Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 13: Không lấy chồng

Hoàng đế xem xét tình hình, một người làm ra vẻ ngây thơ không biết gì (người khác không biết Ôn Uyển giả vờ, nhưng hoàng đế lại có thể nhìn ra Ôn Uyển đang nói dối), một người ( Bạch Thế Niên ) truy hỏi sát sao không dừng. Nếu mặc kệ hai người bọn họ tiếp tục như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó xác định là không có cách nào kết thúc “Được rồi, đều giải tán đi. Chuyện ngày hôm nay, không ai được nói một lời nào ra bên ngoài.”

“Tuân chỉ.” Tất cả mọi người lui xuống.

Tất cả mọi người lui ra, Bạch Thế Niên vẫn cầm tay Ôn Uyển.

Hoàng đế lạnh mặt nói: “Buông ra đi, nếu những lời ngươi nói là sự thật, trẫm sẽ cho ngươi một lời giải thích vừa ý.”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này đã buông tay ra. Vốn còn muốn nói vài câu với Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển vừa được tự do, vội vàng chạy ra bên ngoài. Ngay cả vị mỹ nhân kia cũng mặc kệ.

Nhìn bóng lưng Ôn Uyển, Bạch Thế Niên lớn tiếng la lên “Tiểu hồ ly…”

Ôn Uyển nghe thấy tiếng gọi của Bạch Thế Niên liền tăng tốc độ. Nói dễ nghe là chạy nhanh hơn thỏ. Nói khó dễ nghe, có một thành ngữ rất thích hợp, đó là chạy trối chết.

Hoàng đế đợi Ôn Uyển về điện Dưỡng Hòa, sau khi ngồi xuống. Nhìn Ôn Uyển trung thực thưởng thức đầu ngón tay của tay mình. Bình tĩnh nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao con lại trở thành vợ của Bạch Thế Niên? Không cho phép gạt cậu.” Theo các biểu hiện trước kia của Ôn Uyển, gì mà mất trí nhớ. Ôn Uyển rõ ràng là không muốn. Chỉ có điều, hoàng đế thật sự buồn bực. Bên cạnh Ôn Uyển luôn có người phụ trách bảo vệ. Sao có thể trở thành phu nhân của Bạch Thế Niên?

Ôn Uyển buồn rười rượi, nói rõ chuyện lần trước gặp nạn, mất tích hai ngày, chuyện xui xẻo mình gặp phải. Ôn Uyển vẻ mặt đưa đám nói: “Cậu Hoàng đế , lúc ấy con bị người ta hạ dược, cả người tay chân không có sức. Chạy cũng không dám chạy. Cũng không dám nói rõ thân phận. Sợ bị người của Triệu Vương biết, giết con diệt khẩu. Chờ đến lúc sau khi con có thể cử động, đúng lúc gặp thích khách tập kích. Con mới thừa dịp chạy ra. Lúc chạy ra, con còn giết mấy người.”

Sắc mặt Hoàng đế liền hòa hoãn, hóa ra là như vậy. Nhưng mà hoàng đế vừa nghĩ tới ngày đó Bạch Thế Niên trở về kết hôn, là hắn đặc biệt phê chuẩn. Lập tức ảo não. Sớm biết như vậy sẽ không cho Bạch Thế Niên trở về thì chuyện gì cũng không có. Đáng tiếc, hắn không phải nhà tiên tri.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển. Vẫn nhịn không được tức giận mắng: “Con không biết người thành thân với con chính là Bạch Thế Niên sao?” Nhìn bộ dạng kia của Bạch Thế Niên, hoàng đế tin tưởng Bạch Thế Niên không nói dối. Cho nên, vấn đề là xuất phát từ trên người Ôn Uyển.

Ôn Uyển gật đầu: “Biết rõ. Lúc ấy tay chân con không có sức. Nhưng người vẫn tỉnh táo. Nhưng mà, con vừa thấy Bạch Thế Niên, hắn quá vui mừng. Dọa con sợ đến suýt mất nửa cái mạng.”

Hoàng đế thật sự là nhịn không được, vỗ một cái vào đầu Ôn Uyển: “Con nha đầu chết tiệt kia, con biết rõ tân lang là Bạch Thế Niên, sao không nói rõ thân phận với Bạch Thế Niên? Con nói cho hắn biết thân phận thật của con, hắn còn dám nói ra chút chân tướng.” Nếu nói rõ thân phận, hôm nay Bạch Thế Niên không dám thì thầm trên đại điện. Sự tình sẽ không truyền ra ngoài rồi. Ngoại trừ gả ra thì không có cách nào khác.

Ôn Uyển mang vẻ mặt cầu xin: “Lúc ấy con sợ đến mức cháng váng, ai cũng không dám tin tưởng. Bạch gia lại là người của Triệu Vương. Con nào dám tin tưởng. Nào dám nói thân phận thật của con với Bạch Thế Niên.”

Hoàng đế lập tức phát hiện ra sơ hở: “Không đúng. Không phải con đã gặp Bạch Thế Niên sao? Sao hắn không nhận ra con? Hắn là cố ý sao?” Cố ý giả vờ không biết, gạo nấu thành cơm. Nếu là như thế thì tâm địa bất chính. Không thể dùng.

Ôn Uyển nhạy bén nhận ra sát ý của hoàng đế, ngược lại không ủng hộ mà lắc đầu: “Con không biết có phải cố ý hay không? Nhưng hắn thực sự chưa gặp qua con. Tuy con triệu kiến hắn mấy lần, nhưng con không gặp hắn. Người Bạch Thế Niên nhìn thấy đều là thế thân của con. Về sau, sai sót ngẫu nhiên lúc ở phòng tân hôn, con không dám nói ra thân phận cho hắn biết. Con nói thân phận của con là thế thân.”

Hoàng đế nổi giận: “Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra, tìm thế thân gặp hắn làm gì?” Nếu Bạch Thế Niên biết thân phận của Ôn Uyển, khẳng định sẽ đưa người về cung, sẽ không có sự tình sau này.

Ôn Uyển cũng rất ủy khuất, nước mắt lưng tròng nói: “Con nghe nói Bạch Thế Niên thích tiểu hồ ly. Cho nên, hắn đòi gặp con, con không dám gặp hắn. Hắn lại không lấy vợ, ngộ ngỡ biết con chính là tiểu hồ ly mà hắn nói, chắc chắn sẽ cầu thân với ông ngoại hoàng đế. Con, con mới không cần gả cho hắn! Hắn hơn con nhiều tuổi như vậy, còn khắc vợ. Con không gả cho đại thúc.”

Hoàng đế cháng váng, bây giờ nhớ lại, Bạch Thế Niên vừa thấy Ôn Uyển, chẳng phải trực tiếp gọi là tiểu hồ ly: “Tiểu hồ ly lại là chuyện gì xảy ra? Hơn nữa, nghe đồn hắn gặp tiểu hồ ly này mười ba năm rồi? Mười ba năm trước, con mới sáu tuổi? Sao con lại gặp hắn. Còn có biết con là tiểu hồ ly, sao Bạch Thế Niên lại cầu thân với phụ hoàng… Con nói rõ cho ta. Không cho phép giấu diếm một chữ. Nếu giấu diếm nữa, xem ta trừng phạt con như thế nào?”

Ôn Uyển hai mắt đẫm lệ ràn rụa nước mắt, nói rõ sự tình cho hoàng đế, một chữ cũng không dám giấu diếm. Bộ dáng kia của Ôn Uyển thật sự rất ủy khuất. Thật ra Ôn Uyển cảm thấy, nàng là người oan uổng nhất thiên hạ. Lúc ấy nàng thật sự muốn cứu người ah!

Hoàng đế biết rõ chân tướng của tiểu hồ ly, càng phiền muộn. Rất muốn một chưởng đánh chết Ôn Uyển. Dám dùng miệng giúp nam tử thổi khí. Đừng nói miệng đối miệng, hôn rồi, trông thấy da thịt trần trụi, chính là tổn hại khuê dự, phải đính hôn. Mười ba năm trước đã nên là người của Bạch gia. Hoàng đế càng nghĩ càng tức giận: “Con không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Ôn Uyển khóc, thấy hoàng đế tức giận lại càng sợ hãi. Khăn cũng không cần, trực tiếp dùng tay áo lau nước mắt: “Con biết rõ, thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn sắp chết rồi. Con vừa nghĩ tới chính mình có thể giết người, đâu còn suy nghĩ cái gì thụ thụ bất thân. Lúc ấy nghĩ cứu người quan trọng hơn.” Nói xong, Ôn Uyển tiếp tục nói: “Con đâu biết đâu rằng, lúc ấy nhất thời tức giận, gây nên nhiều sự việc như vậy. Con không biết người nọ là Bạch Thế Niên, con càng không biết Bạch Thế Niên háo sắc không giống người thường, lại thích trẻ con. Nếu con biết, con chết cũng không đi đẩy hắn. Không đẩy hắn, cũng không cần thổi khí cứu hắn, càng không dẫn đến nhiều chuyện như vậy. Việc này mà lan truyền ra ngoài, sao con có thể làm người ah! Cậu Hoàng đế , nếu người khác biết con đã xuất giá, còn giống trống khua chiêng mà chọn rể, con không còn mặt mũi đi ra ngoài. Tên khốn kia, tên khốn kia sao phải trở về ah? Còn ở trước mặt mọi người…. cậu Hoàng đế , bây giờ nên làm gì ah!” Ôn Uyển càng nói càng bi phẫn, nước mắt càng rơi nhiều.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển đáng thương, khóc đến lê hoa đái vũ* (Giống như hoa lê dính hạt mưa). Hoàng đế không khỏi sờ trán. Hắn cũng không đành lòng trách cứ Ôn Uyển. Nếu như là hiện tại, hoàng đế chắc chắn sẽ đánh chết nàng. Nhưng khi đó Ôn Uyển biết có lẽ sẽ chết người, sao có thể không đi cứu? Hơn nữa năm đó nha đầu này cái gì cũng không hiểu, nói đi nói lại, vẫn là mấy người của Bình gia đáng hận nhất: “Nói như vậy, thật ra con biết người mà Bạch Thế Niên vẫn chờ đợi là con? Nhưng hắn lại không biết thân phận của con?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Con biết người Bạch Thế Niên vẫn đợi là con. Nhưng hắn có biết thân phận thật của con hay không, con không rõ. Nhưng con thấy bộ dạng của hắn, hẳn là không biết. Dù sao năm đó hắn gặp là thế thân của con. Con lại nói với hắn con là thế thân. Hắn cũng không có khả năng suy đoán ra. Hơn nữa, nếu hắn biết rõ, hắn còn không còn sớm chạy về tìm con sao? Đâu phải chờ nhiều năm như vậy. Cậu Hoàng đế , cậu không phát hiện bộ dạng khổ vì tình vừa rồi của hắn ah, còn hơn cả nam tử si tình đang diễn trò. Hại con nổi hết cả da gà .” Nói xong, vẫn không quên rùng mình một cái. Tỏ vẻ nàng thực sự bị dọa.

Hoàng đế im lặng, Bạch Thế Niên thâm tình, hoàng đế cũng nhìn ra được là xuất phát từ nội tâm. Hơn nữa, có người nam nhân nào sẽ vì diễn kịch mà không cần danh dự.

Lần đầu tiên Hoàng đế nhẫn tâm với Ôn Uyển, lắc đầu. Cũng rất đồng tình với Bạch Thế Niên: “Con một chút cảm động cũng không có?” Lại nói, lúc trước hắn nghe Bạch Thế Niên si tình như thế, ngay cả nạp thiếp thất cũng không nạp. Hắn nghĩ, không ngờ lại có nam tử si tình như thế này. Bây giờ biết rõ đối tượng si tình là Ôn Uyển, hoàng đế ngoại trừ tức giận ra còn rất tự hào.

Ôn Uyển kỳ quái: “Tại sao con phải cảm động? Hắn thích, đó là chuyện của hắn. Có quan hệ gì với con. Hắn muốn tiếp tục giữ mình, đó là lựa chọn của hắn. Chẳng lẽ có người yêu con, nguyện ý chờ con, con đều phải động lòng. Cô gái tốt trong thiên hạ nhiều, rất nhiều, con không yêu cầu hắn chờ con, ngăn cẳn hắn không cho hắn lấy vợ.”

Hoàng đế bị mấy lời của Ôn Uyển chẹn họng: “Con, nha đầu ngốc, đây không giống.” Bái đường thành thân, chính là vợ chồng rồi. Đâu có không giống với người khác.

Ôn Uyển có chút kỳ lạ nói: “Có cái gì không giống. Ngày đó lấy vợ cũng không phải con. Với con mà nói, đó giống như một giấc mộng thôi. Con hoàn toàn không để ở trong lòng.”

“Khục, khục, khục…” Hoàng đế dùng sức ho khan.

Hoàng đế thật sự rất đồng tình với Bạch Thế Niên. Đối với chuyện nam nữ Ôn Uyển không chút để tâm. Bạch Thế Niên thích Ôn Uyển, là tìm ngược. Hoàng đế cảm thấy Bạch Thế Niên rất đáng thương.

Hoàng đế nhìn bộ dạng buồn bực của Ôn Uyển, không khỏi nở nụ cười: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ hắn biết rõ thân phận của con, cũng nói ra hết rồi. Nhiều người cũng biết các con đã bái đường thành thân, động phòng. Nhìn bộ dạng của hắn cũng không có ý định buông tay. Con định xử lý như thế nào.”

Ôn Uyển ngẩng đầu: “Dù sao con không lấy chồng. Hắn là một người khắc một người, con còn muốn sống thêm hai năm. Cậu Hoàng đế , ở biên quan hắn có thiếp, có con trai. Con gả đi thì như thế nào? Còn có, hắn là người cậu nhìn trúng, muốn giao trách nhiệm. Cả đời hắn sẽ ở biên quan. Con gả cho hắn, con gả cho hắn chẳng khác nào sống cuộc sống của quả phụ. Con lại không có khuynh hướng chịu ngược giống hắn. Nguyện ý si mê chờ sáu năm, thậm chí lâu hơn. Con là không có ý định đợi đến lúc tóc trắng xoá, làm một hòn vọng phu.”

Hoàng đế không nói gì. Trong lòng thì lại nghĩ, thực sự thành hôn đã hơn sáu năm. Ôn Uyển vẫn khỏe mạnh. Vậy chứng tỏ không sợ Bạch Thế Niên khắc Ôn Uyển.

Ôn Uyển nói xong, thấy hoàng đế không nói gì: “Cậu Hoàng đế , cậu đừng đồng ý. Con không lấy chồng, con chết cũng không lấy người này.”

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, không trả lời Ôn Uyển. Sao hắn có thể đồng ý với nàng. Thiên hạ này ai không biết Bạch Thế Niên đối với phu nhân hắn tình thâm ý trọng. Việc này không bị lôi ra thì cũng thôi đi, nhưng bị phát hiện rồi. Nếu Ôn Uyển không lấy chồng, hoàng thất phải đối mặt với người trong thiên hạ như thế nào? Sau này Ôn Uyển đừng mong xuất giá. Chỉ có hai con đường, tự chải đầu hoặc là xuất gia.

Ôn Uyển hoảng hốt, kéo tay hoàng đế: “Cậu Hoàng đế , cậu nói với hắn, cậu hỏi hắn muốn gì? Chỉ cần con có thể làm được, con nhất định đáp ứng hắn. Cậu Hoàng đế , dù sao cậu cũng không được đồng ý với hắn.”

Hoàng đế im lặng, cái này phải nói làm sao, trừ phi là hòa ly. Đối với hoàng gia hòa ly ảnh hưởng quá nhiều ah: “Cậu nghe nói, hai ngày trước, con giam giữ Hạ Dao? Vì sao? Là chuyện của Bạch Thế Niên?”

Ôn Uyển nghe xong thì nét mặt có vẻ tức giận: “Có lẽ Hạ Dao suy đoán được một ít chuyện. Nhưng cũng không dám xác nhận. Cho nên, nàng ấy tự tiện chủ trương, không muốn cho con biết Bạch Thế Niên đã trở về. Con giận, tự tiện chủ trương như thế, trong mắt đâu còn có con. Phạt nàng ấy suy nghĩ nửa tháng.” Nghĩ tới đây, Ôn Uyển hơi nghi ngờ nói: “Cậu Hoàng đế , sao hôm nay Bạch Thế Niên lại đến? Không phải cậu nói, người không có phận sự không cho phép đi vào sao? Sao lại để hắn đến?”

Hoàng đế rất muốn đánh Ôn Uyển một cái: “May mà hắn đến, bằng không. Con lựa chọn được một người rồi lại bị hắn phát hiện. Đến lúc đó càng ồn ào hơn. Đến lúc đó mặt của con để vào đâu. Thể diện Hoàng gia để vào đâu? Con nha đầu này, là người khiến người khác phải lo lắng .” Ôn Uyển trong những chuyện khác, mọi thứ đều không cần lo lắng, nhưng hôn nhân đại sự lại khiến người ta phải lo lắng. Ầm ĩ nhiều năm như vậy. Hiện tại làm ầm ĩ lớn hơn. Còn không biết kết thúc như thế nào!

Ôn Uyển chỉ hai chữ. Không lấy. Thấy vẻ mặt không đồng ý của hoàng đế, lập tức lao tâm khổ tứ. Một lúc sau mới lầm bầm: “Ngoại trừ khắc vợ, cuồng vọng. Hình như thực sự tìm không ra khuyết điểm không tốt nào.” Nói đến đây, Ôn Uyển nắm lấy tay của hoàng đế: “Cậu Hoàng đế , con mặc kệ, con mặc kệ. Dù sao con cũng không lấy chồng. Con không lấy chồng.”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển đòi chết đòi sống. Nghĩ đến lúc trước phái người đi thăm dò. Cái gì cũng không tra được thì trong lòng giao động: “Chuyện con bái đường thành thân với Bạch Thế Niên, phụ hoàng cũng biết.”

Ôn Uyển cúi đầu, nhỏ giọng mà “Dạ” một tiếng.

Hoàng đế hơi ngoài ý muốn, hắn chỉ là tùy ý hỏi thoáng một chút. Không nghĩ tới tiên hoàng thật sự biết rõ: “Biết lúc nào?” Sao Tiên hoàng biết được?

Ôn Uyển cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại: “Năm ông ngoại hoàng đế qua đời. Bạch Thế Niên dâng sổ con, nói một vài phương pháp cần thay đổi. Còn nói là con nói. Lúc ấy ông ngoại hoàng đế liền phát hiện ra. Đã đánh con vài cái. Đến bây giờ con vẫn còn thấy đau!” Ôn Uyển nói xong, sờ cái đầu hạt dưa của mình. Sau đó cẩn thận chăm chú nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế không có chút đau lòng, vẻ mặt ý bảo nàng nói tiếp. Chỉ có thể kiên trì nói ra: “Vốn lúc ấy ông ngoại hoàng đế muốn tứ hôn nhưng bị con ngăn cản. Con không muốn gả. Khi đó ông ngoại Hoàng đế thấy con còn nhỏ. Cũng cười nói đợi hai năm nữa.”

Hoàng đế rất hoài nghi: “Không phải Phụ hoàng nói, Tào Tụng vào được ba hạng đầu, sẽ gả con cho hắn sao?” Một nữ sao có thể đính hôn vớ hai nhà. Phụ hoàng không có khả năng làm chuyện hồ đồ này.

Ôn Uyển lắc đầu: ” Ông ngoại Hoàng đế không nói như vậy. Chỉ nói nếu Tào Tụng vào ba hạng đầu, nếu con đồng ý thì sẽ gả con cho Tào tụng. Về sau biết rõ, vâng, biết rõ sự tình sai sót ngẫu nhiên này thì không nhắc lại nữa. Sau khi chuyện này xảy ra, con không muốn người ta hoài nghi con không vừa lòng mượn danh nghĩa của ông ngoại hoàng đế nói. Cho nên không nói.”

Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao con không nói sớm? Tào gia, Tào ngâm thật là đáng giận.” Bây giờ con gái cũng gả rồi, cháu cũng sắp sinh ra. Còn đang bụng to. Sao có thể khả năng vì chút chuyện nhỏ khiến con gái không có trượng phu, cháu ngoại trai không có cha a! Đành phải tiện nghi cho Tào gia.

Ôn Uyển ngẩng đầu, mong đợi nhìn hoàng đế: “Cậu Hoàng đế , dù sao cậu cũng không được đồng ý nhé.”

Hoàng đế vỗ nhẹ bả vai Ôn Uyển: “Thật ra Bạch Thế Niên cũng không tệ, sao con lại ác cảm như vậy?” Điều này khiến hoàng đế có chút không nghĩ ra.

Ôn Uyển bĩu môi: “Bạch Thế Niên là một người coi trọng sự nghiệp. Hắn muốn tạo dựng sự nghiệp, muốn dùng công trạng để được phong Hầu, làm rạng rỡ tổ tông. Hắn lại là người mà cậu Hoàng đế muốn trọng dụng, sau này phải trấn thủ biên quan. Cho nên nhất định sẽ chinh chiến sa trường. Con lại không thể rời khỏi kinh thành. Nếu thực gả cho hắn, sau này sẽ phải sống cuộc sống của quả phụ, thành hòn vọng phu. Lấy chồng hay không không lấy chồng, con không cần nam nhân kiếm trang phục cáo mệnh phu nhân cho con, cũng không cần nam nhân kiếm tiền cho con. Cái gì hắn cũng cho không con được. Điều duy nhất con muốn chính là có một người chồng làm bạn bên người, hắn làm không được. Sao con phải gả cho hắn? Cậu Hoàng đế , cậu nói con gả cho hắn làm cái gì.” Nói là nói như vậy, nhưng ngán ngẩm và thương tiếc ở đáy mắt vẫn thấy rõ được.

“Con nha đầu này, ai bảo con bái đường thành thân với hắn, còn vào động phòng. Con không lấy chồng, cũng phải gả ah! Tất cả các lý do đều không có tác dụng.” Hoàng đế nhìn vẻ mặt như vậy của Ôn Uyển, cũng thở dài. Sao trước kia hắn không phát hiện, Ôn Uyển có khả năng làm lớn chuyện nhỉ! Qúa giỏi, nên khiến nam nhân trong mắt Ôn Uyển đều thành đồ bỏ đi, không có một người nào hữu dụng. Không nhìn trúng người ta, sao bằng lòng lấy chồng.

Hoàng đế tiếp tục suy nghĩ, vẫn phải đi hỏi Bạch Thế Niên một chút, nếu thật như vậy. Không muốn cũng phải đồng ý. Dù sao lý do cũng có sẵn rồi.

Ôn Uyển đợi sau khi hoàng đế rời đi, cẩn thận nhớ lại. Ừ, quá trình cũng rất thuận lợi, nàng không có có sơ hở. Trong lòng lầm bẩm, sân khấu kịch nàng đã hạ xong rồi. Kế tiếp, xem Bạch Thế Niên diễn như thế nào. Nhưng mà nhìn biểu hiện lúc nãy của Bạch Thế Niên, có lẽ không đoán ra thân phận của nàng và nói ra. Ừ, chưa đến tình trạng tồi tệ nhất tình.

Trở lại Vĩnh Ninh Cung, Hạ Ảnh bỗng có dũng khí hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, Bạch Thế Niên si tình với người. Cũng không ham muốn thân phận địa vị của người, lại càng không nhằm vào quyền thế của người. Bạch Thế Niên phù hợp với yêu cầu của quận chúa, sao quận chúa không bằng lòng?” Thật ra Hạ Ảnh nghe xong những lời thổ lộ của Bạch Thế Niên cũng rất cảm động. Nữ nhân, dù có là người máu lạnh thì vẫn là động vật có tình cảm. Huống chi ở bên cạnh Ôn Uyển nhiều năm như vậy, nàng cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc.

Ôn Uyển nghe xong những lời này liền ngẩn người, ngồi ở trên ghế. Hai tay nắm tay vị của ghế : “Nam nhân như vậy đương nhiên là tốt. Thế nhưng mà, không phải món ăn của ta.”

Một lúc sau Hạ Ảnh mới nói: “Nhưng bây giờ tình hình biên quan rất tốt. Hoàng Thượng anh minh thần võ, không đến vài năm, Mãn Thanh Thát tử sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Quận chúa, người đừng chống cự nữa.”

Ôn Uyển cười khổ, nặng nề thở dài một tiếng: “Cho dù như thế, cũng không có khả năng. Thân phận của ta và hắn quá mẫn cảm. Trách chính là trách hắn thích sai người. Nam nhân tình thâm ý trọng như vậy, ta hưởng thụ không nổi.”

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, lạnh lẽo và hiu quạnh nói không nên lời. Trong lòng rất khổ sở. Hạ Ánh nắm chặt tay, không được, hiếm khi quận chúa có ý buông lỏng với một người nam nhân. Nhất định không thể bỏ lỡ. Nếu không, quận chúa thực sự sẽ không lấy chồng được nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất