi cũng phải dài hơn mới được, không thể cứ tùy ý bị người ta tính kế như vậy. Chuyện tới trước mắt cũng không được sợ sệt, phải suy nghĩ xem dùng phương pháp nào là tốt nhất để giải quyết sự việc, chứ không phải là vừa xảy ra chuyện đã nghĩ để Phụ Vương ngươi đi giải quyết. Có câu dựa núi núi sẽ sập, dựa tường tường cũng sẽ đổ, còn nếu cứ dựa vào Phụ Vương của ngươi thì một ngày nào đó Phụ Vương của ngươi cũng sẽ già. Đến lúc đó Phụ Vương ngươi còn phải dựa vào ngươi chống đỡ môn hộ. Sau này, phải học cách tự mình xử lí sự việc. Không nên hy vọng xa vời dựa vào người khác, hiểu không? Chuyện này trong lòng ta có tính toán, ngươi không cần lo lắng.”
Yến Kỳ Hiên ngây ngốc sững sờ gật đầu, vẫn không tin mà hỏi: “Ngươi thật sự có cách?”
Yến Kỳ Hiên thế nhưng biết rõ Phất Khê ngay cả cầu cũng chưa có đụng qua, làm sao mà chơi đá cầu. Nhưng khi nhìn bộ dạng của nàng, dường như lại có phần nắm chắc.
Đông Thanh cười nói: “Thế tử gia, công tử bảo ngươi yên tâm, nhiều năm như vậy chỉ cần công tử nhà ta nói ra, thì nhất định sẽ làm được. Có đại sự gì mà công tử nhà ta chưa gặp, có chút chuyện như vậy, không làm khó được công tử. Ngươi cứ yên tâm đi!”
Sau đó, Ôn Uyển bảo Yến Kỳ Hiên vây quanh thôn trang lại thành một cái sân bóng. Mỗi ngày khi trời chưa sáng đã ở trong sân bắt đầu học luyện dẫn bóng, khống chế bóng. Yến Kỳ Hiên nhìn động tác không thành thạo của Ôn Uyển, bằng cái bộ dạng này, hắn làm sao có thể thắng. Mặc dù mấy ngày này, động tác đã thành thạo hơn nhiều, nhưng mà, làm sao có thể so sánh với Quan Thừa Tông mỗi ngày đều rèn chuyện chứ.
Trong lòng Yến Kỳ Hiên lo lắng không thôi, đau khổ cầu xin Ôn Uyển trở về, nói chuyện này không phải là gay go như vậy. Nhất định bọn họ không dám bắt mình cởi quần áo thật đâu. Cứ nói liên tục, nói đến mức Ôn Uyển không kiên nhẫn được nữa.
Nhưng Ôn Uyển lại không đồng ý: “Thế tử gia, công tử nói nhất định phải làm ngươi ghi nhớ thật kỹ. Làm người, hứa thì nhất định phải làm được, một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Chuyện gì đã đồng ý, cho dù kết quả như thế nào, thì nhất định phải làm được. Nếu không, cũng đừng hứa hẹn với người khác.”
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển, há miệng, nhưng không nói gì. Vẻ mặt thay đổi như chong chóng. Hắn bất an xoắn xuýt, đều thể hiện trong vẻ mặt.
Ôn Uyển nhìn hắn. Nàng biết Yến Kỳ Hiên chính là người đơn thuần vô hại. Cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói: “Yến Kỳ Hiên, làm người, phải có nguyên tắc của mình, người không có nguyên tắc không thể kết giao được.”
Yến Kỳ Hiên ấp úng hỏi: “Cái gì là không có nguyên tắc.”
Ôn Uyển nghĩ lời cần nói cũng quá nhiều, làm sao có thể nói nhiều như vậy [Ôn Uyển nói phúc ngữ chỉ được một chút, nên giải thích nhiều thì không nói được]. Đông Thanh mang giấy bút đến, cầm bút viết: “Giống như vài cái bằng hữu ngươi kết giao kia. Những người này bằng lòng kết giao với ngươi, là nhằm vào thân phận địa vị của ngươi, ngươi còn tiêu tiền như nước để cho bọn hắn tiêu tiền một cách uổng phí. Bọn họ không phải thật tâm muốn làm bằng hữu với ngươi. Nguyên tắc của ta, nếu không phải là thật tâm đối đãi. Ta sẽ không kết bạn. Bằng hữu thật lòng đối đãi thì sẽ không lừa gạt ngươi, càng không trêu đùa ngươi. Mà ngươi, lại không có nguyên tắc, người nào cũng kết bạn, mà người ngươi kết bạn thì không có người nào đáng tin. Có chuyện xảy ra. Tất cả đều vứt bỏ ngươi mà bỏ đi. Chính ngươi thử suy nghĩ lại đi a, nếu không thì ngươi sẽ gặp phải chuyện ngày hôm này sao?”
Yến Kỳ Hiên sững sờ nhìn Ôn Uyển. Trong mắt tất cả đều là giãy dụa. Nhìn Ôn Uyển, nhiều lần muốn nói lại thôi. Nhưng mà đến cuối cùng, một chữ cũng chưa nói. Thấy Ôn Uyển luyện bóng luyện đến mức vất vả, cuối cùng đều nuốt lời nói trở lại.
Ôn Uyển dùng khăn mặt lau mồ hôi đầy đầu. Tiếp tục đi sân bóng tìm cảm giác. Cũng may nhưng năm này đến bây giờ nàng cũng không quên rèn luyện, bây giờ thân thể không tồi. Nếu không trận bóng này đúng là phải thua rồi.
Chẳng qua khiến cho Ôn Uyển không biết là, trận tỷ thí này, thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng biết rồi. Hoàng Đế nhận được tin tức, rất lâu không nói gì. Qua một thời gian sau, truyền Thuần Vương gia đến, hỏi Thuần Vương gia: “Ngươi nói, lần này tỷ lệ thắng của Ôn Uyển là bao nhiêu?”
Thuần vương xoắn xuýt rồi, việc này có thể nói như thế nào chứ. Mặc dù quy tắc của trận cầu này là Ôn Uyển quyết định. Nhưng mà hắn thật sự chưa nhìn thấy Ôn Uyển đá cầu. Hắn biết chuyện này là do tiểu tử nhà hắn gây ra. Nhưng mà Ôn Uyển lại có thể ra mặt vì nhi tử của hắn. Hắn vẫn rất vui mừng. Chứng tỏ hai hài tử này tình cảm rất tốt, đây chính là điều hắn muốn.
Nghe lời nói của Hoàng Đế, Thuần Vương nghĩ cả nửa ngày. Cuối cùng cũng cẩn thận nói: “Thần thấy, hẳn là Ôn Uyển có năm phần thắng. Ôn Uyển chưa bao giờ nói mạnh miệng. Nếu không nắm chắc cũng sẽ không can thiệp vào.”
Hoàng Đế nhìn hắn, cười nói: “Nhưng mà từ trước đến nay Ôn Uyển không có đá xúc cúc? Ngươi lại dám nói có năm phần chắc chắn? Ngươi tại sao lại tự tin như vậy?”
Thuần Vương sửng sốt một hồi, cuối cùng nói: “Thần cảm thấy, tính tình của Ôn Uyển, không phải là người nói mạnh miệng.”
Hoàng Đế trầm mặc một chút, lại để hắn lui xuống. Không bao lâu, Hoàng Đế lại nhận được một tin tức mới, ngược lại nở nụ cười, bảo người bên dưới cứ làm theo là được. Lẩm bẩm một mình: “Không nghĩ tới cái nha đầu này, lại tinh quái như vậy. Nha đầu a, lời mà con nói, rốt cuộc là thật hay giả?”
Tin tức Ôn Uyển muốn tỷ thí đá cầu với Quan Thừa Tông, bỗng chốc đã truyền khắp trong kinh thành. Trong kinh thành, người biết tin tức, sôi nổi quyết định đi xem. Thần khúc lúc trước đã bỏ qua rồi, hạng mục thi đấu hiếm có lần này, cũng không thể bỏ qua nữa.
Nếu như là người khác, có lẽ cũng không có oanh động lớn như vậy, nhưng bởi vì là Giang Nam đệ nhất tài tử Giang Thủ Vọng, cộng thêm bài thơ lúc trước Ôn Uyển viết bị người ở Kinh Học Đường mãnh liệt oanh tạc, chỉ lo người khác không biết trong học đường của bọn họ xuất hiện một vị tài tử. Cho nên những người kính phục hay muốn cười nhạo, đều vội vàng sôi nổi đi trước. Rất nhiều người chạy đến Minh Nguyệt sơn trang, bỗng chốc bên trong Minh Nguyệt sơn trang đầy người chật kín hết chỗ.
Thời gian sáu ngày trôi qua rất nhanh, Ôn Uyển cũng rất nhanh đã quen thuộc một loạt động tác dẫn bóng khống chế bóng.Yến Kỳ Hiên nhìn nàng tiến bộ kinh người thì xấu hổ. Đến lúc nửa đêm, Ôn Uyển nhìn về phía Băng Dao bút vẽ mấy cái: “Chủ tử yên tâm, đồ đã chuẩn bị xong.”
Ôn Uyển gật đầu.
Ngày hôm sau, đoàn người Ôn Uyển đi vào sân đá cầu. Ôn Uyển nhìn sân bóng người đông nghìn nghịt. Quan Thừa Tông này, rốt cuộc tính toán cái gì. Thế nhưng gọi nhiều người đến như vậy, hắn nắm chắc sẽ thắng như vậy sao? Tự tin ở đâu đến như thế a?
”Thật là buồn cười. Đá cầu còn mặc trường sam và quần dài, cứ như vậy, cũng dám đấu với lão tổ tông sao, thật là không biết sống chết.” Mọi người thấy vậy nhao nhao mà cười ha ha.
Ôn Uyển lúc này còn mặc một thân vải mịn dài, mặc quần dài. Ở nơi này, trong mắt một ít người thường xuyên đá cầu, chính là biểu hiện của một kẻ nhà quê. Hơn nữa, còn đại biểu một tầng ý tứ khác, đó chính là, nhất định phải thua.
Ôn Uyển nhìn thấy một nhóm người trên khán đài, ánh mắt lóe lên. Nam An Thế tử, Tào Tụng, Yến Kỳ Thiệu, còn có Từ Trọng Nhiên, bên cạnh Từ Trọng Nhiên còn đứng một người mà nàng quen biết, Yến Kỳ Huyên. . . .
Mấy người Ôn Uyển biết, tất cả đều ở đây. Ôn Uyển không nhịn được sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hôm nay là ngày gì, sao mấy người được gọi là tài tử tất cả đều tới đây rồi, trong lòng nàng rất buồn bực.
“Chủ tử, là Quan Thừa Tông rải ra tin tức muốn tỷ thí với ngươi ở kinh thành đấy. Những người này biết được tin tức, tất cả đều cố ý chạy tới xem hai người các ngươi thi đấu. Lúc trước đã có rất nhiều người không phục công tử lắm, phần lớn người phía trên, đều là nghĩ muốn xem chuyện cười của công tử. Công tử, người không thể thua, người nhất định không được thua a. Ta đã bỏ ra năm trăm lượng bạc a. Đây chính là toàn bộ của cải của ta.” Đông Thanh đối với Ôn Uyển, có một loại tín nhiệm sâu sắc. Nàng cảm thấy, nếu chủ tử có thể đồng ý đón nhận thách đấu, đương nhiên là nắm chắc. Chủ tử cũng không chơi nếu không nắm chắc trận chiến.
“Tên gia hỏa này, hắn tưởng là đấu thơ à, còn mặc trường sam và quần dài, lát nữa làm sao mà chạy được. Chạy hai bước, thì ngã một cái, bộ dạng kia khẳng định rất buồn cười.” Một người ha hả cười to nói.
“Đúng đó, không phải chỉ là một xú tiểu tử nông thôn đến từ Giang Nam thôi sao. Thế nhưng lại ngông cuồng đến trời như thế. Phải để cho hắn thấy, kinh thành không phải là chỗ cho nông dân như hắn giương oai.” Mọi người sôi nổi la hét khen ngược. Chính là vì, trong kinh thành tất cả các thiếu niên quần là áo lụa đều là mắt cao hơn người, nào có thói quen thấy một Hắc tiểu tử đến từ Giang Nam ngông cuồng đắc ý không biết giới hạn như vậy. Chèn ép tất cả mọi người ở nơi này xuống.
“Mộc Chi huynh, ngươi cảm thấy Giang công tử, có thể nắm chắc mấy phần thắng?” Tào Tụng cũng không biết Giang Thủ Vọng có thể nắm chắc mấy phần, lại dám tỷ thí cùng Quan Thừa Tông.
“Nếu là làm thơ thổi khúc, thì nắm chắc. Nhưng mà tỷ thí đá cầu, ta cũng không biết.” Nam An Thế tử thành thật nói. Tất cả mọi người xung quanh đều gật đầu.
Trước khi bắt đầu năm phút, Ôn Uyển vào phòng thay đồ (nơi này là để chuẩn bị cho những người sau khi đá cầu xong thì vào thay quần áo, cũng không có người thay quần áo trước khi chơi bóng, đây vẫn là lần đầu tiên).
Đến lúc đi ra, Ôn Uyển đã mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng viền xanh đúng chuẩn của hiện đại. Quần áo tới khuỷu tay, nhưng từ các đốt ngón tay đến cổ tay mang một đôi bao tay màu trắng. Từ quần đến chỗ đầu gối, một đôi tất thật dài màu trắng vừa đến trên đầu gối. Chân đi một đôi giày thể thao màu trắng viền xanh mép giày tiêu chuẩn có tính đàn hồi khi vận động (những thứ này đều được làm chuyên môn cho Ôn Uyển). Trên tay còn đeo bao tay bảo vệ, trên chân còn đeo cái bao đầu gối.
Mấy người mới vừa châm chọc lúc đầu, tất cả đều câm nín. Thấy người đứng ở trong sân tất cả đều sửng sốt. Cái này, là trang bị gì a.
Còn chưa có người nào lên tiếng, trọng tài đã thổi còi, hai người có mặt ở giữa sân liền chạy vội lên. Trải qua hơn nửa năm rèn luyện thân thể Ôn Uyển đã vô cùng tốt, có thể nói, khả năng chịu đựng đầy đủ. Mặc dù nói bảy tám năm, không động tới quả cầu nữa, nhưng mà, mấy ngày qua căn bản đã tìm lại được cảm giác. Chỉ là lúc vừa mới bắt đầu, có vài sơ sót nhỏ. Nhưng mà trải qua năm ngày huấn luyện, đã thành thói quen rồi.