Kể từ sau khi Yến Kỳ Hiên cam đoan với Ôn Uyển sẽ không đi ra ngoài lăn lộn quậy phá cùng những hồ bằng cẩu hữu kia nữa. Mỗi ngày đều nề nếp mà ngốc ở trong viện, cùng Ôn Uyển rèn luyện, du ngoạn, đọc sách.
Nhưng mà, Ôn Uyển cũng không để cho hắn nhàn rỗi. Mỗi ngày đều kéo hắn dậy từ sớm, leo núi, chạy bộ, rèn luyện thân thể. Đối với lời Ôn Uyển nói, Yến Kỳ Hiên cũng không dám làm trái nữa.
Những thời gian khác, Ôn Uyển bảo hắn đọc sử ký, đọc bộ nhị thập tứ sử. Ôn Uyển thấy hắn bị mình ép nên cũng chỉ miễn cưỡng mà xem, được một lúc liền ngủ gà ngủ gật tại chỗ, trong lòng âm thầm thở dài. Cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng. Nếu ép buộc quá, đến lúc đó gây hiệu quả ngược lại thì cũng không tốt.
Bởi vì cuộc tranh tài này của Ôn Uyển cùng Quan Thừa Tông. Quần áo vận động mà ngày đó Ôn Uyển mặc, bỗng chốc đã thịnh hành ở Minh Nguyệt sơn trang. Thậm chí đã lưu truyền đến tận trong kinh thành rồi. Cho nên Ôn Uyển lại trở thành nhân vật truyền kỳ. Ôn Uyển biết nhưng cũng không quan tâm. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, da nàng dày, đã tập thành thói quen rồi.
Ngày hôm đó lúc Tư Nguyệt bồi ở trước mặt Hoàng Đế, thấy sắc mặt Hoàng Đế không tốt. Nàng cũng không ngu ngốc, kể từ sau lần rơi xuống nước kia, thái độ Hoàng Đế đối với nàng rõ ràng không tốt bằng lúc đầu. Nhưng mà theo thời gian dài, dường như càng ngày càng không chào đón nàng. Mặc dù trên mặt không thể hiện, nhưng nàng có thể cảm nhận được.
Nàng biết, ông ngoại Hoàng Đế thích Ôn Uyển vô dục vô cầu hơn. Nhưng mà nàng không thể so với Ôn Uyển, nàng nhất định phải được Hoàng Đế yêu thích. Nếu không, nàng sẽ không thể trở thành trợ lực của Mẫu phi. Chỉ có được Hoàng gia gia thích, Phụ Vương mới coi trọng nàng, nàng mới có thể được tổ mẫu coi trọng, địa vị của Mẫu phi ở trong Vương phủ mới có thể vững chắc.
Đích tử [Con trai trưởng do chính thê sinh], Tư Nguyệt nghĩ đến cái từ này, chỉ có thể cười khổ. Bởi vì Mẫu phi không thể sinh hạ một nhi tử, không bằng Trịnh Vương, những năm này đã phải chịu ít nhiều oán hận. Sau cùng, không có biện pháp. Rốt cuộc Mẫu phi hao hết tâm tư mới sinh được đệ đệ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tư Nguyệt kiên định hơn, ngẩng đầu lên. Nhẹ giọng nói: “Hoàng gia gia, cháu muốn đi thôn trang thăm Ôn Uyển tỷ tỷ. Ôn Uyển tỷ tỷ một mình ở thôn trang, chắc chắn là rất cô đơn, muốn có người cùng trò chuyện. Tư Nguyệt muốn đi bồi Ôn Uyển tỷ tỷ. Có lẽ tâm tình Ôn Uyển tỷ tỷ tốt lên rồi, thì thân thể cũng sẽ từ từ khỏi bệnh.”
Hoàng Đế nghe xong, sắc mặt trầm xuống một chút: “Bây giờ Ôn Uyển cần tĩnh dưỡng, ai cũng không được đi quấy rầy nàng. Tránh cho bệnh tình của nàng nghiêm trọng thêm. Được rồi, không cần nói nữa, cháu trở về chỗ nội tổ mẫu đi!”
Tư Nguyệt có chút không cam lòng, nhưng vẫn đi ra ngoài. Hoàng Đế nhìn Tư Nguyệt đi ra, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Tư Nguyệt rất thông minh. Giống như Ôn Uyển đều rất thông minh. Thậm chí ở một số phương diện, so sánh với Ôn Uyển còn muốn thông minh hơn rất nhiều. Giống như việc Tư Nguyệt vô cùng rõ ràng, nàng muốn cái gì. Nàng nhất định phải tự mình đi tranh thủ. Mà không phải như Ôn Uyển, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không quan trọng. Cũng có thể từ hai đứa nhỏ, mà phản ánh ra được người đứng đằng sau thế nào.
Hai đứa nhỏ này. Đúng là đi theo hai thái cực. Tư Nguyệt, luôn luôn bị lão Ngũ ảnh hưởng. Nàng đều theo ý lão Ngũ mà làm việc, bởi vì một khi không thuận theo ý hắn, cuộc sống của Tư Nguyệt, cũng đừng nghĩ có thể sống dễ chịu, thậm chí ngay cả Vương Phi của hắn, cũng không thể sống dễ chịu. Lúc trước còn tưởng rằng hắn đã thay đổi tốt rồi, nhưng mà chờ đến khi Hoàng Đế biết ngay cả thê nhi của mình hắn cũng có thể lợi dụng như vậy, lại khiến cho Hoàng Đế có chút thất vọng.
Mà Ôn Uyển, lại luôn luôn làm ảnh hưởng lão Bát, tính tình lão Bát vốn bạo ngược. Trong mấy năm này, bị hài tử tâm địa thiện lương như Ôn Uyển ảnh hưởng, khiến cách xử sự với người khác so với trước kia thì ôn hòa không ít. Cũng không bạo ngược như trước kia nữa.
Hoàng Đế tựa vào ghế, trong lòng yên lặng suy nghĩ: “Ôn Uyển. Trong lòng cháu rốt cuộc cất giấu bí mật kinh thiên gì. Tất cả những thứ mà cháu sở hữu này, là cháu học được từ người nào. Lời mà cháu nói với lão Bát, có phải là thật hay không. Nếu như là thật, vậy là cháu có Phú Quốc Chi Tài, nhưng rốt cuộc là ai dạy cho cháu? Trên người cháu, còn có bao nhiêu thứ mà ông ngoại không biết?”
Dưỡng Tâm Điện vẫn tiếp tục là một mảnh yên tĩnh, không ai có thể cho Hoàng Đế đáp án.
Hàm Phúc Cung
Hiền Phi nghe xong lời Tư Nguyệt nói, cuối cùng trầm ngâm một lúc lâu, mới cười nói: “Hoàng gia gia con đã nói, thân thể Ôn Uyển tỷ tỷ con không tốt không thể gặp khách được. Vậy thì thôi đi, đợi thêm hai ngày nữa đến lúc tặng đồ qua, con hãy viết cho Ôn Uyển một phong thư.”
Tư Nguyệt gật gật đầu, Hiền Phi liền bảo nàng đi xuống. Quay người hỏi Quách ma ma: “Những người ở thôn trang kia, nói thế nào?”
Quách ma ma nói: “Căn cứ theo mật thám hồi âm, bệnh tình của Ôn Uyển Quận chúa, càng ngày càng nghiêm trọng. Thái y nói, có thể ngay trong mấy tháng này.”
Hiền Phi nghe xong vẫn nhíu chặt chân mày “Tin tức kia thật sự chính xác, không sai chứ?”
Quách ma ma gật đầu.
Đáy lòng Hiền Phi vẫn có chút nghi ngờ: “Không thể a, nếu như bệnh tình Ôn Uyển thực sự nghiêm trọng như thế, dựa vào việc Hoàng Thượng yêu thương bảo vệ Ôn Uyển, cộng thêm Trịnh Vương cũng thật lòng yêu thương cái nha đầu này, không thể nào để cái nha đầu này một mình ở thôn trang dưỡng bệnh. Một người lẻ loi trơ trọi ở thôn trang, không có đến một nửa người thân bên cạnh làm bạn, đối với bệnh tình cũng không có lợi. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.”
Quách ma ma nói: “Nói là bản thân Ôn Uyển Quận chúa không muốn nán lại ở trong kinh thành, muốn đến thôn trang ở, nàng nói nơi đó thanh tịnh.”
Hiền phi nhớ đến lần trước Ôn Uyển đánh Tư Nguyệt xong còn chạy đến thôn trang. Thì không nói tiếp nữa, nhưng mà vẫn không thể buông xuống nghi ngờ ở trong lòng “Bảo bọn họ điều tra cho kỹ, bất kể là tra được tin tức gì, đều phải bẩm báo đầu đuôi ngọn ngành cho Bổn cung .”
Suy nghĩ một chút, Hiền Phi lại nói :”Truyền lời của ta cho Ngũ hoàng tử, bảo hắn gần đây phải thu liễm một chút. Gần đây Hoàng Thượng vì chuyện của Ôn Uyển, tâm tình không tốt. Bảo hắn không được đi chèn ép lão Bát nữa.”
Minh Nguyệt sơn trang
“A, trời mưa rồi.” Trời vừa tờ mờ sáng, Ôn Uyển nhìn trời bên ngoài bắt đầu có mưa phùn rơi xuống. Đây là cơn mưa mà suốt một tháng Ôn Uyển đến Minh Nguyệt sơn trang cuối cùng cũng nhìn thấy được.
Ôn Uyển nói với Đông Thanh, bảo nàng cho người đi chuẩn bị thuyền. Hôm nay nàng muốn đi chơi thuyền ngắm mưa, nghĩ là nhất định sẽ có một phen tư vị khác.
“Ta cũng đi, ta cũng đi.” Yến Kỳ Hiên biết tin, lập tức bò ra. Nếu bình thường, Ôn Uyển không bắt hắn dậy, hắn nhất định sẽ ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới thức. Hôm nay, vừa nghe thấy Ôn Uyển muốn chèo thuyền dạo chơi trên sông, lập tức kêu lên đòi đi. Gần đây Ôn Uyển thấy hắn nghe lời như vậy, cũng rất thuận theo hắn, thấy hắn muốn đi thì hiển nhiên cũng không làm trái ý hắn.
Lúc chèo thuyền du ngoạn dưới ánh mặt trời, cùng với lúc chèo thuyền du ngoạn dưới mưa to, loại cảm thụ này, đúng là hoàn toàn không giống nhau.
Ôn Uyển không biết, bọn họ chân trước vừa trèo lên thuyền, chân sau liền có rất nhiều người theo đuôi phía sau mà đến. Xem có thể nhìn thấy hiện tượng lạ trong truyền thuyết không. Không nên xem thường mị lực của nhân vật thần tượng nha.
Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên muốn nói chuyện, nhẹ giọng ngăn cản: “Không cần phải nói, nhìn xung quang, yên lặng cảm thụ. Ngươi sẽ cảm nhận được ý vị khác.”
Yến Kỳ Hiên thử làm giống như Ôn Uyển, nhìn cảnh vật xung quanh, yên lặng cảm thụ cảnh sắc khác biệt của con sông lúc này. Lại nhìn Ôn Uyển, nhắm mắt lại, Yến Kỳ Hiên cũng vội vàng học theo.
Mưa càng ngày càng lớn, bao phủ toàn bộ núi non xa xa tầng tầng lớp lớp giống như một thác nước; màu xanh biếc bên bờ cũng rõ ràng càng ngày càng xa, càng gần như mông lung mê hoặc. Dãy núi quanh co mù mịt bụi nước sừng sững giữa trời mây và nước sông mênh mông. Một con thuyền nhỏ linh hoạt lưu loát xuyên qua như con thoi. Nước mưa rào rào rơi xuống cạnh thuyền, phát ra âm thanh tí tách.
“Đứng ở giữa thuyền mà nhìn, sẽ có một phen cảm thụ khác.” Ôn Uyển cười, cầm lấy ô che mưa đã sớm chuẩn bị xong. Mở ra, đi đến giữa thuyền.
Yến Kỳ Hiên thấy thế, cũng mở một cái ô che mưa màu xanh như thế, đi theo ra đứng ở giữa thuyền. Hai người nhìn xung quanh, nhìn thấy đập vào mắt chính là một màu xanh biếc đồng đều sạch sẽ thuần khiết, tiếng mưa rơi rả rích tí tách lấp đầy tai. Nước sông phát ra âm thanh ồ ồ vang dội khoan khoái, dường như nó đang đón lấy ôm ấp những hạt mưa rơi xuống vào lòng.
“Phất Khê. Ta chưa bao giờ biết, thì ra trời đổ mưa, cũng xinh đẹp như vậy.” Yến Kỳ Hiên nhẹ nhàng nói. Dường như sợ quấy nhiễu đến cảnh tượng như mộng ảo này.
Ngày mưa thời tiết mát lạnh, Ôn Uyển không khỏi run rẩy một cái. Có vẻ khi đi ra ngoài mặc y phục hơi ít rồi. Kỳ Hiên nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, không khỏi lắc đầu, kéo nàng vào trong khoang thuyền, nhưng mà Ôn Uyển không chịu. Kỳ Hiên thấy vậy, không thể làm gì đành phải đứng đấy cùng nàng. Thấy khuôn mặt nàng xanh mét, biết nàng bị lạnh, không còn cách nào liền thả ô che mưa trong tay ra, chui vào trong ô của nàng, ôm người nàng thật chặt, truyền hơi ấm trên người hắn cho nàng. Thấy Ôn Uyển không phản kháng. Một cái tay vòng quanh eo nàng (nhưng thật ra là túm lấy quần áo ở ngang hông ), đầu nàng tựa vào lòng hắn ( sự thật là do hai người đứng quá gần, không cẩn thận đụng vào ngực hắn). Trong lòng Kỳ Hiên vui sướng không nói nên lời, trong lòng ngọt ngào như uống hết bình mật vậy.
“Phất Khê. Thổi một khúc cho ta nghe đi, ta thích nghe ngươi thổi nhạc khúc.” Yến Kỳ Hiên nhẹ nhàng, uyển chuyển yêu cầu.
Dần dần, mưa bắt đầu nhỏ hơn. Tí tách đáp lại, mưa cũng sắp ngừng rồi. Ôn Uyển lấy sáo ngọc từ trong tay áo ra, đặt trên miệng, thổi ra một nhạc khúc trôi nổi bồng bềnh trong mưa.
Mặt sông yên lặng, vang lên âm thanh mộc mạc nhu hòa, khúc nhạc trong trẻo mượt mà, khúc nhạc này, chính là làn điệu điển hình của Giang Nam, phong cách trang nhã thanh lệ.
“Tình cảnh giao hòa, nhạc khúc hay, nhạc khúc hay, giống như nghe thấy âm thanh của thiên nhiên a!” Một học giả đi theo đến, chính là học sĩ lần trước kia. Hắn vừa biết được Ôn Uyển đi chơi thì lập tức theo tới.
Sau khi nghe xong thì cực kỳ tán thưởng, những người đuổi theo kịp con thuyền của Ôn Uyển, tất cả cũng ca ngợi rối rít không ngớt. Nhạc khúc của Phất Khê công tử, đúng là êm tai dễ nghe. Ôn Uyển nhìn bọn họ không ngừng khen ngợi, thì không khỏi bật cười. Trình độ thổi nhạc khúc của nàng chẳng qua chỉ có thể coi là trung thượng đẳng, cũng chỉ là trình độ bậc hai thôi. Đâu có đáng để bọn họ tán dương như vậy. Lần đầu tiên, là do nàng đúng lúc gặp phải. Lần thứ hai, là nàng lợi dụng thiên thời địa lợi. Thật ra thì tài nghệ thổi sáo của nàng, cũng không cao, cái này gọi là hiệu ứng danh nhân a!
“Ách xì . . . “ vừa mới thổi xong, buông cây sáo xuống, Ôn Uyển hắt xì một cái thật to.
“Lạnh như thế này, hay là chúng ta quay lại đi thôi, nhà đò, trở về đi.” Yến Kỳ Hiên nhìn thấy, lo lắng phân phó nhà đò. Ôn Uyển cũng không phản đối, gật đầu đồng ý.
Chèo thuyền du ngoạn đã lâu như vậy, ý cảnh mà lão sư nói cũng đã lĩnh hội được không sai biệt lắm, con thuyền lướt nhanh trở về.
Ôn Uyển quay đầu lại, lúc này mới phát hiện xung quanh có rất nhiều thuyền nhỏ. Gần như chen chúc dồn lại trên mặt sông. Nàng nghĩ chắc là cũng đi xem cảnh mưa, chèo thuyền du ngoạn trên sông trong trời mưa phùn thì sẽ cảm sẽ cảm thụ được một phong cảnh khác biệt, đúng là khó mà có được.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là, những người này, tất cả đều cười với Ôn Uyển.
“Giang công tử, ta có thể thỉnh giáo một chút hay không. Nhạc khúc ngươi mới vừa thổi là khúc gì vậy. Ta cũng chưa từng nghe thấy, có thể nói cho ta biết một chút hay không?” Một học trò thái độ vô cùng thành khẩn.
Người ta nói không đưa tay đánh khuôn mặt người đang cười, Ôn Uyển cười gật đầu nói “Chèo thuyền du ngoạn trong mưa.”
“Đi thôi, quay vào trong khoang thuyền thôi. Nói nhiều như thế làm cái gì, không biết mình bị cảm à.” Yến Kỳ Hiên kéo Ôn Uyển vào trong khoang thuyền.
Người trên những chiếc thuyền kia, nhìn thấy người mình muốn gặp đã đi vào trong khoang thuyền, có chút tiếc hận. Còn có một số người, chuẩn bị tiếp tục theo đuôi.