Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 67: Ghen

Sau khi kỳ kinh nguyệt của Ôn Uyển qua đi, Bạch Thế Niên mới bắt đầu ra khỏi viện.

Trở lại trong phủ tướng quân, Diệp Tuần nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc. Người miệt mài sắc dục, sắc mặt không nên tốt như vậy a! Dù thế nào cũng phải đi đứng phù phiếm, mặt xanh xao chứ nhỉ? Hay là tướng quân nhà hắn thể lực tốt đến mức nhìn không ra. Cái này cũng quá cường hãn đi.

Bạch Thế Niên thoáng nhìn qua thần sắc của Diệp Tuần đã biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Sắc mặt lập tức đen lại: “Mấy ngày nay, thân thể quận chúa không khỏe. Ta là trượng phu, thân thể thê tử không khỏe không ở cùng, còn có thể làm gì?” Nói xong cảm giác cử chỉ của mình thật điên rồ, hắn giải thích làm gì, có cái gì hay mà phải giải thích. Người ta thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Diệp Tuần bừng tỉnh đại ngộ, cười hết sức chế nhạo: “Thì ra là thế.” Nếu không, nhất định hắn có thể chứng kiến tướng quân với một sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng tím xanh, cước bộ liêu xiêu rồi.

Bạch Thế Niên không muốn tiếp tục vấn đề này: “Mấy ngày gần đây, Trần A Bố có hành động dị thường gì không?” Người này đã nhiều lần ra đòn dồn dập. Tuy rằng không biết muốn làm gì, nhưng tóm lại là chuyện đối với hắn bất lợi là được. Nếu không, về đến biên quan rồi cũng sẽ có chuyện.

Diệp Tuần tỏ vẻ không thám thính được tin tức gì, ngoại trừ việc hắn ta liên hệ với một ít quan viên thì cũng không có gì dị thường. Đương nhiên, vài câu nói xấu về Bạch Thế Niên nhất định là có.

Bạch Thế Niên nghĩ rồi nói: “Ngoại trừ phải coi chừng Trần A Bố, còn phải coi chừng Văn Dược. Ngày ấy, ta thấy hắn có bộ dạng cừu hận đối với ta. Ta tự hỏi chưa từng kết thù với hắn. Nhưng có thể vì chuyện lần này mà hắn ghen ghét ta. Bởi vậy có thể thấy được người này lòng dạ hẹp hòi, phải coi chừng.”

Diệp Tuần lắc đầu: “Văn Dược thì chúng ta chỉ cần chú ý là được. Hắn không ở cùng một chỗ với ngươi. Cũng không có khả năng vì chuyện quận chúa kén rể mà ghen ghét ngươi. Trần A Bố là đầu trọc không sợ bị nắm tóc. Nhưng Văn Dược thì còn có Văn gia. Dù hắn không sợ tướng quân trả thù thì cũng phải lo lắng quận chúa để ý. Tướng quân, kỳ thật ngươi muốn vặn ngã Trần A Bố thì có thể nhờ tới lực lượng của quận chúa. Khiến cho hắn không được trở lại biên quan. Sạch sẽ triệt để, thật tốt a.”

Bạch Thế Niên lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Tuần. Người này, cứ thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn là có cơm mềm để ăn, có một thê tử cường hãn đến gần như là biến thái.

Bạch Thế Niên nghĩ đến Ôn Uyển như một con mèo nhỏ tội nghiệp mà chui vào trong lòng hắn, có đôi khi còn làm những chuyện như hài tử, cũng không biết nàng như thế nào mà lăn lộn cho tới hôm nay: “Chuyện của ta, ta có thể tự mình giải quyết. Lại nói, Trần A Bố tuy rằng có khoảng cách với ta. Nhưng ở trên chiến trường vẫn có thể xem là một viên mãnh tướng. Nếu để hắn ở lại kinh thành thì thật đáng tiếc.”

Diệp Tuần lắc đầu: “Coi chừng thả hổ về rừng.”

Bạch Thế Niên cười nhạo nói: “Nếu hắn là lão hổ, vậy ta chính là thợ săn hổ.”

Diệp Tuần liền giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Đừng tự tin quá thế. Đến lúc đó lại phải chịu thiệt thòi lớn. Bây giờ ngươi cũng là người có vợ rồi. Không còn là người không có gì để nhớ mong như trước nữa.”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này thì sắc mặt thoáng cái đã ngưng trọng. Hiện tại đã không thể giống như lúc trước nữa rồi, hắn đã cưới vợ, là một nam nhân có gia đình. Không thể mạo hiểm được.

Lúc Bạch Thế Niên đi rồi, Hạ Dao cười ha ha: “Tướng quân thực thương người quá. Đều đem quận chúa trở thành bảo bối mụn cơm rồi. Quận chúa, Bạch Tướng quân thực vượt quá dự đoán của thuộc hạ đó.”

Ôn Uyển vui vẻ, cuộc sống hôm nay cảm giác thật tốt. Ôn Uyển suy nghĩ một lúc, vài ngày nay đã không tiến cung rồi. Để thêm hai ngày thân thể triệt để khỏe mạnh, nàng sẽ tiến cung đòi nghỉ phép với cậu hoàng đế. Lão công phải đi thì cứ đi, nhưng tuần trăng mật của nàng cũng không thể thiếu.

Hạ Ngữ tiến đến nói: “Quận chúa. Thế tử phu nhân Trấn quốc công phủ đưa thiếp mời tới. Vợ chồng Thế tử đều muốn tới bái phỏng quận chúa.”

Ôn Uyển nghe xong cười không ngừng: “Ở đâu là tới bái phỏng ta, chắc chắn là La Thủ Huân muốn tới bái phỏng Bạch Thế Niên rồi! Tuy rằng La Thủ Huân là dòng dõi quý tộc, nhưng Bạch Thế Niên không phải tùy tiện người nào muốn trò chuyện là cũng được đâu”.

Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói: “Nhận thiếp mời, chờ ta hỏi qua tướng quân có thời gian hay không rồi sẽ đáp lại sau.” Chuyện như vậy, nên hỏi người trong cuộc trước rồi đáp lời mới tốt.

Hạ Dao hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, những sản nghiệp khác thật để vậy ư? Cũng nên kiểm tra viễn dương mậu dịch cẩn thận chứ ạ!”

Ôn Uyển cười nói không cần. Thấy Hạ Dao chần chờ thì nói tiếp: “Dù ai động thủ thì Khương Lâm cũng khó có khả năng động thủ. Một người đã từng bị mất đi tất cả, nếu một lần nữa đạt được sẽ chỉ biết càng thêm quý trọng mà không dám mạo hiểm dù chỉ là một chút. Cho nên, ngươi không cần lo lắng.” Ôn Uyển cho người Khương gia mà Khương lâm muốn cứu, miễn là còn sống đều cho trở lại trong kinh thành (còn có người lưu đày ở ngoài ngàn dặm), nên hiện nay đều ở trong kinh thành. Chỉ cần Khương Lâm không phải là người ngu xuẩn, thì sẽ không dám phản bội nàng. Phải biết rằng, làm cho người Khương gia ở thiên đường hay địa ngục, cũng chỉ cần một câu của Ôn Uyển. Còn nữa, nàng đối với hắn cũng không tệ. Nói uỷ quyền, liền triệt để uỷ quyền. Quy tắc chung là do Ôn Uyển đặt ra. Còn công việc cụ thể, Ôn Uyển nói không xen vào thì tuyệt đối không xen vào. Như vậy, Khương Lâm ngoại trừ không phải là thân tự do thì cũng giống như trước đây. Ngược lại, vì hắn trên danh nghĩa là người của Ôn Uyển nên tình thế còn dễ dàng hơn. Những người khác chỉ muốn lôi kéo, vụng trộm tính toán mà không dám ngang nhiên động vào hắn. Như thế, chẳng khác nào là đánh vào mặt Ôn Uyển.

Tuy vậy Hạ Dao vẫn lo lắng, cảm thấy Ôn Uyển quá mức tín nhiệm Khương Lâm. Khương gia vốn là thiên hạ đệ nhất phú hộ. Hôm nay lưu lạc làm gia nô trên danh nghĩa cho quận chúa. Vạn nhất hắn cho rằng Khương gia rớt đài do quận chúa một tay thúc đẩy, quay lại cấu kết cùng người khác, vậy sẽ là tổn thất cực lớn. Lo lắng này cũng không phải không có đạo lý, chủ yếu do hải dương mậu dịch lợi nhuận quá lớn, lợi nhuận của sản nghiệp này chiếm quá nửa trong tổng số tất cả lợi nhuận hàng năm. Hồi báo to lớn, lợi nhuận khổng lồ như vậy, có thể không làm cho người khác đỏ mắt sao? Những người khác cũng muốn làm theo, nhưng tiếc rằng Ôn Uyển lại lũng đoạn một mình. Những người khác dù muốn, cũng chỉ có thể lén lút làm chút ít. Ở đâu có thể giống như Ôn Uyển, ngang nhiên mang rất nhiều cống phẩm trân phẩm dễ bán ra nước ngoài tiêu thụ.

Ôn Uyển không tiếp tục giải thích. Đây là một loại tâm tính. Nếu Khương Lâm thật sự là loại người này, lúc trước nàng cũng không trọng dụng. Nhưng đã trọng dụng, vậy thì phải tin tưởng. Ôn Uyển thờ phụng một câu, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Cũng giống với việc trước khi kết hôn nàng dùng mọi cách để thăm dò Bạch Thế Niên, nhưng sau khi kết hôn rồi, nàng sẽ tin tưởng. Trừ phi là có đầy đủ căn cứ chính xác, nếu không, nàng sẽ không đi hoài nghi hắn.

Lúc Bạch Thế Niên trở lại, Ôn Uyển đã xử lí tốt các công việc kinh doanh trong tay. Ôn Uyển không hỏi chuyện bên ngoài xử lý ra sao, chỉ để cho hắn nghỉ ngơi một hồi rồi cùng dùng thiện.

Ôn Uyển thấy bộ dáng hắn mỏi mệt: “Làm gì mà để mệt mỏi như vậy. Ngồi xuống đây, ta mát xa cho chàng.” Sau khi Bạch Thế Niên ngồi xuống, Ôn Uyển bắt đầu mát xa đầu cho hắn.

Bạch Thế Niên một tay ôm lấy nàng vào trong ngực: “Vợ thật hiền huệ.” Trước khi kết hôn, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, đơn giản mà nói chính là tính toán cho các trường hợp xấu nhất. Bởi vì nhìn vào tư thế lúc ấy của Ôn Uyển, sau khi kết hôn không biết còn giày vò hắn như thế nào nữa! Kết quả kết hôn xong, thái độ của Ôn Uyển đối với hắn lại rất tốt. Hư hàn vấn noãn, ôn nhu săn sóc. Ôn Uyển nói mình đang nằm mơ, hắn cũng cảm thấy mình đang nằm mơ rồi. Ôn Uyển đối với hắn, ừ, thật quá tốt a.

Đã là vợ chồng rồi, Ôn Uyển lại không phải dạng người thích ngượng ngùng, nên đối với sự tán thưởng này rất thản nhiên tiếp nhận, thuận đường liền nói về chuyện thiếp mời ngày hôm nay luôn.

Bạch Thế Niên suy nghĩ sau đó nói: “Ta nhớ rồi, phu nhân của La Thủ Huân kia, là bạn tốt của nàng, ta không nhớ sai chứ?” La Thủ Huân là bằng hữu của Ôn Uyển, hắn cũng biết. Ngày đó La Thủ Huân đã lải nhải nói hơn nửa ngày, nói ra tất cả chuyện tương giao của mấy người khiến trong lòng hắn rất không có tư vị. Thời gian hắn ở chung với Ôn Uyển cộng vào còn chưa đến một ngày. Vậy mà lại ở cùng Yến Kỳ Hiên và La Thủ Huân đến một năm. Bảo không tức sao được?

Ôn Uyển gật đầu, trí nhớ rất tốt: “Không chỉ có La phu nhân là bạn tốt của ta mà La Thủ Huân cũng vậy. Vợ chồng bọn họ, đều là bạn tốt của ta.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, sắc mặt có chút sợ mà tâm rung động: “Năm đó hình như nàng không chỉ có một bằng hữu là La Thủ Huân?” Quan hệ của Phất Khê công tử và Yến Kì Hiên đã có thể dùng từ đoạn tụ để hình dung. Có thể thấy được quan hệ của hai người đã vượt qua tình bạn bình thường.

Bạch Thế Niên thấy bộ dạng Ôn Uyển căn bản là không quan tâm, liền nhíu nhíu lông mày nói: “Nàng nói đi? Nàng nói ta có nên ăn bình dấm chua này không?”

Ôn Uyển cười đến vui sướng: “Nên ăn, nếu là ta, ta cũng ăn. Nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ rồi. Hôm nay người ta đã có nhi có nữ, có kiều thê mỹ thiếp, cái dấm chua này chàng đừng ăn quá lâu nhé.” Nghĩ tới đây, Ôn Uyển khẽ thở dài: “Haizz, sở dĩ ta không muốn để lộ ra ta chính là Phất Khê công tử cũng vì không muốn cho hắn biết. Chàng không biết đâu, nếu Yến Kỳ Hiên mà biết chắc chắn sẽ náo loạn một hồi đấy.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên phát lạnh: “Hắn náo cái gì? Chẳng lẽ hắn còn dám có suy nghĩ không an phận hay sao?” Ai dám nhớ thương nương tử của hắn. Muốn chết sao?

Ôn Uyển đè lại tức giận của Bạch Thế Niên, ngôn ngữ có chút bất đắc dĩ: “Haizz, hắn lớn lên trong mật ngọt, còn chưa từng trải qua mưa gió. Nếu biết rồi náo loạn lên là tuyệt đối có. Hơn nữa, chàng đừng thấy hắn đã là cha của mấy hài tử rồi, thật ra tính tình hắn vẫn còn là hài tử chưa lớn đó.” Với Yến Kỳ Hiên, Ôn Uyển tự nhủ mình đã hết lòng. Nếu có thể không gây thương tổn, nàng cũng không muốn tổn thương đến hắn. Chỉ là nếu tránh không được, vậy đành đem tổn thương hạ xuống thấp nhất.

Bạch Thế Niên nghe xong lời này lại có khuynh hướng tức giận. Vừa rồi chỉ là một câu nhắc tới, biểu thị bất mãn của hắn. Vậy mà giờ Ôn Uyển lại tỏ ra bênh vực khiến cho hắn ghen ghét thật sự. Nàng thiên vị Yến Kỳ Hiên như vậy, hắn còn chưa được thế đâu.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên nổi giận, thì cười đến sáng lạn: “Đồ ngốc. Chàng là chồng của ta. Hắn chỉ là bằng hữu của ta. Chỉ là ta không muốn nhiều chuyện, nhưng việc này cũng không dấu diếm được bao lâu nữa.” Nàng đã nói ra chuyện mình chính là Phất Khê công tử, rất nhanh rồi sẽ bị truyền ra ngoài.

Bạch Thế Niên sững sờ: “Nàng đã biết thì ngày ấy nên ngăn ta lại.” Rải đi ra ngoài rồi bắt đầu náo loạn lên…đối với danh dự của nàng không tốt.

Ôn Uyển lắc đầu: “Có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được cả đời. Thừa dịp chàng còn ở kinh thành, đem việc này tản đi ra ngoài cũng tốt. Tránh cho đến lúc đó bị những người có tâm làm ra chuyện ngu ngốc gì. Nếu chàng ở biên quan nhận được tin tức chắc trong lòng cũng không thoải mái. Tuy rằng ta cảm thấy thân thẳng không sợ bóng nghiêng (gần nghĩa với câu cây ngay không sợ chết đứng bên mình), nhưng ta không muốn bởi chỉ vì chút chuyện này mà khiến trong lòng chàng không thoải mái.” Ôn Uyển tin tưởng Bạch Thế Niên sẽ không bởi vì chuyện này mà lòng mang nghi ngờ. Nhưng tin tưởng là một việc, trong lòng tất nhiên là vẫn không thoải mái rồi suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là nàng thì cũng vậy.

Lúc này trong lòng Bạch Thế Niên rất khoan khoái dễ chịu. Ôn Uyển có ý tứ là để cho hắn và nàng cùng đối mặt với chuyện này, cùng nhau xử lý tốt, không muốn làm cho hắn đa nghi: “Nàng yên tâm, tuy rằng ta không thể coi như không có, nhưng ta tin tưởng nàng.” Nếu Ôn Uyển thật có ý gì thì cũng không phải đợi đến hôm nay. Lúc trước đã buông tay, không có khả năng lúc này cứ dây dưa không rõ. Chỉ từ chuyện Ôn Uyển không nói cho Yến Kỳ Hiên biết mình là Phất Khê công tử cũng có thể thấy được.

Ôn Uyển cười: “Không phải là ta không tin chàng, chỉ là có chàng ở đây thì xử lý việc này sẽ tốt hơn. Chàng là lão công của ta, không lấy chàng ra dùng thì có lão công để làm gì.”

Bạch Thế Niên cắn lỗ tai Ôn Uyển, thổi một câu đi vào. Ôn Uyển mặt đỏ tới mang tai: “Chàng, cái đồ không đứng đắn này. Uổng cho chàng là thế gia đệ tử mà chẳng khác nào kẻ lưu manh ngoài đường. Nói cái gì mà ở bên ngoài cũng có thể làm. Cũng không sợ ném cổng Bạch gia đi à.”

Bạch Thế Niên cười ha ha, cái gì cổng hay không cổng, vợ chồng hai người nói mấy câu trợ hứng cũng không được, chẳng phải là rất không thú vị sao. Một tay ôm lấy lưng Ôn Uyển: “Thuận theo tự nhiên đi! Nếu thật xảy ra chuyện gì, ta sẽ che chở cho nàng. Về phần La Thủ Huân. Hắn đã là bằng hữu của nàng, mặt mũi của nương tử làm sao ta dám không cho. Chỉ là mấy ngày nay không được, hai ngày này ta phải bận nhiều việc. Để tháng sau đi. Tháng sau không bận nhiều, nàng quyết định thời gian rồi nói qua với ta một tiếng là được.”

Ôn Uyển nhìn thấy Bạch Thế Niên cố ý xoa xoa bả vai, bộ dáng rất thống khổ. Nàng cười nhẹ đứng lên xoa cho hắn. Xoa một thoáng đã bắt đầu kêu mỏi: “Trước kia ta còn thường xuyên mát xa cho ông nội hoàng đế! Kỹ nghệ để lâu vô dụng a.”

Vợ chồng hai người đang nói chuyện thì Hạ Ngữ vào bẩm báo: “Quận chúa, Đông Thanh đã tới. Đang chờ cầu kiến quận chúa.” Hôm nay Đông Thanh thật vất vả mới xử lí xong hết các chuyện, liền vội vã chạy về kinh thành.

Đông Thanh không được uống rượu mừng xuất giá của Ôn Uyển, trong lòng oán niệm vạn phần. Quận chúa thật sự là quá bất nhân. Nàng hy vọng nhiều năm như vậy, mà quận chúa lại vì ngững quy định chết tiệt không cho nàng trở lại kinh thàng uống rượu mừng. Thật là tức chết nàng.

Ôn Uyển nghe nói Đông Thanh tới, không nhịn được mà bật cười: “Là một kẻ dở hơi. Chàng ở đây gặp nhiều rồi sẽ biết. Nếu chàng thấy tốt. Ta sẽ tặng cho chàng làm nha đầu sai sử.”

Bạch Thế Niên nhớ tới Ôn Uyển đã từng nói qua “thần nhân” năm Ôn Uyển mười một tuổi một mực hi vọng Ôn Uyển gả cho hắn. Bạch Thế Niên cũng muốn gặp thử: “Ta không cần nha đầu sai sử.”

Hạ Dao ở bên cạnh cúi đầu cười. Đông Thanh đáng thương, vẫn không biết mình đã bị ghét bỏ. Nàng mà biết phỏng chừng sẽ rất bi thương. Bị thần tượng của mình ghét bỏ, đúng là đau lòng nha.

Hạ Ảnh tiến đến nói: “Quận chúa, Đông Thanh cầu kiến.”

Ôn Uyển phất phất tay: “Để cho nàng đi vào.” Ôn Uyển trong lòng thầm kinh ngạc. Cô gái này, thường ngày tới đều là trực tiếp vọt vào trong phòng. Hôm nay như thế nào lại quy củ như vậy.

Sau khi đoàn người đi vào, hai mắt Ôn Uyển đều như muốn rớt ra. Hôm nay Đông Thanh mặc một kiện áo dài xanh lam thẫm thêu hoa hải đường, phía dưới mặc váy xanh một màu trúc. Bới một kiểu tóc bình thường, trên đầu chia ra cài trâm minh châu. Một bộ trang phục nữ quản gia ôn nhu không sai biệt lắm. Trước đây để cho tiện, Đông Thanh thường ăn mặc thiên hướng trung tính hóa. Lần này thì trúng tà rồi, lại ăn mặc thàng bộ dạng như thế.

Vừa đi vào nàng đã hành lễ với Ôn Uyển và Bạch Thế Niên: “Đông Thanh thỉnh an quận chúa, tướng quân. Quận chúa, tướng quân vạn phúc.” Tuy rằng sự kính ngưỡng của Đông Thanh đối với Bạch Thế Niên cuồn cuộn như nước sông nhưng nàng vẫn biết rõ ai mới là chủ tử của nàng. Cho nên với nhãn lực của nàng, tự nhiên lấy Ôn Uyển là lớn nhất. Nếu không, Ôn Uyển mà tặng nàng cho người khác, nàng biết tìm ai mà khóc đây.

Ôn Uyển hắc hắc bật cười. Bạch Thế Niên quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển, lại cẩn thận dò xét thoáng qua Đông Thanh nhưng chẳng phát hiện nàng ta có gì thú vị.

Đông Thanh giả trang thành một cây xanh, tùy ý để Bạch Thế Niên dò xét. Thản nhiên mà đứng, không có một tia mất tự nhiên. Bạch Thế Niên ngậm cười nhìn qua Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy mắt đều trợn trắng. Quăng cho hắn một cái sắc mặt, để hắn đi vào phòng. Bạch Thế Niên vừa đi, Ôn Uyển tức giận nói: “Tốt rồi, đừng giả bộ nữa. Người đi rồi đấy.”

Đông Thanh vừa thấy Bạch Thế Niên đi rồi, lập tức thay đổi như biến thành một người khác. Cười hì hì nói: “Tướng quân và quận chúa thật ân ái a!”

Ôn Uyển quét nàng liếc một cái: “Không tiếp tục giả vờ à.”

Đông Thanh lập tức chân chó tỏ vẻ: “Quận chúa, ta đây không phải do sợ hãi sao? Ta thật sợ nói nhiều hai câu liền kích động nói năng lộn xộn làm mất thể diện của quận chúa. Quận chúa, ta biểu hiện coi như không tồi đi!” Nói xong. Tội nghiệp mà nhìn Ôn Uyển, giống như Ôn Uyển vừa nói không tốt, nàng liền muốn té xỉu.

Ôn Uyển chẳng muốn cùng nàng nói nhảm: “Nói đi. Hôm nay đến làm gì?” Đông Thanh làm sao lại bị dọa đến cái gì cũng nói không nên lời được. Nàng mà tin tưởng thì nàng là nguời ngu rồi.

Lúc này Đông Thanh mới vẻ mặt đau khổ nói ra: “Quận chúa, ta sợ người thực đem ta cho tướng quân làm nha đầu sai sử. Cũng may tướng quân không coi trọng ta.”

Ôn Uyển liếc nàng một cái: “Làm tốt chuyện của ngươi đi. Đừng nghĩ đến chuyện linh tinh.”

Đông Thanh thở dài một hơi. Nàng vừa rồi là thật lo lắng Ôn Uyển mang nàng tặng cho người khác. Tuy rằng Bạch Thế Niên là người nàng sùng bái nhiều năm nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý đi theo Bạch Thế Niên làm việc. Là thuộc hạ làm việc cho quận chúa rất tiêu sái tự tại. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao thì quận chúa liền mặc kệ nàng, muốn thế nào thì thế ấy. Nếu đi theo tướng quân lăn lộn, ăn cát phơi nắng nàng không sợ, chỉ sợ nhất là không có tự do a! Tướng quân trị quân nghiêm minh, nàng rất hâm mộ. Nhưng cũng không muốn trở thành một thành viên trong đó. Vậy thì khổ quá a.

Ôn Uyển không hiểu được nhưng Hạ Dao vừa liếc thì đã nhìn thấu ý nghĩ của Đông Thanh, liền vạn phần khinh bỉ: “Không có việc gì thì về nhanh a!”

Đông Thanh sợ nhất Hạ Dao rồi, vừa nghe xong lời này liền vô cùng ngoan ngoãn mà thẳng bước.

Ôn Uyển đợi Hạ Dao đến gần, vừa cười vừa hỏi: “Vì sao Đông Thanh sợ ngươi như vậy? Vì sao nàng không muốn đi theo Bạch Thế Niên đến trận doanh? Hiện tại ngươi nói cho ta được rồi chứ.” Ôn Uyển trước kia không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nếu chỉ vì đánh Đông Thanh một lần, nàng lại sợ Hạ Dao thành như vậy thì không phù hợp lẽ thường.

Hạ Dao vừa cười vừa nói: “Nói hay không cũng không sao. Kỳ thật Đông Thanh là ảnh vệ của hoàng gia, năm đó tiến vào vương phủ làm mật thám. Về sau sai sót ngẫu nhiên mà tới bên cạnh quận chúa. Đông Thanh đối với quận chúa trung tâm, quận chúa không cần lo lắng. Nếu không trung tâm, ta cũng không dung nàng cho tới hôm nay.”

Ôn Uyển nở nụ cười, thì ra còn có nhiều chuyện như vậy. Nàng cũng có chút buồn bực, như thế nào mà từng người từng người bên cạnh đều là tinh anh hoàng gia bồi dưỡng cơ chứ. Rốt cuộc là nàng vận khí quá tốt, hay là do trước đó đã được an bài tốt. Rất có thể Thuần Vương đã biết nội tình của Đông Thanh nên cố ý đẩy tới bên người nàng. Nếu không lúc ấy muốn thân khế của nàng ta sao cậu lại sảng khoái như vậy. Kết quả, nàng mới là người ngốc nhất, còn tự cho mình là thông minh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất